Mười mấy năm chiến loạn, thanh bình thực sự rất hiếm hoi.
Dưới tay Từ Thiệu Huân là muôn ngàn đầu rơi máu đổ. Có không ít người gục ngã còn có thê tử, cha mẹ già yếu. Họ không cam tâm, không muốn chết ở chiến trường.
Nhưng biết làm sao được. Hoàng huynh đã nói, muốn hòa bình, muốn thịnh trị, chỉ có cách dùng máu tươi đổi lấy. Từ Thiệu Huân chưa đến 30 tuổi nhưng đã có gần hai mươi năm gắn mình trên lưng ngựa, không biết thế nào là yêu đương nhung nhớ. Không biết thế nào là khát khao bảo vệ một người.
Bây giờ hắn thấm thía hơn bao giờ hết cảm giác đó. Muốn giữ cho nàng yên ổn, chỉ có thể là người mạnh nhất. Điểm yếu của Từ Thiệu Huân chính là An Bình. Người khác muốn lợi dụng- đánh vào điểm yếu trí mạng, bản thân hắn càng phải cương quyết tiêu diệt bọn chúng mới mong giữ cho nàng cuộc sống an lành.
Mãi đến một ngày sau khi thổ huyết, Từ Thiệu Huân mới tỉnh lại. Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Thái công, cựu cựu. Họ đỡ lấy hắn, giọng thật nhẹ nhàng:
-Huân nhi, con sao rồi?
-Con thấy trong người thế nào rồi?
Nếu là trong hoàn cảnh của một gia đình bình thường, Từ Thiệu Huân sẽ rất hạnh phúc khi được người thân quan tâm, chăm sóc. Nhưng hắn lại biết rõ, nếu hắn không là Tứ vương gia -kẻ có khả năng lật đổ Từ Thiệu Minh nhất, bọn họ trọn đời cũng không màng đến đứa cháu bơ vơ mới ra được đã bị xem là Thiên sát cô tinh.
-Đa tạ Thái công, cựu cựu...Con không sao rồi....
-Ta đã nghe chuyện của con -Xuyên vương đặt nhẹ tay lên vai hắn- Từ Thiệu Minh vốn là kẻ nhẫn tâm. Nhưng....nhưng nhẫn tâm tới nỗi giết chết thê tử con thì....Ta không tưởng tượng được. Ta....
-Hắn chỉ muốn một cái cớ bịt đi lời dị nghị của dân chúng thôi. Chỉ thương tức nhi (cháu dâu) bạc mệnh. Huân nhi, con cũng đừng quá đau buồn.
Từ Thiệu Huân không đáp. Ánh mắt hắn chỉ có bi thương.
Tứ bên ngoài, Trình Đăng bưng chén thuốc còn bốc khói ngào ngạt bước vào. Ánh mắt như con thú bị thương này, cô độc - lặng lẽ và buồn tủi này không chỉ một lần hắn thấy. Mười mấy năm trước, Từ Thiệu Minh khi tiến công vào kinh thành, khi Tiên vương chỉ vào mặt hắn mắng là "nghịch tử" ánh mắt này đã có rồi.
Từ Thiệu Huân cũng không ngoại lệ. Trong đêm tối, Tĩnh phi nương nương lìa đời, máu bắn ra thành dòng, Từ Thiệu Huân cũng có ánh mắt này.
Hai anh em họ -đều là những kẻ yếu đuối bị buộc phải trở thành mạnh mẽ. Không ai thương yêu họ, họ đành phải tự yêu, tự quý trọng bản thân mình.
-Nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta sẽ khởi binh vấn tội Từ Thiệu Minh. Con là công thần, công lao có khác gì người khai quốc, vậy mà chỉ với vài lời nói vu vơ của đám khuyển thần, hắn lại nghi ngờ, mang thê nhi con ra đốt nhằm xoa dịu dân chúng. Xuyên quốc của chúng ta cũng không để yên chuyện này, sẽ một lòng giúp đỡ con.
Đuôi cáo chồn đã lộ. Trình Đăng khẹ nhếch môi.
Chỉ là...lần chia rẽ này là do chủ ý của bọn họ. Xuyên quốc, Phồn quốc dù có lòng hận Từ Thiệu Minh cũng không có gan và cũng không đủ thâm sâu để dùng mưu kế này. Kẻ chủ mưu thực sự là ai?
Ngoài việc hỗ trợ cho Từ Thiệu Huân, mục đích chính của Trình Đăng khi đến nơi này là để tìm ra kẻ đứng đằng sau. Xuyên quốc, một phần Xuyên địa rồi lại Phồn quốc cùng phối hợp, quân lính của Từ Thiệu Minh cũng không phải đống sắt vụn, đều là những kẻ anh dũng thiện chiến nhưng lấy ít đối nhiều, sớm muộn cũng tổn thất lớn. Lúc đó ai là người đằng sau có lợi, nhất định sẽ bước ra,
Từ Thiệu Huân cũng nhanh chóng nắm được tình thế. Hắn không nói gì, lẳng lặng nhắm mắt. Người không biết tưởng Từ Thiệu Huân đang nghỉ ngơi, không biết đằng sau đó là cảm giác chán ngán đến cực điểm. Từng bao lần nhìn người khác dối trá song mỗi lần bị khơi lại vết thương lòng xưa cũ, lòng Từ Thiệu Huân cũng rất đau.
-Vương gia...Ngài không cần lo lắng - Trình Đăng cười nhẹ -Thời gian ngài hôn mê, thần đã cùng Cựu hoàng và Bệ hạ thương nghị nhiều chuyện. Thần cũng đã bắt giam không ít người do Hoàng thượng phái đến Xuyên địa. Chiều nay có một cuộc tập trận lớn. Cờ hiệu của ngài, thần cũng đã chuẩn bị rồi.
Một chữ " Huân" thật lớn. Trình Đăng bàn bạc với quốc vương Xuyên địa về kế hoạch điểm binh, thao luyện quân sĩ. Hắn sẽ lấy danh nghĩa Từ Thiệu Huân tiến đánh một số thành trì nhỏ gần Xuyên địa, chính thức khai màn cuộc chiến với danh nghĩa " Phục thù". Một sớ chuyện xấu của Từ Thiệu Minh năm xưa như đoạt quyền, hại chết Thái tử sẽ được gợi lại trong dân chúng. Mục đích là làm tăng bất bình, dị nghị, làm giảm uy tín của vương triều.
Tài năng của Từ Thiệu Huân, đặc biệt về bản lĩnh điều binh, các nước đều đã thấy nhiều lần. Chỉ cần hắn thật sự hận, liều chết với Minh đế, màn kịch hay "lưỡng bại câu thương" sẽ được thấy rõ ngoài thực tế. Nhân lúc Từ Thiệu Minh còn đang choáng váng, các nước liên minh quấy phá, sau đó là một đòn chí mạng ngay trong đất nước, sợ gì không lật đổ được Từ Thiệu Minh.
Quan trọng nhất của kế hoạch đều phụ thuộc vào thái độ của Từ Thiệu Huân. Tuy Từ Thiệu Minh phóng hỏa thiêu thê tử hắn song tình nghĩa sâu nặng của hai anh em nhà họ Từ, cái chết của An Bình đã đủ làm lung lay, để hắn chống lại huynh trưỡng của mình chưa?