Thái phi qua đời do bạo bệnh, các chư hầu và lân bang đều đến viếng. Ngay cả hoàng hậu Lưu Toàn của Xuyên quốc cũng vội hồi hương, để tang tỷ tỷ của mình.
Khi đến nơi, hoàng thành lạnh lẽo, không hề có dấu hiệu gì còn vương lại của tang sự. Thi thể của Thái phi cũng đã mang đi hỏa táng, tro cốt hòa vào sông biển cùng với Tiên vương.
Lòng Lưu hoàng hậu vô cùng đau đớn. Bề ngoài Minh đế giả vờ hiếu kính nhưng thực tế vẫn luôn mang mối hận với Thái phi, nếu không tỷ tỷ đã không cần phải nhờ tới tử cổ bí truyền của Xuyên quốc. Chỉ tiếc là không bằng không chứng, Tang Đồng cũng đã không còn.
-Hoàng thượng….
-Lưu hậu có lời gì muốn nói?
-Bản thân Lưu gia dù không còn nhiều thế lực nhưng người cũng không cần làm vậy. Dù sao tỷ tỷ ta cũng là người đã đưa hoàng thượng lên ngôi.
Từ Thiệu Minh không được Tiên đế trọng vọng, mẫu phi của hắn cũng chỉ là một cung nữ được phong Chiêu nghi do mang thai rồng. Trong số các hoàng tử, Từ Thiệu Minh thân phận thấp kém, đất phong vương cũng là nơi tàn lụi, không trù phú và màu mỡ. Lưu gia đoái thương mới có ngày này.Thế mà….
-Lưu hậu nói rất đúng. Trẫm rất mang ơn Thái phi và Lưu gia nên trẫm mới để cho bà ta chết một cách nhẹ nhàng như vậy -Hắn cười khẽ- Ta vốn cũng không quan tâm đến chuyện ân đền oán trả. Ta từng muốn sống yên ổn, yên thân làm một hoàng tử “hữu danh vô thực”. Chỉ là tham vọng của Lưu gia quá lớn. Các người chắp cho ta một đôi cánh, mục đích là muốn được ta đưa lên cao. Ai ngờ…”há miệng mắc quai”. Sai lầm lớn nhất của Lưu gia không phải là chọn lầm người mà là đã “chọc giận người”. Nếu ngày đó các ngươi không làm Chương Khanh bị sảy thai nhằm đả kích ta, ta cũng không quyết tâm đến vậy. Lưu gia….
Lưu hậu không khỏi run lên trước ánh mắt hiện rõ sát khí của Từ Thiệu Minh. Bà vốn muốn cùng Phồn quốc liên kết, tuy nhiên Quốc chủ Phồn quốc vẫn còn canh cánh chuyện Tịnh phi Hiên Vũ Tịnh bị Lưu Thái phi hại chết. Hiện nay người chết coi như hết, chỉ cần khơi lại mọi chuyện, lôi hết trách nhiệm đổ sang cho Minh đế, để Phồn quốc thấy được sự bạc bẽo của hắn trong cư xử. Lưu gia giúp hắn như vậy, ngay cả Tịnh phi được hoàng thượng thương yêu, vì muốn tổn hại Từ Thiệu Minh nên Lưu Thái phi ra tay vạch trần, không ngờ khiến nàng ấy vì khuất nhục mà tự tử. Hiện nay Từ Thiệu Huân- con trai của nàng lại là Tứ vương gia được giao binh quyền cai quản Xuyên địa, một khi Phồn quốc ủng hộ, Xuyên quốc tấn công tất thắng sẽ đưa Từ Thiệu Huân lên ngôi, củng cố thêm ảnh hưởng của Phồn quốc tại quốc gia lớn nhất Lục địa này.
-Nói thế nào thì hoàng thượng cũng không tránh được danh “ăn cháo đá bát”. Lưu gia ta….
Bên ngoài có tiếng nội giám thông truyền, Trình Đăng đến. Đây là con trai của Trình cư sĩ. Hắn bước vào điện, không làm lễ, còn liếc qua Lưu hậu, giọng nhẹ tênh:
-Hồi hoàng thượng….Thám tử hồi báo. Xuyên quốc có biến. Hoàng đế Xuyên quốc đã băng hà, Tam hoàng tử Mạch Dật lên ngôi.
Lưu hậu kinh hãi. Mạch Dật là người yếu ớt, nhiều bệnh tật, gần như là kẻ thừa trong hoàng tộc Xuyên quốc. Thái tử Mạch Trí mới là hoàng đế tương lai. Đằng sau hoàng nhi còn bao nhiêu người hậu thuẫn. Sao lại….
-Thần cũng kính xin thông cáo tới Lưu nương nương. Thái tử Mạch Trí nghe nói đã có hành vi muốn thích sát hoàng thượng, bị Mạch Dật hoàng tử phát hiện, đã giết ngay tại chỗ. Triều đình Xuyên quốc cần người tài ổn định quốc gia….Các vị hoàng tử khác đều thống nhất đưa Mạch Dật hoàng tử lên ngôi cửu ngũ….Thông báo đã lan truyền khắp đại lục rồi….
-Các ngươi….
Vượt đường xa từ Xuyên quốc đến đây, Lưu hậu muốn mượn cớ viếng tang mà gặp Từ Thiệu Huân, kể lại chuyện xưa cho hắn….Không ngờ chỉ một phút tính toán sai lầm đã phải trả giá. Mạch Trí bỏ mạng, bao nhiêu chuyện trước nay bà ta chuyên quyền ở Xuyên quốc dĩ nhiên không thể để yên được, nhất là khi Mạch Dật lên ngôi.
-Lưu hậu đến thăm, thương tâm quá độ, vướng phải phong hàn, lâm bệnh qua đời khi chưa kịp về Xuyên quốc. Thành thật chia buồn….
Bên trong tẩm điện, Chương Khanh say ngủ. Minh đế chỉnh lại tấm mền mỏng trên người nàng. Không giống như 10 năm trước, Khanh nhi, hài tử lần này nàng mang dù là trai hay gái cũng sẽ thuận lợi chào đời. Ai muốn đụng đến nó đều phải chết….Thương tích năm cũ sẽ không bao giờ có thể làm nàng lại đau lòng…..