Để Người Cười

Chương 46: Sinh mạng của cổ trùng




Đêm khuya lạnh lẽo. Quỷ y đang dần đối diện với một hình bóng mờ ảo. Sai nhi cuống lên, quấn lấy phía dưới chân.

Trên tay kẻ mới đến là một cái lọ trong suốt, bên trong nhung nhúc những con vật bé nhỏ đang uốn éo. Cổ trùng.

-Ngươi là….

-Loại cổ trùng người kia trúng là Tầm độc. Nó cũng không phải vô cớ tấn công người. Ở kiếp trước người kia vào nơi ở của nó. Tầm độc tự vệ. Nếu ngươi không dùng thuốc để cứu chữa, cứu chữa trong ngu ngốc thì đã không kích thích bản năng tự bảo vệ mình của Tầm độc. Làm vật chủ chết cũng là giới hạn cuối cùng của nó. Nhưng mấy trăm năm nay ngươi dùng Vu thuật khiến Tầm độc không thể sống cuộc sống bình thường được. Cũng đến lúc rồi…

Tầm độc hoàn toàn không muốn sống cuộc đời như vậy. Chúng là cổ trùng. Nhưng loài người chỉ nhìn thấy mặt xấu xí, không biết – cổ trùng cũng là một sinh vật. Chúng cũng có linh hồn.

-Ngươi là người kích thích Tầm độc, để chúng quấy phá vật chủ sao?

-Có thể cho là như vậy- Người mới đến cúi xuống, vuốt nhẹ đầu Sai nhi, khuôn mặt nghiêng nghiêng không rõ -Kích thích Tầm độc, không phải có ác ý. Ngươi đã sống qua bao nhiêu kiếp, chắc có lẽ cũng thấy được, Tầm độc một là sẽ phát trong lứa tuổi trên 60, một là phát khi còn rất trẻ. Người trên 60 thường có thân thể khỏe mạnh. Người trẻ thì chưa quá 10 tuổi, phải không?

Hạ Chúc Bằng nhớ lại. Quả nhiên…

-Tầm độc chỉ là một kí sinh sống nhờ vật chủ. Thường nó sẽ đợi khi thân thể con người yếu ớt nhất. Nhưng không phải tự nhiên mà tấn công họ. Lời nguyền của ngươi khiến chúng phải tồn tại từ kiếp sống này đến kiếp kia bên trong một vật chủ. Vật chủ chết thì chúng cũng chết. Ban đầu ta chỉ thấy bọn chúng tấn công giết chết những xác chủ đã qua tuổi trung niên thân thể suy yếu. Dần dần ta thấy chúng giết cả những đứa bé chỉ mới lên 9, 10 tuổi, dù bệnh tật nhưng thời gian sống vẫn còn dài. Cổ trùng đã thay đổi tình cảm. Chúng biết có sống, những đứa trẻ ấy sẽ cả đời sống trong đau đớn. Thà chấm dứt để sang một cuộc đời mới. Cổ trùng còn biết thương xót, ngươi từng là linh hồn có da có thịt, không lẽ ngươi lại có thể thản nhiên nhìn đồng loại mình chết dần chết mòn vì một thứ mà từ đầu ngươi đã biết, chữa trị là chuyện không thể phải không?

Cổ trùng có sinh mạng. Và cũng đến lúc chấm dứt sự kéo dài hàng trăm năm, hàng chục kiếp của kiếp sống này rồi.

-Tô Mộc Hàn, ngươi là một linh hồn “sống”. Ta là người của địa phủ. Cũng đến lúc phải đưa ngươi trở về rồi.

Quỷ y là một linh hồn, cũng không cần tồn tại nữa. Những con người đang sống, đây mới là cuộc sống của chính họ, do họ lựa chọn, không liên quan đến cổ trùng.

Sai nhi lại dụi đầu vào tay kẻ mới đến. Hắn vuốt đầu nó, dịu dàng:

-Ở đây có vui không?

Sai nhi gật liên tục như thừa nhận. Hắn lại mỉm cười:

-Vậy thì cứ ở lại. Còn có kẻ đợi ngươi…

Hắn im lặng đứng bên giường nơi Từ Thiệu Huân đang thiêm thiếp. Để cổ trùng hoành hành, thật ra là một biện pháp “rửa sạch” cực kỳ công hiệu. Những cổ trùng tháng tháng năm năm ngủ say sẽ thức tỉnh, lớn lên, già đi trong quãng đời phải có của nó, người điều khiển cổ trùng sẽ có cách khống chế để chúng đi đúng con đường tuần hoàn phải đi -sống rồi chết….Ngắn ngủi trong vài ngày, nội tạng bên trong Từ Thiệu Huân sẽ bị thương tổn nhưng toàn bộ cổ trùng ẩn sâu trong thân thể hắn sẽ già rồi chết, bị tống ra ngoài. Từ nay Từ Thiệu Huân là một con người khỏe mạnh, không còn bị cổ trùng đe dọa mạng sống nữa. Việc này muốn làm được phải tốn rất nhiều công sức, làm hao tổn không ít tâm tư.

Linh hồn Tô Mộc Hàn đã bị thu lại, thân thể xám xịt của Hạ Chúc Bằng nằm phía dưới. Hắn cúi xuống….Lọ cổ trùng lay động, bên trong bò ra một cặp cổ trùng màu xanh lá, nhanh chóng chui vào miệng Hạ Chúc Bằng.

Chúng giúp giải quyết rắc rối trong một thời gian rất ngắn. Ba ngày….

Bên giường An Bình mệt mỏi thiếp đi. Hắn nhìn nàng say ngủ, tay vuốt nhẹ đầu Sai nhi một cái. Lọ cổ trùng lại run lên….Hắn cầm lấy cái chai trong suốt, thu lại mớ trùng vừa được thả ra lúc nãy. “Cổ” của Từ Thiệu Huân đã được giải, chỉ mong từ nay nàng được sống vui vẻ, nếu không sóng gió sẽ tiếp tục ập tới. Người kia cũng không để yên.