Để Người Cười

Chương 42: Ván cờ tàn




Ngày đại hôn sắp đến, Từ Thiệu Huân cũng đã quay về Vương phủ, chuẩn bị sẵn sàng cho việc đón dâu.

Đinh phủ nhộn nhịp khác thường. Của hồi môn của An Bình cũng được chuẩn bị vô cùng chu đáo. Trước đây khi nàng được chiếu chỉ ban làm trắc phi, Đinh lão phu nhân và Đinh lão gia đã định mang một phần tư gia sản mua sắm đồ lễ cho tương xứng, giờ An Bình được phong chính phi càng phải rỡ ràng hơn nữa. Gần một nửa tài sản Đinh phủ đã được bỏ ra, cộng thêm vô số quà lễ khiến biệt viện của hai mẹ con An Bình trở nên rực rỡ hẳn lên.

Tiểu Đào và Đào Hoa bận rộn kiểm kê mọi thứ. Cùng với sính lễ từ Vương phủ, An Bình sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất kinh thành này.

Chỉ có nàng biết, mọi chuyện không đơn giản. Nhưng lại không thể thổ lộ cùng mẫu thân hay ai khác. Dấu ấn đỏ nơi cánh tay càng lúc càng hiện rõ làm nàng như đang ngồi đống lửa, cảm giác thấp thỏm, bất an cứ kéo tới từng ngày.

Sau lần sốt cao hôm trước, người Tiểu Thiên hiện lên những mụn nước nho nhỏ, dự báo là thủy đậu. An Bình từng đọc được tài liệu về bệnh này trong một thang thuốc nơi Địa ngục tối tăm ngày đó. Người mắc thủy đậu có tính truyền nhiễm cao, An Bình cũng có phần lo lắng hoàng hậu đang mang thai sẽ bị nhiễm gây ra biến chứng nhưng lý do lớn nhất vẫn là muốn giữ Tiểu Thiên bên cạnh. Nghe nàng tâu lại, hoàng đế ngay lập tức chuẩn y lời cầu xin. Hắn tuyệt đối không để Chương Khanh có chút bất trắc nào.

Tiểu Thiên rất ngoan và hiểu chuyện. Đến biệt viện, nó ngoan ngoãn không chạy nhảy lung tung. Mỗi buổi sáng đều mang bánh điểm tâm đến cho An Bình, nắm tay nàng cùng đi dạo hoa viên.

Buổi tối, Tiểu Thiên cầm theo đĩa bánh hoa quế, định chạy đến phòng Vân Ca thì gặp Phương thị. Bà ta đi cùng Đinh Giao Chi. Theo phong tục, ba ngày trước khi xuất giá, tân nương sẽ đóng cửa nghe mẹ căn dặn. Thân phận của Phục thị thấp kém, trên danh nghĩa Phương thị mới là “mẫu thân” nàng.

Bà ta nhìn Tiểu Thiên, ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lẽo khiến cậu bé sợ hãi, bất giác lùi lại phía sau.

-Phu nhân…Đây là đứa bé trong cung, tiểu thư thích nên hoàng hậu nương nương…

-Nó được hoàng hậu ưu ái, ta đều biết. Không cần nhắc ta…

Phương thị lướt qua Tiểu Thiên, bước vào phòng. Bên trong An Bình đã đợi sẵn. Tóc nàng xõa dài như suối, quỳ xuống đất theo nghi lễ. Phương thị phải sang đó đỡ An Bình dậy, sau đó chải tóc, búi lại cho nàng theo kiểu thiếu nữ đã có chồng.

Phương thị không làm sai nghi lễ. Nhưng bàn tay bà ta run rẩy. An Bình hiểu, nếu không bị cản trở có lẽ bà ta sẽ bóp cổ nàng ngay tức khắc. Bao nhiêu chuyện, bao nhiêu nhục nhã, bà ta…

-Con ăn quế hoa chi đi.

Quế hoa chi là một thứ bánh được dùng trong ngày xuất giá, ngụ ý tốt lành. Dù căm ghét nàng, Phương thị cũng sẽ không giở trò lúc nãy. Mạng sống của bà ta, tôn nghiêm trong phủ chắc sẽ ám ảnh này suốt cuộc đời.

Đang định đưa lên miệng một miếng bánh, Tiểu Thiên bỗng từ ngoài chạy vào. Thấy cái bánh trong tay An Bình, mắt nó sáng lên:

-Ngon quá….Mẫu thân….Cho Tiểu Thiên với…

Như một con sóc nhỏ, Tiểu Thiên há miệng ngoạm lấy chiếc bánh. Ăn xong còn vui vẻ nói với An Bình:

-Ngon quá! Ngon quá đi!

An Bình yêu chiều xoa đầu nó. Bỗng nhiên…

-A!….

Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thiên phun ra một ngụm máu. Tang phi nhếch môi. Tử cổ đã trưởng thành trong cơ thể Tiểu Thiên, đang chờ phá kén ra ngoài. Nó nhanh chóng giết chết vật chủ và đi tìm con mồi mới. Là người ở sát bên nó. Cơ thể An Bình khỏe mạnh, rất thích hợp cho tử cổ lưu lại, chờ ngày đại hôn chính thức, hắn ta sẽ ra tay.

-Tiểu Thiên, đệ sao vậy? Sao vậy Tiểu Thiên?

An Bình ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, nghe mạch tượng yếu dần mà sợ hãi. Đào Hoa ngay bên cạnh lập tức nhớ tới đĩa bánh quế chi.

Nàng ta hét lên:

-Là dĩa bánh lúc nãy….Tiểu công tử có ăn một chút. Chỉ sợ là….

Đĩa bánh là do Phương thị phái đến. Nhưng bà ta sẽ không ngốc nghếch vậy, tự vạch áo cho người xem lưng…Loại độc trong người Tiểu Thiên không ngừng cắn phá. Cậu bé quằn quại trên giường càng làm An Bình lòng như lửa đốt….Chỉ là….

-A…..

Tiếng hét vang động khắp biệt viện. Tiểu Thiên đã ói thêm một ngụm máu tươi nữa. An Bình không cần quan tâm gì tới mọi việc. Nhưng Tiểu Thiên là hình ảnh đứa trẻ trong quá khứ. Nàng không thể để mặc nó…Ngay lúc này….nó lại rất cần nàng….

Ngày trước, Vân Ca đã gào lên thống khổ, nhìn máu nhuộm đỏ dưới thân mình. Đứa con thơ bé bỏng chỉ sống được vài giây phút, lịm dần, lịm dần trong tay nàng.

Giờ đây trong tay nàng, hơi thở Tiểu Thiên cũng yếu ớt, mong manh như vậy. An Bình bỗng như hoảng loạn. Nàng không muốn Tiểu Thiên chết….Không muốn đứa trẻ chịu quá nhiều bất hạnh, chưa được thực sự sống ngày nào vui vẻ lại phải ra đi nhanh đến thế này.

Độc dược….Người duy nhất có thể cứu Tiểu Thiên là quỷ y….Quỷ y! Hạ Chúc Bằng….

Nhưng hắn không đến. Không thể đến. Trong mắt mọi người, Hạ Chúc Bằng chỉ là quan viên bình thường, không biết y thuật, vậy phải làm sao? Làm sao….

Trên tay An Bình là bộ kim châm. Nàng cố tập trung nhớ lại những kiến thức đã được đọc về cách phòng, trị độc. Một khi bị ngộ độc thì…

-Tiểu Đào, em đi lấy nước nóng, dùng muối hột bỏ vào đợi tan hết rồi đem vào đây cho ta….

-Dạ, tiểu thư….

Buổi lễ chải đầu bị phá hỏng. Phương thị trở về viện của mình. An Bình không quan tâm những rắc rối bà ta mang đến, chỉ cầu mong Tiểu Thiên có thể bình an vô sự. Vô sự bình an…

Nước mắt, từ lúc nào đã thấm ướt gương mặt xinh đẹp. Tay nàng lại run rẩy. Hình ảnh mờ mờ ảo ảo. Đứa bé với làn da còn nhăn nhúm không khóc nổi, lịm dần, lịm dần….

Mắt nhòa đi, An Bình khóc nấc. Vết thương chỉ tạm thời khép miệng, thực sự vẫn còn, còn ám ảnh cuộc đời nàng.

-Đừng khóc nữa….

Một giọng nói ấm áp chợt vang lên bên cạnh. An Bình ngẩng lên. Từ Thiệu Huân đang đứng đó. Dưới chân hắn là Sai nhi….

-Tứ vương gia….Tiểu Thiên….

-Sai nhi đến chỗ ta. Nhìn nó, ta đoán nàng gặp chuyện. Quả nhiên…

Từ Thiệu Huân hơi cúi người xuống. Tiểu Thiên lại vừa ói ra một bụm máu tươi. Tử cổ đang chuẩn bị phá kén. Từ Thiệu Huân đang ở ngay bên cạnh nó. Nếu giết được Tứ vương gia lừng lẫy thiên hạ ngay lúc này thì….

Tang Phi lẩm nhẩm theo vài câu lệnh với tử cổ. Mệnh lệnh đưa ra” ” Tử cổ thay đổi mục tiêu, xâm nhập vào người Từ Thiệu Huân ngay lập tức. Mau chóng phá kén….Mau chóng ra ngoài….”.

Tử cổ đang chuyển động. Mắt Tiểu Thiên mở lớn. Tròng mắt chuyển sang màu đỏ….An Bình vội vàng ôm lấy cậu bé. Trái tim nàng đau nhói từng hồi…

Tang Phi đang chờ giờ phút chiến thắng, đang hả hê vui sướng. Bỗng nhiên:

-Á!

Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng. Từ trong bụng hắn một vật gì vừa xuyên thủng thành bụng, lao vội ra ngoài….

Những tiếng nổ nhỏ giòn tan trong không khí. Khắp nơi trên thân thể Tang Phi xuất hiện những chỗ thủng lỗ chỗ nhỏ xíu. Máu theo đó ứ ra, toàn một màu đen đậm. Từ hai mắt hắn, máu cũng thành dòng chậm rãi chảy ra….

Tang Phi vẫn còn há hốc miệng. Hắn không hiểu, vì sao mình lại chết. Tử cổ phá kén, nhưng tại sao người chết lại là mình?

Tiểu Thiên ngã vật xuống giường, đôi mắt đỏ quạch dần dần trở lại an tĩnh…An Bình vội ôm lấy nó, giọng nghẹn ngào:

-Tiểu Thiên…Con sao rồi. Đừng làm mẫu thân sợ….Con sao rồi…

Nàng vẫn còn khóc. Vẫn còn lo sợ. Như Vân Ca ngày đó từng hoảng loạn ôm lấy xác con thơ mà khóc. Đôi tay nhỏ xíu của Tiểu Thiên trong ký ức lạnh ngắt. Giờ đây nó lại ấm áp, đang vuốt nhẹ má nàng:

-Tiểu Thiên…không sao. Mẫu thân đừng khóc….Đừng khóc nữa mà….

Từ Thiệu Huân không chỉ mơ hồ thấy điều gì quen thuộc. Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Thiên nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt thoáng hiện nét cười:

-Phụ thân….Phụ thân ơi…

Bên ngoài Đinh lão gia và Phương thị nghe tiếng động và tin tức Từ Thiệu Huân đến phủ cũng vội vàng vào thăm. Tiểu Thiên bỗng chỉ vào Phương thị, chất giọng trẻ thơ run rẩy, ngây ngô:

-Con thấy…con thấy bà bà bỏ thuốc vào quế hoa chi của mẫu thân. Con sợ mẫu thân bị hại nên mới ăn quế chi hoa vào bụng. Là bà ấy….Bà bà muốn hại mẫu thân…

Phương thị kinh hoàng trước những ánh mắt đỏ dồn vào mình. Bà ta hét lên:

-Không….Ta không có….Không có hại An Bình…Không…không phải ta….