Để Người Cười

Chương 35: Khác lạ




Từ trong cung trở về biệt viện, An Bình không thấy Tiểu Dung ra đón mình, thay vào đó là Đào Hoa – một nữ tỳ khác từ Trị sự phòng. Đào Hoa trước đây từng là nha hoàn thông phòng cho Đại ca của Vân Ca, dự định sau này sẽ được lập làm thiếp thất song tiếc là Đinh đại công tử qua đời sớm, Đào Hoa đành phải ở lại Trị sự phòng làm việc.

Khi An Bình vừa bước vào phòng, Đào Hoa đã mang đến cho nàng xem rất nhiều lễ vật. Phương thị tặng, Lư thị cũng tặng. Ngay cả Mạnh thị xưa nay ít làm thân với người khác trong Đinh phủ cũng có lễ vật. Là một bộ son phấn trang điểm của Túy tiên lâu.

Đây là loại son do An Bình làm ra. Mùi hương…Nàng nhíu mày. Đây là mùi hương Bạch đàn xuân, không phải do An Bình chế tạo. Không lẽ khi bán Túy tiên lâu tự ý thêm vào để thu hút khách sao?

Mà cũng không hẳn vậy. Bạch đàn xuân dù là dược thảo có công dụng thông đờm, lợi khí, có ích cho sức khỏe nhưng mùi hương nhạt, chẳng hề có tác dụng với việc tăng độ bám cho son phấn trên môi. Túy tiên lâu không thể tự nhiên làm một việc vô ích như vậy được.

Nhìn thấy vẻ tư lự của An Bình, Đào Hoa vội hỏi:

-Tiểu thư có chuyện gì căn dặn không ạ?

-Không có – Nàng cười nhẹ. Đào Hoa trước đây cũng từng gặp mặt, là một cô gái an phận và hiền dịu. Ca ca cũng quan tâm nàng ấy lắm, tiếc là người qua đời sớm. Hiện nay Đào Hoa cũng đã hơn hai mươi tuổi, An Bình cũng mong trước khi xuất giá có thể xin phụ thân cho nàng ấy một mối lương duyên mới, mau chóng thoát khỏi kiếp nô tỳ.

-Tỷ ra ngoài nói phòng bếp pha giùm ta một bình Bích loa xuân.

-Dạ…

Trong phòng An Bình nhìn mớ son phấn đó một lát rồi gấp lại. Dù sao cũng là quà tặng của Mạnh thị không thể làm gì khác. Nhưng nàng không muốn sử dụng khi có dấu hiệu khác lạ trong đó. Ngày đại hôn càng tới gần, lòng An Bình càng tràn ngập bất an.

Từ Thiệu Huân sau lần kích động đó thì không hỏi gì An Bình nữa. Thậm chí khi đưa nàng ra kiệu, hắn đích thân mở màn che, còn nhẹ nhàng nắm tay An Bình:

-Mọi chuyện đều phải cẩn thận. Ta chờ ngày đại hôn.

Ngày đại hôn là một sự kiện đặc biệt. Trước đây An Bình đối với nó có phần hờ hững. Nhưng bây giờ nàng lại thấy sợ. Lòng tràn ngập lo lắng. Nhất là khi nhìn lại dấu đỏ như chu sa ở thân thể. Lời của Hạ Chúc Bằng thoảng bên tai:

-Hợp tác. Chúng ta sẽ cùng hợp tác.

Hắn ta chắc chắn sẽ chữa trị khi cổ trùng thức dậy? An Bình đã chứng kiến y thuật của Hạ Chúc Bằng nhưng lòng tin của nàng với việc chữa trị nó càng lúc càng bị dao động. Hay là do lòng An Bình đã đổi khác? Trước đây nàng không quan tâm tới an nguy của Từ Thiệu Huân lắm song bây giờ lại sợ…Nếu như Hạ Chúc Bằng không trị khỏi, không thành công trong việc chữa trị trùng độc thì sao?

Trùng độc, có lẽ vô cùng ghê gớm. Bản thân Hạ Chúc Bằng đã không khống chế được nó khi còn sống. Bao nhiêu năm tháng, thứ đó có lẽ đã tiến hóa bao nhiêu lợi hại, y thuật của hắn vẫn dẫm chân tại chỗ. Vạn nhất không trị được thì sao? Tính mạng của Tứ vương gia sẽ như ngàn cân treo sợi tóc. Lòng An Bình càng lúc càng rối bời, càng thêm lo sợ, bất an.

Trưa ngày hôm sau, Đinh lão gia cho người truyền lời, mời hai mẹ con An Bình đến Đại viện cùng dùng bữa, nhân tiện tuyên bố một việc quan trọng. Lời đã nói vậy, hai mẹ con cũng khó lòng từ chối. An Bình cũng chỉ trang điểm qua loa một chút, cùng Phục thị đến Đại viện.

Lúc đến nơi thì đã đầy đủ người ngồi bên bàn lớn. Thấy hai người, Đinh lão gia cười tươi hớn hở, nhẹ nhàng:

-Bình nhi. Phục nương…Ngồi đi.

-Con dâu xin phép mẫu thân, xin phép tướng công, các vị tỷ tỷ.

-Bình nhi xin phép tổ mẫu, phụ thân, các di mẫu, mẫu thân, các vị tỷ tỷ…

An Bình cúi đầu thi lễ. Dù là thoáng qua nhưng nàng vẫn thấy được ánh mắt không mấy thiện cảm của những người nàng gọi là di mẫu hay tỷ tỷ. Nhưng không có gì quan trọng. Dù thương hay ghét, An Bình vẫn phải sống thôi.

-Bình nhi à -Phương thị lên tiếng trước- Ta có gửi số tơ lụa mua từ Hàng Quận về cho con, con đã xem chưa, có thích màu đó không?

-Dạ thích ạ. Cám ơn đại di mẫu.

-Bộ trang sức của ta nữa, con thấy thế nào?

-Thứ đó rất quý giá. An Bình cảm tạ khôn xiết Lư di mẫu.

-Còn số son phấn đó của ta -Mạnh thị lên tiếng- Hàng đó là hàng thượng phẩm của Túy tiên lâu. Hy vọng Ngũ tiểu thư sẽ thích.

-Vâng ạ -An Bình cười nhẹ -Cảm tạ Mạnh di mẫu. Bình nhi rất thích.

-Hình như tiểu thư chỉ nói vậy cho di mẫu vui thôi thì phải -Mạnh thị nhẹ giọng- Không thấy tiểu thư sử dụng. Hay là không thích thứ quà chẳng đáng giá của ta?

-Không ạ… Bình nhi chẳng qua chỉ nghĩ đây là tiệc gia đình, cũng không cần trang điểm nên không dùng son phấn. Món quà của Mạnh di mẫu rất quý giá, An Bình mừng còn không kịp.

An Bình cư xử lễ độ làm Đinh lão phu nhân và Đinh lão gia đều vui vẻ. Dù thân phận đã đổi khác nàng cũng chẳng có thái độ kiêu ngạo, sau này trở thành Vương phi cũng không lo An Bình chẳng nhận thân tình.

Buổi cơm dùng xong thì Đinh lão gia tuyên bố tin trọng đại. Ông ta muốn đưa Phục thị lên vị trí Nhị phòng, chỉ đứng sau Phương thị. Tuy nhiên cũng không thể gọi An Bình là đích nữ được. Nhà quan lại Tứ phẩm trở lên thường chỉ có một đích nữ và một trưởng nam. Đinh Giao Chi đã là đại tiểu thư Đinh phủ, An Bình đột ngột được phong đích nữ sẽ khiến người gièm pha, không có lợi. Hơn nữa rõ ràng Tứ vương gia cũng đâu để ý tới thân phận của nàng.

Phục thị vẫn bình thản trước tin tức đó. Bà không cảm thấy vui sướng và hạnh phúc gì cả. Quan tâm hiện tại của bà dồn hết cho an nguy của An Bình.

An Bình cũng không quan tâm đến vị trí đích nữ gì đó. Nàng chỉ cảm thấy thái độ của Mạnh thị có vẻ là lạ. Theo hiểu biết của nàng về bà ta ở kiếp trước thì Mạnh thị là thiếp yêu của Đinh lão gia, tính tình tách biệt, ít khi quan tâm tới ai trong nhà. Ngày xưa khi Vân Ca xuất giá nàng ta còn không tới chúc mừng, quà cũng không đưa tới. Với mối quan hệ gia đình nhạt nhẽo như thế, dù có tặng quà cho An Bình vì thân phận Vương phi cũng chẳng thể lên tiếng trách cứ lúc An Bình quên sử dụng son phấn của nàng ta tặng được. An Bình nhìn thấy bên trong dường như có chút nôn nóng. Son phấn có mùi Bạch đàn xuân, lại do Mạnh thị đưa đến, chẳng biết có phải là đa nghi không mà An Bình lại cảm thấy được vẻ bất thường.

Sau bữa cơm, Đinh lão phu nhân giữ Phục thị lại để dặn dò một số chuyện đồng thời kiểm tra một số hồi môn Đinh phủ dành cho An Bình khi xuất giá. Nàng lấy cớ chóng mặt, xin phép cáo lui.

Lúc đi ra khỏi vẫn nhìn thấy ánh mắt các phu nhân nhìn nàng. Có đôi mắt của Mạnh thị. Ánh mắt không băng lạnh mà tràn ngập một ngọn lửa. Ngọn lửa của sự thỏa mãn, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên.

Ngoài biệt viện có Đào Hoa và một dáng người nhỏ nhắn đang đứng đợi. An Bình nhận ra đó là Tiểu Dung. Nàng khẽ hỏi thăm:

-Về rồi à? Cha mẹ em có khỏe không?

Tiểu Dung hình như không được vui lắm, vẻ gượng ép trên khuôn mặt hiện lên rất rõ, đôi mắt lại sưng húp. An Bình không nén được lo lắng, cúi xuống, bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn không dám hướng thẳng vào mình:

-Em sao vậy? Có chuyện gì?

-Tiểu thư, có chuyện rất lạ – Đào Hoa bỗng lên tiếng- Tiểu Dung về nhà mới biết cha mẹ em ấy bị người ta đến nhà đòi nợ. Đại ca của muội ấy thời gian trước có đi theo Lâm đại phú thương đi buôn muối, chuyến đi thất bại, cả thuyền chủ và tớ đều bị bắt lại làm nô. Cha mẹ Tiểu Dung muốn chuộc đại ca em ấy về đã vay 20 lượng bạc, nay lên đến 300 lượng. Họ đến đập phá đồ đạc, còn đánh đập, bắt Tiểu Dung đi.

-Tiểu Dung, ai bắt em đi? – An Bình xem xét người Tiểu Dung, giọng vô cùng lo sợ- Họ…họ có làm gì em không? Có sao không?

-Không có….Không có ạ -Tiểu Dung bỗng khóc òa lên- Tiểu thư ơi, họ buộc em không được nói…Nhưng mà em…Đào Hoa tỷ nói đúng, tiểu thư đối tốt với em như vậy, tiểu thư còn là Tứ vương phi nữa, tiểu thư sẽ giúp được em…Họ không làm gì em, chỉ….chỉ giam đại ca của em, đưa cho em số thuốc này. – Tiểu Dung đưa ra một gói thuốc bột được tán nhỏ- Họ nói…thuốc này không gây hại gì cả, nói ngày nào cũng pha một ít cho tiểu thư uống. Em đi hỏi đại phu trong thành, ai cũng nói nó không có hại…Nhưng mà em nghĩ kỹ thấy không tốt lành như vậy. Em van xin tiểu thư…Tiểu thư xin Tứ vương gia cứu đại ca của em với…Tiểu thư nói với Vương gia là được. Em van xin tiểu thư.

Tay An Bình run lẩy bẩy. Lợi dụng Tiểu Dung để làm chuyện gì đó mờ ám. Mục tiêu là An Bình có phải không?

Mùi Phúc bồ tràn ngập trong khoang mũi. Phúc bồ và bạch đàn xuân. An Bình nhíu mày suy nghĩ. Hai thứ này phải chăng có liên quan?