Mùa đông Hồng thụy năm thứ tư, quân Hung Nô lui binh, hoàng đế Thiên Triều phản hướng, cuộc chiến kết thúc.
Bông tuyết nho nhỏ, từng đóa phi lạc phàm trần, che dấu đi mặt đất dính đầy máu, dưới vẻ xinh đẹp thuần trắng, là một dấu vết tội ác dơ bẩn, thâm thực trần thế.
Hỏa lô khiến căn phòng ấm áp mà thỏai mái, thảm Ba Tử mềm mại mà diễm lệ phủ kín cả mặt đất, chân trần dẫm lên giống như đang đi trên mây, cả phòng có vài phần rất giống cung cách của Tây Vực, người đàn bà xinh đẹp che khuất mặt cầm lấy một mảnh bông nhiễm máu đi tới đi lui.
“May mà không chạm vào tim, nếu không thì hoa luân trên đời cũng cứu không được.” Bà ta xử lý vết thương cho bạch y nam nhân nằm trên giường, một nam tử yêu mị đứng bên cạnh nói, “Hắn cũng coi như người trong họa gặp phúc, tuy rằng trúng trùng độc, nhưng bởi vì nhiều lần phát tác làm cho tạng phủ điều chỉnh vị trí, bằng không giờ khắc này đã sớm đâm phải vào tim.”
“Tứ Nương, khi nào thì hắn tỉnh ?” Nam tử diện mạo có vài phần xinh đẹp vươn tay vuốt ve hai gò mái tái nhợt của nam nhân đang hôn mê, đôi chân mày dài nhỏ nhăn lại thành dãy núi.
“Quá mấy ngày liền tỉnh,” người đàn bà tên là Tứ Nương đứng lên, nghiêng người nói nam tử : “Ta có thể cứu được thân xác hắn, nhưng sau khi tỉnh lại sống không được là quyền của hắn. A Phong, nếu nam nhân này thật trọng yếu với con, như vậy Tứ Nương khuyên con một câu, cứu hắn, cũng đừng đem hắn bức tử.”
“Ừm.” Lên tiếng, Trương Tứ Phong ngồi bên giường đưa tay vuốt ve hình dáng nam nhân, “Ta đã biết….”
Sẽ không cho ngươi chết, cũng sẽ không cho ngươi thống khổ, không để ngươi thương tâm.
Hắc y nữ nhân lắc đầu thì thầm, rời khỏi phòng, bọn họ nhà này hoặc là quá ác độc, hoặc là quá yêu, tính cách quá mức cực đoạn cũng là từ di truyền mà ra.
Trận tuyết đầu đông ngày hôm ấy, Hách Liên Bột rời đi, ôm lấy Nguyên Bạch Lệ cơ hồ không có hơi thở, mờ mịt tiêu sái trong tuyết, Trương Tứ Phong nghe được tin nhìn thấy Hách Liên Bột ôm một thân nhiễm huyết cùng nhau ngã vào trong tuyết, Trương Tứ Phong rất muốn một kiếm đâm vào ngực Hách Liên Bột, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vô luận là Hách Liên Bột hay Nguyên Uyên, hoặc là chính gã, đều phải sống trên đời, chịu đựng hối hận vô tận, nghĩ muốn giải thoát ? Không, làm sao được cơ chứ !
Trương Tứ Phong gã rất muốn cho những kẻ đó hối hận vì đã tổn thương Nguyên Bạch Lệ, cả đời, chia ly vĩnh viễn sống trong hối hận, mà rồi cuối cùng chỉ có gã có thể có được cơ hội được cứu chuộc, lúc này đây, gã sẽ không tái phạm, tốt rồi, ông trời còn thương gã, để cho gã có cơ hội cứu nam nhân trở về.
“Bạch Lệ, nên uống thuốc.” Ngày đông, ánh mặt trời hiếm có chiếu rọi qua tầng tầng mây, Trương Tứ Phong ôm Nguyên Bạch Lệ đã tỉnh lại đến đình viện, trên thân nam nhân đắp thêm mấy tấm thảm, sợ hắn bị lạnh.
Người vẫn như cũ không thay đổi, đôi mắt thanh minh không thay đổi, nhưng nhãn lý không hề lưu động hồ bạc, sau khi tỉnh lại vẫn cứ yên lặng, yên lặng đến đáng sợ, không có chút sinh lực.
Nguyên Bạch Lệ không nói lời nào, cũng không thích động, giống như một kẻ sống thực vật bình thường lẳng lặng ngồi, tùy ý người bên cạnh nói cái gì hay làm gì cũng không phản ứng, cái gì cũng không để ý.
Thổi thổi món thuốc có chút nóng, Trương Tứ Phong đưa thìa đến bên miệng nam nhân, nước thuốc theo đôi môi khép kín chảy trên quần áo, thị nữ ở một bên vội vàng dùng khăn tay lau đi nước thuốc.
“Chủ nhân, có muốn nô tỳ đến hay không ?”
“Lấy chút mật đến.”
“Vâng.”
Ra lệnh cho thị nữ đi lấy mật, Trương Tứ Phong cho mọi người lui ra, gã ngồi bên cạnh nam nhân không hề có phản ứng, nhẹ giọng cười nói : “Nhìn ngươi xem, lại ngại thuốc đắng phải không ? Trước kia nhìn ngươi uống thuốc, quả thực so với chết còn khó chịu, cho ngươi uống thuốc đắng như vậy thật là làm khó dễ ngươi. Ta lấy chút mật đến, thêm vào thuốc sẽ không đắng nữa.”
Mật màu vàng chậm rãi chảy vào trong nước thuốc đen ngòm, Trương Tứ Phong dùng thìa khuấy đều rồi chính mình uống một ngụm đưa đến bên miệng Nguyên Bạch Lệ, đối phương cũng không phản kháng, tùy ý Trương Tứ Phong dùng lưỡi đưa thuốc vào trong miệng mình.
Từng ngụm lại từng ngụm, cho đến khi hết chén thuốc Trương Tứ Phong mới dừng lại.
“Ta biết ngươi không thích hình xăm trên người, chỉ cần uống hết thuốc này, trùng kia sẽ chết, không bao giờ…. khiến ngươi đau nữa.” Trương Tứ Phong lấy tay gạt ra bông tuyết trên thân nam nhân, ôn nhu nói, “Ta mang ngươi đi tắm, tắm nhiều lần, hình xăm trên người cũng sẽ không còn, như vậy ngươi có thể cao hứng một chút đi ?”
“Nước tắm hồng là do có thả chút dược thảo, tuy rằng bên trong cũng có máu người, nhưng ngươi yên tâm, máu kia là của ta,” vừa cởi bỏ y phục trên thân nam nhân, Trương Tứ Phong vừa nói, “Trùng là máu của ta mà thành, phải hoàn toàn diệt trừ, cũng phải dùng máu của ta, cho nên bên trong không có máu bẩn của kẻ khác.”
Xiêm y rút xuống, Trương Tứ Phong lại bỏ đi y phục của mình, ôm nam nhân đi xuống bể, vừa mới chạm vào nước, trên bộ ngực trắng nõn của Nguyên Bạch Lệ liền hiện rõ ra hình xăm yêu dị.
Tứ Phong dùng tấm khăn thấm nước bể máu nhẹ nhàng chà lau ngực nam nhân, lau một lần, hình xăm liền phai nhạt đi một chút, cho đến khi tay Trương Tứ Phong chạm đến vết thương trên ngực trái nam nhân, gã không khỏi ngừng lại, nhìn chằm chằm vết thương kia, trầm giọng nói, :”Miệng vết thương này, ta sẽ nói Tứ Nương trừ bỏ cho ngươi.”
Trên người của ngươi, vĩnh viễn cũng không có thể có vết thương của kẻ khác…. hết thảy quá khứ, không bao giờ… lặp lại nữa.
Ngày cứ tựa hồ tiếp ngày trôi qua, nháy mắt đã là giữa mùa đông, thời tiết càng rét lạnh, làm cho người ta không dám đi ra cửa, nhưng cố tình có người thích xích chân đứng trong tuyết…..
“Bạch Lệ ! Ngươi sao lại đi ra, mau cùng ta trở về !” Thân thể Nguyên Bạch Lệ dần bình phục, lại thường xuyên một mình cởi giày chạy đi ra đứng ngoài tuyết, nhìn về phía bầu trời xa xôi mù mịt.
“Nhìn ngươi, chân bị đông lạnh cả rồi.” Ôm người đưa đến bên giường, Trương Tứ Phong đem bàn chân bị đông lạnh đến đỏ bừng của nam nhân đưa vào trong ngực mình cho chút nhiệt khí, xoa bóp cả buổi, nói với lục y nữ tử một bên bất mãn cả buổi : “Trúc Tử, nhanh đi lấy chút nước ấm.”
“Chủ nhân ! Đã mấy tháng, hắn một câu cũng không nói, căn bản là điên rồi ! Người…. Người còn mỗi ngày nói cái gì với hắn chứ !”
“Câm miệng ! Nhanh đi !”
Trúc Tử giẫm chân một cái, nói với Nguyên Bạch Lệ : “Nguyên Bạch Lệ ngươi cảm thấy như vậy có nghĩa lý gì sao ?! Ngươi cho rằng ngươi vì Nguyên gia Thiên Triều làm gì sao ? Nguyên Uyên căn bản không phải là người của Nguyên gia, hắn họ Trần ! Là họ Trần ! Ngươi làm hết thảy bất quả chỉ là đem Thiên Triều dâng lên cho họ Trần mà thôi ! Ngươi mau tỉnh lại đi !”
“Trúc Tử, đi xuống !” Đuổi Trúc Tử đi, Trương Tứ Phong nhìn về phía nam nhân trong ***g ngực, cặp mắt tĩnh mịch kia tựa hồ khôi phục một tia thanh minh, nhưng rất nhanh…. giống như lại càng lâm vào tịch mịch đáng sợ.
“Bạch Lệ… Đừng như vậy, van cầu ngươi, đừng như vậy nữa….”
Không muốn ngươi vĩnh viễn thống khổ như vậy.
Nếu hết thảy khiến cho ngươi tan nát cõi lòng, nhưng vậy hãy quên đi hết thảy, quên đi ngươi là ai, quên đi Nguyên Uyên, quên đi Hách Liên Bột, quên đi tất cả đau khổ.
Chúng ta, một lần nữa làm lại từ đầu.