Lãnh hương, thật lâu quanh quẩn ở trong sân, cùng với lãnh hương trên thân nam nhân càng tỏa ra thơm ngát, tựa như không điểm dừng, bên trong cảnh tuyết trắng xóa, lại luôn lộ ra một vẻ đẹp cùng bi thương làm người khác không thể hô hấp.
“Vương gia…. Nô tài đỡ người vào trong thôi, bên ngoài gió lớn, thuốc nô tài đã sắc xong, nếu không uống sẽ lạnh.” Tiểu Xuân Tử ở phía sau đau khổ cầu xin, nam nhân khoác hồ cừu đứng bên gốc mai thụ nhìn lên hoa mai nở bất thường.
Nếu lão mai thụ này sớm đã chết, hoa mai từ đâu đến ? Nam nhân ngẩng đầu nhìn hoa mai chi chít trên cành, tựa như gốc mai đột ngột sinh ra cành lá, một bộ dáng bệnh trạng quanh năm, gió thổi qua, ào ạt rơi xuống đất.
“Hoa rơi há phải vô tình
Hóa mùn dành để thắm cành hoa sau.” (1)
Nam nhân nhẹ giọng nói trong gió, ho nhẹ vài tiếng, Nguyên Bạch Lệ cúi người nhặt lên hoa mai vùi trong tuyết, “Táng ở trong đất, so với chết dưới chân phàm nhân thật là tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần, ngươi nói có phải không ?”
“Nô tài ngu ngốc không hiểu biết nhiều, nhưng cũng thấy đúng vậy.” Tiểu Xuân Tử trả lời.
Nguyên Bạch Lệ quay đầu cười, nhìn vào tiểu thái giám, đưa tay ra : “Đỡ ta vào trong.”
“Ai !” Nghe được Nguyên Bạch Lệ muốn trở vào, Tiểu Xuân Tử vội không ngừng chạy đến đỡ nam nhân, nhưng lại nghe được Nguyên Bạch Lệ ghé vào lỗ tai mình chậm chạp nói : “Dưa hái lúc xanh thì không ngọt, ép buộc trồng mai cũng không sống được, nói với Nguyên Uyên, đừng gắn hoa mai lên cây đã chết nữa, dù có đẹp thế nào cũng là phù dung sớm nở tối tàn, bệnh mai một gốc, sống không lâu được.”
“Vâng….” Tiểu Xuân Tử quay đầu nhìn lại gốc mai bị gió thổi hiu hắt, dù hôm nay không còn hoa, ngày mai trên cây cũng “nở” đầy hoa mai.
Lời nói của Nguyên Bạch Lệ, Tiểu Xuân Tử không hiểu, lời nói của Nguyên Uyên, Tiểu Xuân Tử cũng không hiểu, nhưng cảm thấy được một người ngốc, một kẻ si, nhưng cũng không rõ vì sao lại có ý nghĩa nhu vậy.
Theo quy định thường ngày, Tiểu Xuân Tử đi về phía tẩm cung hoàng đế để bẩm báo tình trạng thường ngày của Nhiếp Chính Vương, cũng đem lời nói của Nguyên Bạch Lệ nói cho Nguyên Uyên, thiên tử ngồi trên long ỷ tựa hồ lại càng thâm trầm vài phần, nâng quai hàm nhìn Tiểu Xuân Tử quỳ gối phía dưới : “Trừ chuyện này, ngươi còn muốn bẩm báo điều gì.”
“Bẩm Hoàng thượng, Vương gia… bệnh của Vương gia thái y đã xem qua, thuốc cũng uống không ít, nhưng… nhưng cũng không thấy khá lên.” Tiểu Xuân Tử cúi đầu thật sâu, dường như từ nửa đêm hôm ấy, nam nhân lại lặng lẽ đi ra ngoài, cứ như vậy khá lên mới là lạ. Nhưng Tiểu Xuân Tử cũng không nói cho Nguyên Uyên, cũng không có nói cho Tào công công, đây là bí mật của riêng Tiểu Xuân Tử, bí mật của một mình Tiểu Xuân Tử mà thôi.
“….” Người phía trên không có lên tiếng, Tiểu Xuân Tử lại cảm thấy một trận áp lực trầm trọng, Tiểu Xuân Tử run rẩy nhỏ giọng nói : “Hoàng thượng… có muốn đi gặp Vương gia một chút không ?” Lúc trước hoàng đế cứ ba ngày hai ngày liền đi về phía lãnh cung, nhưng từ khi Trữ vương đến đây, Vương gia bị bệnh, cũng rất ít đi qua.
Có thể nào Hoàng thượng thật sự mặc kể sinh tử của Vương gia ? Cũng không đúng, Hoàng thượng cần gì muốn mình thường xuyên đến bẩm báo ? Tiểu Xuân Tử chờ câu trả lời của Nguyên Uyên.
“Tào công công.” Hồi lâu, Nguyên Uyên mới nói.
“Có nô tài.”
“Trong Ngự thiện phòng mới co một tay sư phó làm điểm tâm, tay nghề không tồi, ngươi đi lấy một ít điểm tâm mang cho hoàng thúc.”
“Hoàng thượng muốn đi….” Tào công công ngẩng đầu hỏi.
“Không đi !” Nguyên Uyên lãnh nghiêm mặt, “Hắn tuy là hoàng thúc của Trẫm, nhưng một tên nghịch tặc phải làm cho Trẫm đến thăm sao ?”
“Hoàng thượng…” Tiểu Xuân Tử quỳ trên mặt đất khẩn cầu, Tiểu Xuân Tử không biết Nguyên Bạch Lệ vì sao mỗi đêm đều ra ngòai, nhưng cảm thấy được cái đó và Nguyên Uyên có liên quan, “Người hãy đi gặp Vương gia đi, Vương gia thật sự là bệnh đến không ổn.”
“Tào công công, nói cho Trân phi, vũ yến đêm nay Trẫm nhất định đến.” Không để ý đến lời Tiểu Xuân Tử, Nguyên Uyên vừa nói, vừa ly khai cung điện, bỏ lại Tiểu Xuân Tử quỳ thật lâu trên mặt đất.
Đêm đã khuya, trong đây không một ánh đèn dầu, bên ngòai cảnh ca múa đăng hỏa tươi đẹp, tẩm cung của Trân phi cách Bắc cung không xa, Nguyên Uyên cố tình chọn nơi đó tổ chức vũ yến.
“Vương gia, người uống thuốc đi, đã một ngày không uống rồi.” Tiểu Xuân Tử đau khổ cầu xin nam nhân.
“Hôm nay đẹp trời… khụ khụ !” Nam nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, lẩm bẩm, “Hoa đăng vừa thắp, mỹ nhân phất tay áo, tiên nhạc phiêu phiêu… ha hả….”
“Vương gia….” Tiểu Xuân Tử đem chén thuốc qua, Nguyên Bạch Lệ nhìn chén thuốc, đột nhiên hất tay đem chén thuốc rớt xuống đất, nước thuốc màu đen chảy dài, Tiểu Xuân Tử lập tức khổ mặt, hai hàng nước mắt rơi xuống, quỳ xuống trên mặt đất, “Vương gia ! Tiểu nhân cầu người, đừng hủy hoại bản thân nữa !”
“Nếu đã chết như vậy, kia cũng là mạng của ta.” Nguyên Bạch Lệ thở dài, nói với Tiểu Xuân Tử, “Giúp ta đem đàn đến đây.” Thanh âm rất nhỏ ở trong gió dần dần tĩnh lặng.
“Ai !” Tiểu Xuân Tử vừa lau nước mắt vừa lấy hộp đàn ra, lại nghe tiếng Nguyên Bạch Lệ nói : “Đặt lên bàn đá bên ngòai.”
Ngày thường Tiểu Xuân Tử thường khuyên nhủ Nguyên Bạch Lệ không nên đi ra ngoài, nghe xong lời Nguyên Bạch Lệ, lại bất thường đem đàn ra ngoài, rồi tiến vào giúp nam nhân đi ra ngồi bên ghế đá.
Mười ngón tay nhẹ nhàng, tiếng nhạc như nước chảy ra, Nguyên Bạch Lệ gảy gảy đàn, ngón tay nhẹ nhàng, tiếng đàn réo rắt.
Đàn du dương, mà lại ủ dột ngưng trọng, bên ngòai cái ủ dột ngưng trọng lại có phiêu dật thoát hồn, khi thì oán hận xót xa lạnh như trăng, khi thì âm u như tiếng quỷ thần, ung ung dung dung, tiếng nhạc thanh linh.
Có lúc khẳng khái, lại có lúc ẩn ẩn oanh oanh, phong vũ đình đình, phân phi sáng lạn, giáo mác tung hoành. Mây bay nhẹ nhàng không nơi chốn, theo trời đất bao la mà bay lên, nhưng dường như không hòa vào trời đất, cứ thế mà bay lên trời !
Tiểu Xuân Tử nghe được bỗng ngây người, dường như chưa bao giừo nghe được tiếng đàn mê người như vậy, đem người vào trong tiếng đàn, giống như từ lúc sinh ra bỗng có được một phen tư thế hào hùng, chiến trường hào hùng, nữ nhân tình trường, cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng hư không….
Bi tráng rất nhiều, như từ trên chín tầng mây rơi xuống, ai ai oán oán, thê thê thảm thảm, tựa như ở đau đớn nói không nên lời, bất đắc dĩ noi không nên lời, làm cho con người khổ tâm đến chết !
Hoa mai bay, tiếng đàn rơi, ngón tay nhiễm máu, Nguyên Bạch Lệ thở hổn hển nhìn ngón tay bị dây đàn cắt vỡ bỗng nhiên nở nụ cười, liền thật sự như phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt xinh đẹp chói lòa, nhưng giống như bệnh mai kia, lập tức bị gió thổi rơi xuống.
“Vương gia !” Tiểu Xuân Tử cuống quýt chạy đến bên kẻ ngã xuống, đã có một đôi tay nhanh hơn tiếp được nam nhân.
“Hoàng thượng….”
(1) Nguyên văn :
“Lạc hồng bất thị vô tình vật,
Hóa tác xuân nê cánh hộ hoa”
Bài thơ của của Cung Tự Trân , trích trong Kỷ Hợi tạp thi