Đại quân mệt mỏi đến phía ngoài Hoàng thành, tuyết như lông ngỗng bay xuống hoàng thổ, không có hoan hô ủng hộ, không có tiếp đãi long trọng, chỉ có trăm vạn đại quân trầm mặc tầng tầng vây quanh, áo giáp lạnh như băng ở trong không khí phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Hoàng môn chi vây, Nguyên Bạch Lệ kẻ “phản quốc thông đồng với địch, khi quân phạm thượng” với hơn mười tội danh, Hoàng đế Nguyên Uyên tự mình thẩm vấn lại cung ra đồng đảng hơn trăm người.
Đại án lần này, gần hai vạn người gặp phải nạn diệt môn, phơi thây đầu đường, triều đình cũng vì vậy mà tiến hành đại hoán tẩy. Hoàng đế ngày thường trầm mê tửu sắc nhưng lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem toàn bộ kẻ liên quan, khi chúng nhân phản ứng thì xuất hiện những mật thám thân tín của Hoàng thượng.
Cùng với đại án trung văn danh thiên hạ này của Nguyên Uyên, đó là thế lực triều thần vẫn ẩn mình trong bóng tối, hoàn tòan đem thế lực “Ô dạ quân” của Nguyên Bạch Lệ đả bại.
“Lần này ngươi làm tốt lắm, đây là ban cho ngươi, nhận lấy đi.” Nam tử một thân long bào nhìn xuống Hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ám muội. Vẫy tay một cái, thái giám bên cạnh cúi người xuống đem một hạp tử tinh xảo đến trước mặt Hắc y nhân.
“Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng !” Hắc y nhân ngẩng đầu lên, rõ ràng là thị vệ bên người của Nguyên Bạch Lệ, Long Điệp.
“Không mở ra nhìn sao ?” Nguyên Uyên nheo mày cười, Nguyên Bạch Lệ dù thế nào cũng không nghĩ đến kẻ mà mình phái đến giám thị lại phản bội hắn. Tên cao ngạo kia biết được, vẻ mặt sẽ thế nào đây ?
“Hoàng Thượng !” Hô lên một tiếng kinh ngạc, Long Điệp không thể tin được nhìn ngắm lệnh phù trĩu nặng trong tay, đây chính là quân phù của Ô dạ quân, có lệnh phù trong tay đồng nghĩa với việc là thủ lĩnh của Ô dạ quân.
“Thích trẫm ban cho không ?” Một phen kéo nam tử lên vào lòng, Nguyên Uyên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nam tử, Long Điệp dưới diện cụ, trong ban đêm toát ra một vẻ mị hoặc dị thường.
“Thích…” Khó có thể ức chế được kích động trong nội tâm, nam tử ôm lấy vị đế vương đã bắt được con tim y.
Trong ngục thất của Ô dạ quân, dòng nước lạnh như băng ngập đến tận hông, tứ chi bị dây xích trói chặt, cả người bị nhốt trong đó.
Chỉ sợ cứ như thế này mấy ngày nữa, không tàn thì cũng phế.
“Ha hả….” Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, vì chính mình, cũng vì chính mình sinh ra trong đế vương gia, mà cái nhà này sớm bộ dáng chả ra gì, năm đó các hoàng tử ngầm tranh đoạt giết chóc lẫn nhau, mấy chục hòang tử cuối cùng chỉ còn không đến mười, mà sau khi Nguyên Liên trở thành hòang đế cũng chỉ còn Nguyên Liên cùng bản thân. Lúc này đây, thái hậu đã chết, tiên đế đã vong, hắn hiểu được bản thân chung quy cũng sẽ có một ngày sẽ bị Nguyên Uyên đạp xuống, nhưng không ngờ lại sớm như vậy, sớm đến mức khiến hắn không thể phòng bị, cứ như vậy bị tống vào ngục giam.
“Nhiếp Chính Vương thật hảo khí phách, rơi xuống như vậy cũng có thể cười được.” Cửa sắt kẽo kẹt vang lên, thiên tử không biết khí nào đã xuất hiện, đứng ở ngòai cửa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Bạch Lệ xơ xác.
Tùy ý liếc mắt phiêu qua, Nguyên Bạch Lệ thấp giọng cười : “Ánh mắt của ta quả nhiên không lầm, người quả thật là một người có thể tọa ổn trên ngôi vị hoàng đế.”
“Ha ? Kia Nhiếp Chính Vương có từng nghĩ tới hoàn cảnh thê thảm như lúc này không ?” Ánh mắt lạnh lùng quanh quẩn trên người nam nhân, cuối cùng dừng lại ở điểm đỏ trên cần cổ trắng nõn, càng thêm lãnh khốc.
“Người so với trong tưởng tượng của thần càng lợi hại.” Hắc đích xác không dự đoán được Nguyên Uyên hành động nhanh nhưu vậy, tất cả đường lui đã bị bao vây, bị phá hủy.
“Ai phản bội ta ?” Cho dù chết, dù có chết cũng muốn biết, kẻ luôn luôn nhìn người rất chuẩn như hắn rốt cục đã nhìn lầm ai, đến mức rơi vào nông nỗi như hôm nay.
“Kẻ Hung Nô kia là ai ?” Không chỉ trên cần cổ, da thịt phơi bày ra ngòai cũng nhiễm thượng những hồng ngân nhạt màu, Nguyên Uyên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Bạch Lệ, không trả lời câu hỏi của nam nhân.
“A !” Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đáp trả lại bằng ánh mắt coi thường, không tính toán nói ra.
“Phản quốc thông đồng với địch là tội chém đầu, Nhiếp Chính Vương thật không tính khai ra kẻ kia sao ?”
“Thần vốn vô tội, cần gì phải biện giải ?” Tội phản quốc thông đồng này vốn là do Nguyên Uyên lập, biết được kẻ kia là ai thì có ích gì ?
“Ha ? Ta thật không ngờ hóa ra Nhiếp Chính Vương cũng sẽ có thú vui nằm dưới thân nam nhân để hầu hạ, trách không được nhiều năm qua nghe đồn Nguyên Bạch Lệ không vui thú chuyện phòng the, hóa ra là thích bị người Hung Nô cường bách !” Trào phúng nói ra, Nguyên Uyên nhìn chằm chằm tuấn nhan trong nháy mắt trắng bệch của Nguyên Bạch Lệ, trong lòng có nỗi vui sướng không nói nên lời.
“A ! Chẳng lẽ Hoàng Thượng hỏi chính là người nam nhân mà thần đã giao hoan ? Việc tư của vi thần chỉ sợ cùng người không liên can đến.” Trong đầu hiện lên tình cảnh điên cuồng dưới ánh tà dương ngày ấy, Nguyên Bạch Lệ cười khổ một tiếng, đúng là vẫn không đọ được với kẻ kia, đối phương thành Thiền Vu Hung Nô, còn bản thân thì lại rơi vào kết cục tù đầy.
“Ngươi không nói cũng được.” Nguyên Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, từ trên tường bên ngoài lao lấy ra một cây roi da, trong không trung quất lên tạo ra một tiếng vang đáng sợ, đối với Nguyên Bạch Lệ cười nói : “Trẫm thật lâu trước kia liền muốn nhìn xem Nguyên Bạch Lệ luôn không ai bì được phải cầu xin tha thứ là co bộ dáng như thế nào.”