Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 11: Văn hương




Mùa xuân, Hồng thụy năm thứ ba.

Chiều xong trang điểm, ánh da tuyết,

Xuân điện cung nga hàng liệt xếp.

Phượng tiêu trong cảnh nơi mây nước,

Vẫn đoạn nghê thường khắp lượt ca. (1)

Hương tiết phiêu phiêu đón gió, trong bóng cây tùng trăm hoa khoe sắc, đều mang một thân hương khí, tử liên, tam vân phượng, kim ngọc…. Mi mục dịu dàng, tiếng cười từng trận, tầng tầng tuyết sa quần vây quanh một thanh niên tuấn duật.

“Hoàng thượng…. Nô tì ở đây !” Giọng nói kiều mỵ mềm mại vang lên, “Hoàng thượng ! Ở đây này !” Lại một tiếng, giống như tiếng chuông bạc trong hoa viên phiêu đãng không dứt.

“Ha ! Tiểu yêu tinh của trẫm, xem trẫm bắt được ngươi !” Mảnh lụa màu đỏ che đi hai mắt, thiếu niên trước kia đã thành đỉnh lập nam nhi thần thái tuấn duật, nhưng đôi tay kia chạm vào không phải là mặc hương, mà là xạ hương, trong miệng nói không phải là chi hồ giả dã, mà là hoa danh diễm từ (2).

Từ khi Thái hậu đi về cõi tiên, Hoàng đế Nguyên Uyên điên điên khùng khùng ba tháng sau thì tỉnh, khi tỉnh lại cũng đem toàn bộ việc triều chính giao cho Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ, bản thân cả ngày trầm mê trong thanh sắc. Triều thần nhiều lần kín đáo nói đến, là nước không ra nước, vua không ra vua.

Mà Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ độc tài triều chính, chuyên hoành Thiên Triều, hiếp bức hoàng đế cũng dần dần lưu truyền trong dân gian.

“Vương gia.” Long Điệp thay kẻ đang thay vua lo việc quốc sự rót một ly trà, “Đầu xuân trời giá rét, Vương gia chú ý thân thể.”

“Long Điệp, Hoàng thượng còn ở bên ngoài ngoạn nhạc sao ?” Trong giọng nói lộ ra một tia mệt mỏi, nam nhân vừa nhìn tấu chương vừa nói.

“…. Vâng !” Trầm giọng đáp, y đi theo Nguyên Bạch Lệ đã nhiều năm, từ chiến trường cho tới quan trường bây giờ, nhìn thấy nam nhân trước sau vẫn kiên nghị cao ngạo cùng vĩ đại như thế nào, nhưng cũng thấy được một gương mặt mà kẻ khác không nhìn thấy được.

Sau tấm lưng vô cùng vinh quang kia, là đôi vai nặng trĩu, y suy nghĩ, liệu có thể nào có một ngày nam nhân đứng sừng sững này cũng sẽ hiểu được mỏi mệt, cũng cảm thấy cô đơn không ? Từ khi hoàng đế trầm mê trong thanh sắc, Nguyên Bạch Lệ cùng lúc phải chu toàn triều thần bên trong, vừa phải xử lý triều chính phức tạp, huống chi hiện giờ quân Hung Nô phía bắc lại bắt đầu rục rịch.

Hoàng đế bên kia mỗi ngoày hoan ca sống trong mơ màng thâu đêm, kẻ bên này lại phải le lói ngọn đèn vất vả thâu đêm, Long Điệp không phục, vì sao Nhiếp Chính Vương còn phải chịu phỉ báng “nghịch tặc” của kẻ khác !

“Ta đi nhìn xem.” Khép lại tấu chương, nam nhân ấn ấn huyệt Thái dương nhưng nhức.

Nhìn nam nhân rời đi, Long Điệp trong lòng rất hận Nguyên Uyên.

Trong ngọn gió lạnh đầu xuân, y bào tốc lên phần phật.

Rõ ràng là kẻ không muốn nhìn đến, nhưng không thể không đi chú ý, chỉ vì người nọ là quốc chủ của Thiên Triều, lại là cốt nhục duy nhất của nàng.

Cước bộ nhanh chóng đi về phía tẩm cung của Hoàng Thượng, các cung cữ đang hoan ca cười đùa nhìn đến người tới liền lập tức thối lui về phía sau, mỗi người đều sợ hãi quỳ gối trên mặt đất, lư hương trên tay lăn qua một bên, kinh hách không dám lên tiếng.

Nguyên Bạch Lệ vung tay lên, nhóm cung nhân đều rời khỏi điện.

“Linh Nhi, Oánh Oánh của Trẫm…. ở đâu nào ?” Giữa sân chỉ còn Nguyên Uyên bị bịt kín mắt đối với sự có mặt của Nguyên Bạch Lệ đều không hay biết, ở giữa không trung lung tung vung vẩy hai tay.

Nguyên Bạch Lệ khó mà chịu nổi cảnh tượng trước mắt, nhắm chặt hai mắt lại, năm đó hắn vì Nguyên Uyên mất đi mẫu thân mà mặc kệ hắn, vừa thấy Nguyên Uyên đã nghĩ đến Nguyệt Hoa mà không muốn ước thúc hoàng đế quá nhiều.

Ba năm, Nguyên Uyên cứ như vậy trầm mê thanh sắc ba năm, hắn cũng như vậy chẳng quan tâm ba năm, còn có thể tiếp tục như vậy sao ?”

“Ha ! Bị Trẫm bắt được !” Xuất thần bỗng nhiên cảm thấy lưng một trận căng thẳng, trợn mắt vừa thấy đúng là Nguyên Uyên đã ôm lấy mình, Nguyên Bạch Lệ không có kinh ngạc vì hành động của Nguyên Uyên, mà là đột nhiên phát hiện thanh niên này thế nhưng đã muốn trưởng thành cao bằng mình.

“Để cho Trẫm đoán là ai ? Ừm… Trước kia chưa ngửi qua ! Mỹ nhân mới đến sao ?” Thắt lưng mềm dẻo làm cho hoàng đế yêu thích không buông tay, tham lam hướng vào lòng ngực đối phương ngửi tới ngửi lui, không có hương khí nùng diễm, mà là một làn hương nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan.

Nghe xong lời nói đùa bỡn của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ không có ra tiếng mà hơi hơi giật giật, Nguyên Uyên lại ôm chặt thêm một chút : “Mỹ nhân ! Muốn chạy đi đâu ? Trẫm không chuẩn ! Trẫm hôm nay liền muốn ngươi !” Dứt lời đột nhiên vương người về phía trước, cuối cùng vừa vặn hôn xuống môi nam nhân.

Sửng sốt, Nguyên Bạch Lệ hung hăng đẩy Nguyên Uyên ra, trầm giọng nói : “Hoàng thượng đêm nay muốn ai ?!”

Nguyên Uyên bị đẩy ra đứng không vững lui về sau mấy bước, bên tai nghe được thanh âm hơi tức giận mà trầm thấp, mới tháo mảnh lụa đỏ, kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi biến mất dưới vẻ giảo hoạt, vui cười nói : “Tất nhiên là muốn Nhiếp Chính Vương bồi tẩm.”

(1) Trích trong bài thơ Ngọc xuân lâu của Lý Dục

(2) Mặc hương : mùi hương của mực, xạ hương : là mùi hương được xông lên quần áo, chi hồ giả dã : văn chương thơ phú, hoa danh diễm từ : lời lẽ ong bướm, ở đây ý chỉ Nguyên Uyên là kẻ ham chơi trụy lạc, không lo công danh.