Đế Nghiệp Như Họa

Quyển 2 - Chương 6: Tuyết rơi lệ




Một đêm gió bắc trăm hoa tàn, tuyết lạnh thấu xương trắng xóa trời.

Lúc Tô Lạc Tuyết đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ đó, nàng mỉm cười hít hà mùi thơm của tuyết rồi vội vàng chạy ra hành lang, một hàng dấu chân nho nhỏ in trên tuyết vô cùng rõ ràng.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, nàng mang theo nụ cười vui vẻ chạy tới phòng đại tỷ, vừa chạy vừa vui sướng kêu lên: “Đại tỷ, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi. . . . . .”

Chất giọng trong trẻo vang vọng trong biệt viện thê lương dường như cũng làm cho nơi này trở nên ấm áp hơn.

Còn chưa chạy đến cửa phòng Tô Phù Liễu, Tô Lạc Tuyết đột nhiên dừng bước nhìn hai người che ô đi về phía này.

Đợi khi bọn họ bước vào sân, Tô Lạc Tuyết mới nhận ra đó là Nguyên Dực và Tuần Dạ.

Giờ phút này, khi nhìn thấy Nguyên Dực, trong lòng Tô Lạc Tuyết không còn sự xấu hổ và ái mộ của năm đó nữa, trong lòng nàng chỉ có lạnh lẽo và phẫn hận.

“Kẽo kẹt—-” tiếng cửa mở vang vọng trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô Phù Liễu truyền ra: “Không ngờ mới chỉ có vài bông tuyết rơi đã làm muội kích động . . . . .” Giọng nói im bặt, Tô Phù Liễu vừa bước ra liền ngây người nhìn bóng người đứng trong tuyết.

Tuần Dạ dừng bước, chỉ có Nguyên Dực tiếp tục đi về phía Tô Phù Liễu, nhưng Tô Lạc Tuyết chợt giơ tay ngăn hắn lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn tới đây làm gì?”

“Đón nàng về.” Nguyên Dực nói.

Tô Lạc Tuyết nghe thế bật cười: “Người phản bội Tô gia là ngươi, người tịch biên gia sản, hành quyết Tô gia là ngươi nhưng người cứu tỷ tỷ lại là Tuần Dạ, ngươi là trượng phu của tỷ tỷ nhưng ngươi đã làm được gì? Sao ngươi dám tới đây đón tỷ tỷ về.”

“Nàng có đứa bé của ta.” Nguyên Dực nghiêng đầu, lạnh lùng chống lại lửa giận của nàng.

“Nói thật đi, ngươi đón tỷ tỷ về chỉ vì đứa bé sao?”

Nguyên Dực không nói gì, ngược lại chỉ thấy Tô Phù Liễu chậm rãi bước xuống thềm đá, đi tới trước mặt hắn, còn cánh tay của Tô Lạc Tuyết vẫn thủy chung chắn trước ngực Nguyên Dực, không cho phép hắn tiến lên một bước.

Bọn họ cứ lẳng lặng đứng yên tới khi tuyết che kín người.

“Ta theo chàng về.” Tô Phù Liễu chăm chú nhìn Nguyên Dực, bàn tay khẽ vuốt ve phần bụng đã nhô lên.

Tô Lạc Tuyết nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ửng nhìn tỷ tỷ: “Tỷ vẫn muốn đi theo hắn sao? Tỷ đã quên những chuyện hắn làm với Tô gia sao?”

“Không phải muội cũng đang ở Tuần gia sao?” Tô Phù Liễu nghẹn ngào: “Ở lại Tuần gia còn không bằng theo hắn về. . . . . . Dù sao, trong bụng ta còn có một đứa bé, ta không thể để đứa bé vừa sinh ra mà không có phụ thân.”

Tô Lạc Tuyết há hốc miệng, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói nổi thành lời, Tô Phù Liễu nói rất đúng, ở phủ Tướng quốc hay ở phủ Tân Vương, đó đều là nhà của kẻ thù, ở nơi nào cũng giống hệt nhau.

Tô Phù Liễu cười dịu dàng rồi vươn bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gò má Tô Lạc Tuyết: “Lạc Tuyết, phải chăm sóc bản thân cho tốt, ta muốn thấy dáng vẻ bướng bỉnh hồn nhiên như xưa của muội.”

Dứt lời, Tô Phù Liễu buông tay nhìn về phía Nguyên Dực, ánh mắt vẫn hàm chứa sự dịu dàng chưa dứt: “Đi thôi.”

Tô Lạc Tuyết nhìn bóng dáng Tô Phù Liễu và Nguyên Dực càng lúc càng xa, nàng cố nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào, ngoài miệng khẽ thì thào, lẩm bẩm: “Nguyên Dực, thì ra ta luôn nhìn lầm ngươi.”

Băng tuyết lạnh lẽo bao phủ lấy nàng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, nàng chỉ cảm thấy buồn, tới tận lúc này mà đại tỷ vẫn lựa chọn đi theo Nguyên Dực, tất cả chỉ vì một đứa bé.

Vì làm nữ nhân nên phải thừa nhận, vì làm nữ nhân mà không được lựa chọn hay sao?

Cảm giác Tuần Dạ tiến lại gần, nàng mờ mịt ngước mắt nhìn Tuần Dạ đứng che ô cho nàng, vì nàng mà chặn lại những bông tuyết lạnh lẽo.

Tuần Dạ cúi đầu nhìn Tô Lạc Tuyết, trong mắt nàng đong đầy nước mắt, nhưng nàng vẫn kiên cường không cho chúng chảy xuống. Cố gắng bao lâu cũng chỉ vì một cơn gió thổi qua, khóe mắt cay xè làm những giọt nước mắt lăn ra ngoài.

Hắn hỏi: “Nàng khóc cái gì?”

Nàng nói: “Ta thấy ấm ức thay cho tỷ tỷ, vì một đứa bé mà phải vứt bỏ tôn nghiêm bản thân.”

Hắn nhếch môi cười: “Có lẽ không chỉ vì đứa bé, vẫn là tỷ tỷ nàng thích hắn ta thôi.”

Nàng nhíu mày nói: “Không thể nào, Nguyên Dực không chỉ bán đứng Tô gia mà còn tống tỷ tỷ vào lao ngục không buồn quan tâm, đáng lẽ tỷ tỷ phải hận hắn, sao tỷ tỷ có thể tiếp tục thích hắn được.”

“Nàng không hiểu tình yêu.” Hắn thở dài nói: “Nếu nàng thật lòng yêu một người, nàng có thể vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm và kiêu ngạo để tha thứ cho hắn. Dù trong lòng hận hắn thì cũng không khắc chế nổi tình yêu.”

Nàng lắc đầu: “Tình yêu như vậy thật quá hèn mọn.”

Hắn không nói gì nữa, ánh mắt mơ hồ nhìn những bông tuyết đang bay lượn phía xa, một lát sau hắn mới thu hồi ý nghĩ của mình, đồng thời chuyển ô sang tay nàng: “Nhớ chăm sóc mình cho tốt.”

Cán ô vẫn lưu lại nhiệt độ của hắn, trong lòng thoáng cảm thấy thư thái, nàng thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi đã cứu đại tỷ ta.”

Hắn cười nhạt: “Người ta muốn cứu không phải cô ta.”

Bàn tay cầm ô căng thẳng, nàng chỉ biết im lặng nghe hắn nói tiếp: “Thật may mắn khi đọc được lá thư kia, lúc đó ta mới hiểu, người cùng sánh vai với ta trên sa trường là một Tô Tam chân thật .”

Bàn tay của nàng vì nắm quá chặt mà chuyển sang màu trắng bệch, nàng chợt hiểu ra nguyên nhân Tuần Dạ thay đổi chủ ý cứu Tô Phù Liễu, thì ra hắn đã đọc được lá thư nàng để lại.

Hắn bước ra khỏi ô, bước chân không nặng không nhẹ giẫm trên lớp tuyết dày, còn nàng cầm ô đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đơn bị gió tuyết bao phủ, chỉ có bóng lưng màu đen kia trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Tâm trạng lại rơi vào trạng thái mâu thuẫn, trốn tránh cũng không thoát.

Một tháng sau

Phía Bắc truyền tin tới, Quốc quân Khang quốc hạ đài, A Đạt Mục thuận theo ý dân ý kế thừa vương vị.

Quả nhiên đây đúng là tin tốt với phủ Tướng quốc, Hoa Tu vừa nhận được tin liền tới phủ tướng quốc tìm Tuần Dạ, lô hương lượn lờ trong thư phòng, cánh cửa sổ rộng mở mời gọi cơn gió mùa đông tới khiến người ta run lên vì lạnh.

Tuần Dạ chắp tay đứng bên tủ sách như đang tìm kiếm gì đó, còn Hoa Tu thản nhiên ngồi dựa vào ghế, những ngón tay linh hoạt gõ trên mặt bàn phát ra những tiếng vang thanh thúy.

“Thời cơ đã đến.” Hoa Tu suy tính hồi lâu mới thốt lên.

“Ngươi nhìn thấy gì?” Ánh mắt Tuần Dạ vẫn chăm chú nhìn vào hàng sách, làm như vô tình hỏi.

“Khang quốc đổi chủ là nhờ có chúng ta ủng hộ hắn. Mà khi lật đổ Tô hậu, giải cứu Đế Quân, thuận theo thánh chỉ lập Nguyên Hâm làm Đế, danh vọng của Tuần gia đã áp đảo Đế quân từ lâu, đây chính là thời cơ động thủ.” Hoa Tu thấp giọng nói.

“Nhìn qua có vẻ thời cơ đã tới, nhưng ngươi lại để lọt một người.” Cuối cùng Tuần Dạ cũng tìm được quyển Tư trì Thông giám kia, hắn cầm lấy quyển sách đi về phía bàn.

“Ai?”

“Nguyên Dực.” Đặt quyển sách xuống, ánh mắt Tuần Dạ lóe lên vẻ sắc bén.

“Nguyên Dực? Hắn là đồng minh của chúng ta mà.”

“Lúc Tô hậu rớt đài, có lẽ hắn vẫn là đồng minh của chúng ta, nhưng hiện tại, khó có thể nói hắn không có dị tâm.” Tuần Dạ ngừng một chút mới nói tiếp: “Đừng quên, Nguyên Dực vì lật đổ Tô hậu mới kết minh cùng chúng ta. Nhưng vì sao hắn phải lật đổ Tô hậu?”

Hoa Tu bừng tỉnh: “Vì vậy thiên hạ này mang họ Nguyên chứ không mang họ Tô.”

“Còn hiện tại, thiên hạ này vẫn mang họ Nguyên, chứ không phải họ Tuần.”

“Chắc không đâu, có mấy lần ta dò xét giọng điệu của hắn, hình như hắn cũng rất bất mãn với Nguyên Hâm, cho một đứa bé mười tuổi xưng Đế, dù là ai cũng không tin phục nổi.”

“Dù hắn có bất mãn với Nguyên Hâm nhưng hắn vẫn mang họ Nguyên. Trong tay hắn có cấm vệ quân khống chế cửu môn, cũng là người có danh vọng cao nhất trong các vương gia, nếu hắn phản bội vào thời điểm mấu chốt sẽ rất khó giải quyết.” Tuần Dạ bình tĩnh nói.

“Những chuyện này chỉ là suy đoán thôi, phải tìm một cơ hồi dò xét thử. . . . . .” Hoa Tu còn chưa nói xong đã thấy Tử Vũ đẩy cửa xông vào, khi nhìn thấy hai người, cô lại ngập ngừng không biết nói sao.

“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Tuần Dạ trầm giọng hỏi.

“Người dưới truyền tin, Hoa Tuyết phu nhân đang đi về phía Nam viện.” Tử Vũ cẩn thận nói: “Nô tỳ đoán là đi. . . . . .”

Không đợi Tử Vũ nói xong, Tuần Dạ đã buông Tư trì Thông giám trong tay xuống, lập tức đứng dậy bỏ đi.

Hoa Tu cứ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Tuần Dạ, hắn nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, sắc bén nhìn về phía Tử Vũ: “Ngươi rất quan tâm tới Tô Lạc Tuyết.”

“Cả đời nô tỳ làm việc cho tướng gia, đương nhiên cũng phải báo cáo chuyện này cho tướng gia.” Tử Vũ cung kính đáp.

“Đã biết mình là thân nô tỳ, vậy ta nói cho ngươi biết, việc nhà của tướng gia không phải việc một nô tỳ như ngươi có thể nhúng tay.” Hoa Tu lạnh lùng cảnh cáo rồi đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Trong tiểu viện đơn sơ, cây cối khô héo, lá rụng thưa thớt, thứ còn sót lại chỉ có lớp tuyết màu trắng nhạt của mấy ngày trước, nhưng điều này cũng chỉ khiến tiểu viện càng thêm xơ xác, vắng lặng.

Hoa Tuyết khoác áo lông chồn bước vào tiểu viện vắng lặng, gió Bắc thổi qua tà áo càng tôn lên vẻ ung dung cao quý, giữa hai hàng chân mày còn ẩn chứa mấy phần lạnh lùng.

Đi dọc dãy hành lang lát đá, Hoa Tuyết thấy một cô nương mảnh mai đang chăm chú cúi đầu đọc sách.

Hoa Tuyết cứ lặng lẽ đi về phía nàng, mà Tô Lạc Tuyết đang chăm chú vào quyển sách cũng không cảm nhận được có người đến, mãi tới khi bóng người kia che mất tầm mắt nàng.

Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Hoa Tuyết đang quan sát nàng.

Khi nhìn thấy Tô Lạc Tuyết, Hoa Tuyết cũng sửng sốt một chút mới nói: “Thì ra cô chính là Tô Lạc Tuyết.”

Tô Lạc Tuyết đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy, nàng thật không ngờ Hoa Tuyết sẽ đi tới chỗ này.

“Ban đầu ta còn không hiểu lý do một người thống hận Tô gia như Tuần Dạ nỗ lực đứng ra bảo vệ Tô Lạc Tuyết trước mặt bá quan, giờ thì ta đã hiểu.” Hoa Tuyết khẽ cười rồi nhìn nàng chằm chằm như muốn tìm ra thứ gì đó: “Một người từng kề vai chiến đấu với hắn, một người từng vào sinh ra tử với hắn, đúng là rất khó quên.”

Tô Lạc Tuyết chỉ im lặng lắng nghe.

“Tuần Dạ sẽ không chịu bó buộc trong phủ Tướng quốc, thế nên ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể độc chiếm một mình hắn, ta chỉ cầu hắn có thể dành một góc nhỏ trong tim cho ta. Nhưng khi thấy hắn đối xử với cô đặc biệt như vậy, ta không nén nổi lòng hiếu kỳ, ta muốn xem người đó có gì đặc biệt mà khiến Tuần Dạ động lòng như vậy.” Hoa Tuyết cười nhạt, dù là cơn gió Bắc thê lương cũng không che giấu được dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của cô: “Nhưng khi vừa thấy cô, ta đã hiểu ra rồi, nếu ta là nam nhi, chỉ e ta cũng phải tỏ lòng kính trọng cô.”

“Hoa cô nương.” Tô Lạc Tuyết nhìn cô, thấp giọng nói: “Ta cũng biết việc ban hôn hai năm trước khiến cô đau lòng. Cô cũng nói hắn sẽ không chịu bó buộc trong phủ Tướng quốc, còn Tô Lạc Tuyết chỉ là một tướng quốc phu nhân hữu danh vô thực, người cô phải đối mặt là những cô nương có dung mạo tuyệt sắc chứ không phải là một nữ nhi tội thần như ta, ta thật sự không muốn tranh giành gì với cô.”

Hoa Tuyết nhìn nàng, trong lòng cô, ngoài cảm giác lo lắng còn có cảm giác chua xót.

“Huống chi, cô chính là ân nhân cứu mạng của Tuần Dạ, cô không cần phải lo lắng.”

Khi Hoa Tuyết nghe thấy bốn chữ “Ân nhân cứu mạng” liền ngẩn người ra, cố nén cảm giác chột dạ cười nhạt. Chỉ là ánh mắt cô chăm chú nhìn về một phía, nơi đó có một nam tử mặc áo đen đang rảo bước đi tới.

Tô Lạc Tuyết cũng nhận ra Tuần Dạ, còn cả Hoa Tu đang theo sát phía sau. Nàng chỉ thấy bất đắc dĩ, hôm nay cũng quá náo nhiệt rồi.

“Nàng tới đây làm gì?” Tuần Dạ vừa bước tới đã hỏi.

“Thiếp vào phủ hơn nửa năm nhưng chưa được gặp qua phu nhân, hôm nay mạo muội tới thăm viếng. Chỉ không ngờ còn dẫn được nhiều người tới như vậy.” Hoa Tuyết thản nhiên cười, chỉ là trong giọng nói bộc lộ vẻ sắc sảo.

“Thăm hỏi xong rồi chứ?” Hắn nhìn lướt qua Tô Lạc Tuyết rồi ra hiệu tiễn khách.

“Cũng nhờ buổi thăm viếng hôm nay mới biết Tô Lạc Tuyết chính là Tô Tam cùng chàng ra chiến trường ở Hoàn Thành, đúng là duyên phận. Khó trách, chàng mặc cho bá quan văn võ phản đối cũng phải bảo vệ cho Tô Lạc Tuyết.” Hoa Tuyết không có ý rời đi, ai đứng ở đây cũng nhận ra sự ám chỉ trong giọng nói của nàng.

“Tuyết Nhi, chúng ta về thôi.” Hoa Tu đi lại gần Hoa Tuyết, hắn có thể nhận ra tâm trạng Hoa Tuyết đang rất rối loạn, hoàn toàn không giống vẻ thanh cao, lạnh nhạt biểu hiện bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua, sự lạnh lẽo như đè ép lửa giận trong lòng Hoa Tuyết, cô hít sâu một hơi mới quay lại cười với Tô Lạc Tuyết: “Hôm nay, cám ơn cô đã nhắc nhở.” Dứt lời, cô liền dứt khoát quay người rời đi.

Hoa Tu nhìn Tô Lạc Tuyết rồi lại đưa mắt nhìn Tuần Dạ: “Ta không ngại Tuần đại thiếu gia phong lưu, nhưng hy vọng ngươi đừng làm tổn thương muội muội ta.”

“Thật ra khi nãy . . . . .” Tô Lạc Tuyết thấy Tuần Dạ không nói gì, vừa định nói rõ thì bị Hoa Tu gầm giọng cắt ngang: “Đủ rồi!”

Lần đầu tiên thấy Hoa Tu tức giận đến vậy, Tô Lạc Tuyết giật mình nhìn Hoa Tu, dường như nàng bắt đầu hiểu địa vị của Hoa Tuyết trong lòng Hoa Tu cao tới mức nào.

Nghĩ tới buổi nói chuyện trên thảm cỏ xanh, thì ra, trong câu chuyện của hắn còn ngầm có sự đe dọa nguy hiểm.

Chờ Hoa Tu phất tay áo bỏ đi, Tuần Dạ vẫn không nói năng gì, hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài hành lang, với tay cầm lấy quyển sách đặt trên ghế: “Nàng thật biết cách giết thời gian, nàng đọc có hiểu không?”

Tô Lạc Tuyết nghe hắn châm chọc liền vung tay đoạt sách lại: “Đương nhiên là hiểu hơn ngươi.”

Tuần Dạ cười nhạt: “Hoa Tuyết đã nói gì với nàng?”

Nắm chặt quyển trong tay, nàng cười nói: “Chỉ là tán dóc vài câu, ta nghĩ ngươi nên đuổi theo nàng thì hơn.”

“Tính của nàng ấy, chỉ cần đợi tới mai sẽ tốt thôi.” Hắn thản nhiên nói.

Tô Lạc Tuyết há miệng, nhưng vẫn đành nuốt những lời muốn nói xuống.

Tuần Dạ nhìn thấy cũng không tiếp tục truy vấn: “Ta bảo quản gia thu dọn Lan Đình Hiên, ngày mai hãy dời qua đó.”

“Ta cảm thấy nơi này rất tốt.”

“Nàng là Tướng quốc phu nhân, sao có thể bắt nàng ở một nơi đơn sơ thế này.”

“Cũng ở được mấy tháng còn gì.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ta để nàng ở tạm đây mấy tháng, một là vì thân phận của nàng còn gây nhiều tranh cãi, ở đây tránh cho người khác dị nghị. Hai là nàng và Tô Phù Liễu cần một nơi thanh tịnh để dưỡng bệnh.” Hắn giải thích qua.

“Thế giờ thân phận ta không còn gây tranh cãi nữa sao?”

“Sao lúc nào nàng cũng có tinh thần truy hỏi rõ ràng mọi chuyện thế?” Tuần Dạ không muốn dây dưa tiếp đề tài này: “Ta bảo nàng chuyển qua đó thì nàng cứ chuyển đi.”

“Nếu ta không đi thì sao?” Nàng tiếp tục so đo với hắn.

“Nhớ kỹ thân phận của nàng, tướng quốc phu nhân!”

Sáng hôm sau, Tô Lạc Tuyết dùng xong điểm tâm thì thấy Lý Bách Thuận dẫn theo đám người hầu vào thu dọn đồ đạc của mình.

Tô Lạc Tuyết bất đắc dĩ đứng cạnh Lý Bách Thuận, trong lòng thầm thở dài: Tuần Dạ đúng là người nói được làm được, nhanh như vậy đã sai người tới khuân đồ rồi.

Ở Lan Đình Hiên có bốn tỳ nữ và bốn thị vệ, nàng vừa nhìn đã nhận ra Tử Vũ cũng nằm trong số đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ quái, Tử Vũ không phải tỳ nữ thân cận của Tuần Dạ sao, ban đầu Tử Vũ đi theo nàng để giám sát nhất cử nhất động của nàng, còn bây giờ, Tuần Dạ vẫn muốn giám thị nàng?

“Phu nhân, đây là đồ do Nhị thiếu sai người đưa tới, nói là đồ dùng của phu nhân ở phủ Nam Chiêu Hầu.” Một nô bộc vác túi lớn đi vào, cẩn thận đặt ở trên bàn.

Tô Lạc Tuyết đi tới mở chiếc túi kia ra, bên trong có vài bộ quần áo nàng từng mặc ở Hầu phủ, mê hương nàng sử dụng để ru ngủ Tử Vũ, ngoài ra còn có một chiếc mặt nạ da người mỏng.

Mặt nàng nóng bừng lên, những thứ này không phải do Tuần Lạc thu dọn giúp nàng chứ? Nếu là hắn thu dọn hộ nàng, nàng biết giải thích thế nào đây.

Đầu ngón tay vuốt ve chiếc mặt nạ da người mỏng kia, nàng chợt nhớ tới người có vết sẹo lớn trên mặt, người luôn ở bên bảo vệ nàng Phong Ảnh, nhất thời, nàng lại thấy nghẹn ngào.

“Phong Ảnh, tha thứ cho ta không có năng lực báo thù, tha thứ cho ta bất lực. . . . . . Tuần Dạ, hắn đã cứu tỷ tỷ, đã cứu ta. Mà Nguyên Dực, thật sự ta cũng không xuống tay được. . . . . .”

Bàn tay khẽ run lên rồi đột ngột siết chặt lấy tấm mặt nạ da người.

Mãi lâu sau tâm trạng mới khôi phục lại, nàng bỏ mặt nạ và mê hương vào một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đặt xuống dưới giường.

Chợt có tiếng động ngoài cửa, Tô Lạc Tuyết cả kinh vội vàng chạy tới mở cửa ra, nhưng ngoài cửa trống rỗng, chỉ có bầu trời đêm vằng vặc ánh trăng.

Chợt nàng thấy một bóng đen lướt qua trên mái hiên, nàng lập tức phi thân đuổi theo, dù dốc hết sức vẫn luôn cách bóng đen kia tới mười mét.

Bất tri bất giác, nàng đã theo hắn chạy ra khỏi phủ, bước vào một con hẻm nhỏ, vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân.

Bóng đen kia bắt đầu giảm tốc độ, nàng nhân cơ hội này đề khí đan điền xông tới, dùng một chưởng tập kích hắn nhưng không thành.

Chỉ khẽ nghiêng người kia, tay trái của hắn đã tóm chặt lấy cổ tay nàng.

Cảnh tượng này làm nàng nhớ tới lần đầu do thám thư phòng của Nam Chiêu Hầu, cảnh tượng nàng dây dưa với một người mặc đồ đen, chỉ là đổi địa điểm, đổi thời gian.

Khi thấy rõ người trước mắt, Tô Lạc Tuyết liền kinh ngạc thốt lên: “Tuần Lạc?”

Trong mắt Tuần Lạc thoáng hiện ý cười, bàn tay đang nắm chặt cũng thu bớt lực.

“Đêm khuya còn giả thần giả quỷ.” Tô Lạc Tuyết vỗ ngực nhìn hắn.

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”

“Tết Nguyên Tiêu.” Tô Lạc Tuyết lặp lại một lần, sau đó chợt hiểu cười thành tiếng, thì ra tối nay là tết Nguyên Tiêu, khó trách đám người ở Lan Đình Hiên thu dọn đồ cho nàng xong liền biến mất không còn dấu vết.

“Từ ngày ở phủ Tướng quốc cũng không được ra ngoài chơi, dựa vào tính cách của ngươi có thể nhịn nổi không?” Tuần Lạc vừa nói vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ.

“Nói vậy ta phải cảm tạ ngươi, nhớ có ngươi ta mới được ra ngoài chơi tết Nguyên Tiêu.” Nàng vừa cười vừa nói: “Không ngờ sau khi phụ mẫu ta qua đời, ta lại trải qua tết Nguyên Tiêu đầu tiên với ngươi.”

Nhận ra sự bi thương trong giọng nói của nàng, Tuần Lạc chỉ hơi nhếch môi chứ không nói gì, hắn cứ đi về phía trước, dần dần dẫn nàng gia nhập vào dòng người náo nhiệt.

Trên đường có rất nhiều đứa bé đang mải ngắm pháo hoa, gương mặt tươi cười, miệng còn lẩm bẩm đọc đồng dao.

Tô Lạc Tuyết nhìn những đứa bé hồn nhiên kia, trong lòng cũng thấy vui vẻ không nhịn được cười.

Tuần Lạc nghiêng đầu nhìn Tô Lạc Tuyết, tầm mắt hắn nhìn vào cây trâm hình hoa Bỉ Ngạn cài trên tóc nàng, dưới ánh sáng của pháo hoa và đèn lồng, cây trâm tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy sức sống.

Hắn khẽ đưa tay vuốt tóc nàng, khi đầu ngón tay chạm đến cây trâm lạnh lẽo kia, trong mắt hắn hiện rõ vẻ không đành lòng.

Nàng cũng nhận ra sự khác thường của hắn, nàng nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, trái tim như có người nện vào, cảm giác đau tới nghẹn lại.

“Tuần Lạc. . . . . .”

“Đồng ý với ta, vĩnh viễn mang theo nó.”

Nàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn: “Ta luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất.”

“Ta biết.” Hắn giật mình bật cười, nụ cười tươi đẹp như làm vạn vật biến sắc.

Nàng cúi đầu yên lặng trong giây lát, đến khi cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, nàng đưa tay chỉ về phía trước: “Ngươi xem đi, ở đó có bán mặt nạ quỷ.” Sau đó, nàng liền mượn cơ hội này chạy đi.

Hắn trầm mặc nhìn nàng trong giây lát rồi mới đuổi theo.

Nàng đứng trước một quán bán mặt nạ quỷ, hai tay hai chiếc mặt nạ, trái thử phải thử rồi hỏi hắn: “Cái nào đẹp hơn?”

“Đều là mặt nạ quỷ, phải hỏi là cái nào xấu hơn.” Hắn bất đắc dĩ trả lời.

“Vậy cái nào xấu hơn?” Không chờ hắn trả lời, nàng liền úp mặt nạ quỷ ở tay phải vào mặt hắn: “Ngươi cũng thử xem.”

Hắn đứng yên để nàng đeo mặt nạ lên mặt.

“Nam nhân xinh đẹp như ngươi, đeo cái này nên, không biết. . . . . .” Đột nhiên nàng không nói gì nữa, nàng đang ngây người nhìn Tuần Lạc, trong mắt có vẻ mê man, kinh ngạc, giãy giụa.

Nàng run rẩy vươn tay vuốt ve chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo, lúc này, nàng chỉ thấy chiếc mặt đó nặng tựa ngàn cân, nàng đã rất tốn sức mới tháo được chiếc mặt nạ đó xuống.

Khi lấy được tấm mặt quỷ kia xuống, gương mặt tuấn mỹ của Tuần Lạc hiện ra trước mắt nàng, trái tim như treo vọt lên cổ họng quay về vị trí cũ, thật sự nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ánh mắt chán nản, còn có phần tự giễu.

“Sao vậy?” Tuần Lạc nghi ngờ hỏi.

“Không sao. . . . . .” Tô Lạc Tuyết lắc đầu rồi trả hai chiếc mặt nạ kia lại: “Chỉ là thấy ngươi mang mặt nạ quỷ trông rất giống một người quen của ta. Mới vừa rồi, ta còn nhận nhầm ngươi là hắn. . . . . .”

“Lạc Tuyết.” Tuần Lạc mấp máy môi, còn định nói gì nữa đã thấy Tô Lạc Tuyết xông vào đám đông hò hét: “Ngươi xem này, bên kia có múa sư tử. . . . . .”

Tuần Lạc đứng tại chỗ, chỉ có ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng nhỏ bé của Tô Lạc Tuyết, dường như nàng đang cố tỏ ra vui vẻ, vì bóng dáng kia ẩn chứa sự cô đơn và áp lực nặng nề.

Có lẽ, nàng đã phát hiện ra rồi.

Bàn tay Tuần Lạc khẽ nắm chặt thành quyền.

Khi hắn tỉnh lại, bóng dáng Tô Lạc Tuyết đã tan biến khỏi tầm mắt, tan biến trong biển người mờ mịt.

Tết Nguyên Tiêu, trong phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, tiệc rượu đầy bàn, nhưng Tuần Dạ lại không tới chính sảnh hưởng thụ bữa tiệc xa hoa kia, hắn kiếm cớ rời khỏi nơi ồn ào đó, bước chân nặng nề dẫm trên những cành khô rụng trong tuyết, bất tri bất giác đi tới Lan Đình Hiên.

Trong Lan Đình Hiên hoàn toàn không có không khí của tết Nguyên Tiêu, con đường kia chỉ có mùi tuyết lạnh và những cơn gió cô đơn ùa về.

Bất ngờ nhất, hắn phát hiện phòng nàng không sáng đèn, bên trong là một khoảng không đen kịt.

Hắn chậm rãi bước tới nhìn cánh cửa khép hờ.

Ánh mắt trở nên buồn bã, gương mặt cũng nguội lạnh.

Ngày đầu tới Lan Đình Hiên đã chơi trò mất tích? Tết Nguyên Tiêu không ở trong phủ, chẳng lẽ nàng ham chơi trốn ra ngoài?

“Tướng gia. . . . . .” Quản gia Lý Bách Thuận vội vàng cầm thư do bồ câu đưa tới: “Tướng gia, ngài làm cho nô tài tìm mãi.”

“Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy.”

“Chuyện ngài nhờ nô tài điều tra đã có đầu mối.” Lý Bách Thuận cung kính dâng thư cho Tuần Dạ.

Tuần Dạ nhận lấy lá thư, mượn ánh sáng heo hắt từ mấy chiếc đèn lồng ngoài sân, khi đọc xong lá thư, hắn cuộn chặt tay, lá thư kia cũng tan thành mảnh nhỏ.

Ánh mắt hắn, lạnh tới dọa người.

Chờ Hoa Tu phất tay áo bỏ đi, Tuần Dạ vẫn không nói năng gì, hắn chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài hành lang, với tay cầm lấy quyển sách đặt trên ghế: “Nàng thật biết cách giết thời gian, nàng đọc có hiểu không?”

Tô Lạc Tuyết nghe hắn châm chọc liền vung tay đoạt sách lại: “Đương nhiên là hiểu hơn ngươi.”

Tuần Dạ cười nhạt: “Hoa Tuyết đã nói gì với nàng?”

Nắm chặt quyển trong tay, nàng cười nói: “Chỉ là tán dóc vài câu, ta nghĩ ngươi nên đuổi theo nàng thì hơn.”

“Tính của nàng ấy, chỉ cần đợi tới mai sẽ tốt thôi.” Hắn thản nhiên nói.

Tô Lạc Tuyết há miệng, nhưng vẫn đành nuốt những lời muốn nói xuống.

Tuần Dạ nhìn thấy cũng không tiếp tục truy vấn: “Ta bảo quản gia thu dọn Lan Đình Hiên, ngày mai hãy dời qua đó.”

“Ta cảm thấy nơi này rất tốt.”

“Nàng là Tướng quốc phu nhân, sao có thể bắt nàng ở một nơi đơn sơ thế này.”

“Cũng ở được mấy tháng còn gì.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ta để nàng ở tạm đây mấy tháng, một là vì thân phận của nàng còn gây nhiều tranh cãi, ở đây tránh cho người khác dị nghị. Hai là nàng và Tô Phù Liễu cần một nơi thanh tịnh để dưỡng bệnh.” Hắn giải thích qua.

“Thế giờ thân phận ta không còn gây tranh cãi nữa sao?”

“Sao lúc nào nàng cũng có tinh thần truy hỏi rõ ràng mọi chuyện thế?” Tuần Dạ không muốn dây dưa tiếp đề tài này: “Ta bảo nàng chuyển qua đó thì nàng cứ chuyển đi.”

“Nếu ta không đi thì sao?” Nàng tiếp tục so đo với hắn.

“Nhớ kỹ thân phận của nàng, tướng quốc phu nhân!”

Sáng hôm sau, Tô Lạc Tuyết dùng xong điểm tâm thì thấy Lý Bách Thuận dẫn theo đám người hầu vào thu dọn đồ đạc của mình.

Tô Lạc Tuyết bất đắc dĩ đứng cạnh Lý Bách Thuận, trong lòng thầm thở dài: Tuần Dạ đúng là người nói được làm được, nhanh như vậy đã sai người tới khuân đồ rồi.

Ở Lan Đình Hiên có bốn tỳ nữ và bốn thị vệ, nàng vừa nhìn đã nhận ra Tử Vũ cũng nằm trong số đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ quái, Tử Vũ không phải tỳ nữ thân cận của Tuần Dạ sao, ban đầu Tử Vũ đi theo nàng để giám sát nhất cử nhất động của nàng, còn bây giờ, Tuần Dạ vẫn muốn giám thị nàng?

“Phu nhân, đây là đồ do Nhị thiếu sai người đưa tới, nói là đồ dùng của phu nhân ở phủ Nam Chiêu Hầu.” Một nô bộc vác túi lớn đi vào, cẩn thận đặt ở trên bàn.

Tô Lạc Tuyết đi tới mở chiếc túi kia ra, bên trong có vài bộ quần áo nàng từng mặc ở Hầu phủ, mê hương nàng sử dụng để ru ngủ Tử Vũ, ngoài ra còn có một chiếc mặt nạ da người mỏng.

Mặt nàng nóng bừng lên, những thứ này không phải do Tuần Lạc thu dọn giúp nàng chứ? Nếu là hắn thu dọn hộ nàng, nàng biết giải thích thế nào đây.

Đầu ngón tay vuốt ve chiếc mặt nạ da người mỏng kia, nàng chợt nhớ tới người có vết sẹo lớn trên mặt, người luôn ở bên bảo vệ nàng Phong Ảnh, nhất thời, nàng lại thấy nghẹn ngào.

“Phong Ảnh, tha thứ cho ta không có năng lực báo thù, tha thứ cho ta bất lực. . . . . . Tuần Dạ, hắn đã cứu tỷ tỷ, đã cứu ta. Mà Nguyên Dực, thật sự ta cũng không xuống tay được. . . . . .”

Bàn tay khẽ run lên rồi đột ngột siết chặt lấy tấm mặt nạ da người.

Mãi lâu sau tâm trạng mới khôi phục lại, nàng bỏ mặt nạ và mê hương vào một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đặt xuống dưới giường.

Chợt có tiếng động ngoài cửa, Tô Lạc Tuyết cả kinh vội vàng chạy tới mở cửa ra, nhưng ngoài cửa trống rỗng, chỉ có bầu trời đêm vằng vặc ánh trăng.

Chợt nàng thấy một bóng đen lướt qua trên mái hiên, nàng lập tức phi thân đuổi theo, dù dốc hết sức vẫn luôn cách bóng đen kia tới mười mét.

Bất tri bất giác, nàng đã theo hắn chạy ra khỏi phủ, bước vào một con hẻm nhỏ, vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân.

Bóng đen kia bắt đầu giảm tốc độ, nàng nhân cơ hội này đề khí đan điền xông tới, dùng một chưởng tập kích hắn nhưng không thành.

Chỉ khẽ nghiêng người, tay trái của hắn đã tóm chặt lấy cổ tay nàng.

Cảnh tượng này làm nàng nhớ tới lần đầu do thám thư phòng của Nam Chiêu Hầu, cảnh tượng nàng dây dưa với một người mặc đồ đen, chỉ là đổi địa điểm, đổi thời gian.

Khi thấy rõ người trước mắt, Tô Lạc Tuyết liền kinh ngạc thốt lên: “Tuần Lạc?”

Trong mắt Tuần Lạc thoáng hiện ý cười, bàn tay đang nắm chặt cũng thu bớt lực.

“Đêm khuya còn giả thần giả quỷ.” Tô Lạc Tuyết vỗ ngực nhìn hắn.

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”

“Tết Nguyên Tiêu.” Tô Lạc Tuyết lặp lại một lần, sau đó chợt hiểu cười thành tiếng, thì ra tối nay là tết Nguyên Tiêu, khó trách đám người ở Lan Đình Hiên thu dọn đồ cho nàng xong liền biến mất không còn dấu vết.

“Từ ngày ở phủ Tướng quốc cũng không được ra ngoài chơi, dựa vào tính cách của ngươi có thể nhịn nổi không?” Tuần Lạc vừa nói vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ.

“Nói vậy ta phải cảm tạ ngươi, nhớ có ngươi ta mới được ra ngoài chơi tết Nguyên Tiêu.” Nàng vừa cười vừa nói: “Không ngờ sau khi phụ mẫu ta qua đời, ta lại trải qua tết Nguyên Tiêu đầu tiên với ngươi.”

Nhận ra sự bi thương trong giọng nói của nàng, Tuần Lạc chỉ hơi nhếch môi chứ không nói gì, hắn cứ đi về phía trước, dần dần dẫn nàng gia nhập vào dòng người náo nhiệt.

Trên đường có rất nhiều đứa bé đang mải ngắm pháo hoa, gương mặt tươi cười, miệng còn lẩm bẩm đọc đồng dao.

Tô Lạc Tuyết nhìn những đứa bé hồn nhiên kia, trong lòng cũng thấy vui vẻ không nhịn được cười.

Tuần Lạc nghiêng đầu nhìn Tô Lạc Tuyết, tầm mắt hắn nhìn vào cây trâm hình hoa Bỉ Ngạn cài trên tóc nàng, dưới ánh sáng của pháo hoa và đèn lồng, cây trâm tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy sức sống.

Hắn khẽ đưa tay vuốt tóc nàng, khi đầu ngón tay chạm đến cây trâm lạnh lẽo kia, trong mắt hắn hiện rõ vẻ không đành lòng.

Nàng cũng nhận ra sự khác thường của hắn, nàng nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, trái tim như có người nện vào, cảm giác đau tới nghẹn lại.

“Tuần Lạc. . . . . .”

“Đồng ý với ta, vĩnh viễn mang theo nó.”

Nàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn: “Ta luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất.”

“Ta biết.” Hắn giật mình bật cười, nụ cười tươi đẹp như làm vạn vật biến sắc.

Nàng cúi đầu yên lặng trong giây lát, đến khi cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, nàng đưa tay chỉ về phía trước: “Ngươi xem đi, ở đó có bán mặt nạ quỷ.” Sau đó, nàng liền mượn cơ hội này chạy đi.

Hắn trầm mặc nhìn nàng trong giây lát rồi mới đuổi theo.

Nàng đứng trước một quán bán mặt nạ quỷ, hai tay hai chiếc mặt nạ, trái thử phải thử rồi hỏi hắn: “Cái nào đẹp hơn?”

“Đều là mặt nạ quỷ, phải hỏi là cái nào xấu hơn.” Hắn bất đắc dĩ trả lời.

“Vậy cái nào xấu hơn?” Không chờ hắn trả lời, nàng liền úp mặt nạ quỷ ở tay phải vào mặt hắn: “Ngươi cũng thử xem.”

Hắn đứng yên để nàng đeo mặt nạ lên mặt.

“Nam nhân xinh đẹp như ngươi, đeo cái này nên, không biết. . . . . .” Đột nhiên nàng không nói gì nữa, nàng đang ngây người nhìn Tuần Lạc, trong mắt có vẻ mê man, kinh ngạc, giãy giụa.

Nàng run rẩy vươn tay vuốt ve chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo, lúc này, nàng chỉ thấy chiếc mặt đó nặng tựa ngàn cân, nàng đã rất tốn sức mới tháo được chiếc mặt nạ đó xuống.

Khi lấy được tấm mặt quỷ kia xuống, gương mặt tuấn mỹ của Tuần Lạc hiện ra trước mắt nàng, trái tim như treo vọt lên cổ họng quay về vị trí cũ, thật sự nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ánh mắt chán nản, còn có phần tự giễu.

“Sao vậy?” Tuần Lạc nghi ngờ hỏi.

“Không sao. . . . . .” Tô Lạc Tuyết lắc đầu rồi trả hai chiếc mặt nạ kia lại: “Chỉ là thấy ngươi mang mặt nạ quỷ trông rất giống một người quen của ta. Mới vừa rồi, ta còn nhận nhầm ngươi là hắn. . . . . .”

“Lạc Tuyết.” Tuần Lạc mấp máy môi, còn định nói gì nữa đã thấy Tô Lạc Tuyết xông vào đám đông hò hét: “Ngươi xem này, bên kia có múa sư tử. . . . . .”

Tuần Lạc đứng tại chỗ, chỉ có ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng nhỏ bé của Tô Lạc Tuyết, dường như nàng đang cố tỏ ra vui vẻ, vì bóng dáng kia ẩn chứa sự cô đơn và áp lực nặng nề.

Có lẽ, nàng đã phát hiện ra rồi.

Bàn tay Tuần Lạc khẽ nắm chặt thành quyền.

Khi hắn tỉnh lại, bóng dáng Tô Lạc Tuyết đã tan biến khỏi tầm mắt, tan biến trong biển người mờ mịt.

Tết Nguyên Tiêu, trong phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, tiệc rượu đầy bàn, nhưng Tuần Dạ lại không tới chính sảnh hưởng thụ bữa tiệc xa hoa kia, hắn kiếm cớ rời khỏi nơi ồn ào đó, bước chân nặng nề dẫm trên những cành khô rụng trong tuyết, bất tri bất giác đi tới Lan Đình Hiên.

Trong Lan Đình Hiên hoàn toàn không có không khí của tết Nguyên Tiêu, con đường kia chỉ có mùi tuyết lạnh và những cơn gió cô đơn ùa về.

Bất ngờ nhất, hắn phát hiện phòng nàng không sáng đèn, bên trong là một khoảng không đen kịt.

Hắn chậm rãi bước tới nhìn cánh cửa khép hờ.

Ánh mắt trở nên buồn bã, gương mặt cũng nguội lạnh.

Ngày đầu tới Lan Đình Hiên đã chơi trò mất tích? Tết Nguyên Tiêu không ở trong phủ, chẳng lẽ nàng ham chơi trốn ra ngoài?

“Tướng gia. . . . . .” Quản gia Lý Bách Thuận vội vàng cầm thư do bồ câu đưa tới: “Tướng gia, ngài làm cho nô tài tìm mãi.”

“Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy.”

“Chuyện ngài nhờ nô tài điều tra đã có đầu mối.” Lý Bách Thuận cung kính dâng thư cho Tuần Dạ.

Tuần Dạ nhận lấy lá thư, mượn ánh sáng heo hắt từ mấy chiếc đèn lồng ngoài sân, khi đọc xong lá thư, hắn cuộn chặt tay, lá thư kia cũng tan thành mảnh nhỏ.

Ánh mắt hắn, lạnh tới dọa người.

Lý Bách Thuận bị hắn dọa tới giật mình, hắn cũng không dám lớn tiếng, chỉ đành thận trọng thăm dò: “Gia. . . . . .”

“Tuần Lạc không có ở trong phủ?” Thanh âm của Tuần Dạ lạnh lẽo thấu xương.

“Hình như không có ở đây.” Lý Bách Thuận còn chưa nói xong đã thấy Tuần Dạ chạy ra ngoài, trên gương mặt lạnh giá lộ rõ vẻ kinh hãi.

Lý Bách Thuận kinh ngạc đứng nhìn theo, đây là lần đầu tiên hắn thấy tướng gia để ý tới nữ nhân như vậy.

Tuần Dạ chen lấn trong biển người, ánh sáng pháo hoa phản chiếu chói mắt, tiếng cười tràn ngập khắp nơi.

Nhưng gương mặt Tuần Dạ đang rất lo lắng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng thủy chung vẫn không tìm được người muốn tìm kia.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, tiếng pháo hoa như muốn xé tan màng nhĩ hắn, khung cảnh náo nhiệt xung quanh như chẳng liên quan tới hắn, hắn chỉ muốn nhìn thấy người kia.

Chợt hắn chạm mặt một nam tử phía đối diện, người kia cũng đang lo lắng nhìn quanh.

Tuần Dạ lạnh lùng nhìn nam tử kia, sát ý tràn đầy trong mắt, sau đó chỉ thấy hắn vội vàng chạy tới kéo tay người kia: “Tuần Lạc!”

Không ngờ lại gặp được Tuần Dạ ở đây, Tuần Lạc khẽ ngẩn người cười lạnh: “Đại ca cũng rất quan tâm tới nàng đúng không, nhưng sao thời gian qua phải giả bộ vô tình, không quan tâm vậy?”

Tuần Dạ nắm chặt lấy tay Tuần Lạc, ánh mắt sắc lạnh như muốn róc thịt lọc xương người đối diện: “Ta hỏi ngươi, Tô Lạc Tuyết đang ở đâu?”

Tuần Lạc thấy vậy cũng chỉ nhếch môi cười lạnh.

Tuần Dạ dần tỉnh táo lại, hắn buông tay Tuần Lạc ra rồi trầm giọng nói: “Ngươi có thể sống giả dối bao nhiêu năm như vậy, đúng là đã làm khó ngươi.”

Tuần Lạc biến sắc, bàn tay nắm chặt thành quyền, hung hăng nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nếu không phải Tô Lạc Tuyết trong lúc vô tình nói ra một câu, ta cũng không biết nhị đệ đã bí mật nuôi dưỡng được một thế lực ám sát lớn như vậy, mà phụ thân. . . . .đến chết cũng không biết nhi tử có ông còn có thủ đoạn lợi hại này.” Tuần Dạ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sát khí kia, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thù hận trên người Tuần Lạc rõ ràng tới vậy.

“Đại ca cũng thật bản lĩnh, chỉ một câu nói mà có thể tra ra nhiều chuyện như vậy, thế lực tình báo của đại ca e cũng không kém Tô hậu năm đó là bao.”

“Tướng gia. . . . . .” Xa xa truyền tới tiếng của nam tử trung niên, chỉ thấy Lý Bách Thuận vội vã chạy tới ghé vào tai Tuần Dạ nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Tuần Dạ càng lúc càng lạnh, hắn cũng không quản tới Tuần Lạc đã dẫn Lý Bách Thuận rời đi.

Tuần Lạc cũng đuổi theo sau, nhưng chưa chạy được mấy bước lại dừng chân để mặc cho Tuần Dạ chạy càng lúc càng xa, tới khi bóng dáng hắn biến mất trong biển người.

Bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông ra, có một số việc, cuối cùng cũng phải giải quyết.

Nơi đồng hoang đầy cỏ khô, gió bắc thổi mãnh liệt, Tô Lạc Tuyết áo trắng đang giao đấu với ba gã hán tử mặc áo đen ngoài khu rừng hoang thành Bắc, rõ ràng Tô Lạc Tuyết đã ứng phó rất lâu, thể lực cũng rơi vào thế hạ phong, mấy lần nàng định dựa vào khinh công chạy trốn, nhưng võ công ba người kia cũng không kém, lúc nào cũng có thể nắm vững nàng trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, Tô Lạc Tuyết lảo đảo lui về phía sau rồi ngã nhào xuống đất, mùi máu tanh ngọt trào ra ngoài, một người áo đen hung ác vung tay lên, sát khí dốc hết vào chưởng này tạo thành một chưởng chí mạng.

Lúc Tô Lạc Tuyết tuyệt vọng nhắm mặt lại, một bóng đen xẹt qua nhanh như gió, cánh tay mạnh mẽ đẩy nàng tránh khỏi một chưởng kia.

Ba gã áo đen thấy tình hình bất ổn liền đưa mắt nhìn nhau, vừa định quay người rời đi thì thấy Lý Bách Thuận dẫn đám thị vệ đuổi theo.

Tô Lạc Tuyết mở mắt, sắc mặt trắng bệch nhìn Tuần Dạ che khuất ánh trăng, nàng cố nuốt mùi tanh kia xuống rồi khàn giọng nói: “Tuần Dạ, ta. . . . . lại thiếu ngươi một mạng rồi, ta phải làm thế nào đây. . . . . .”

Tuần Dạ nhìn Tô Lạc Tuyết tựa vào lòng mình, khóe miệng vẫn còn vương lại vết máu, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng bình tĩnh.

“Tô Lạc Tuyết, nàng có biết khi nãy nguy hiểm thế nào không, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, nàng đã sớm thành vong hồn dưới tay bọn họ rồi. Sao nàng không thể ngoan ngoãn chờ ở phủ Tướng quốc, sao nàng cứ phải chạy ra ngoài, nàng có biết. . . . . .” Từng câu từng chữ của Tuần Dạ chất chứa sự giận dữ vô tận.

Tô Lạc Tuyết vẻ mặt giận dữ của hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh lẽo cố hữu của Tuần Dạ, thì ra hắn cũng chỉ là một ngườI bình thường, hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng biết tức giận. . . . . .

“Một mình ở trong Tướng phủ rất cô đơn. . . . . . Ta chỉ định cùng Tuần Lạc ra ngoài đón tết Nguyên Tiêu, ai ngờ ta lại lạc mất hắn. . . . . .”

“Lạc mất?” Tuần Dạ cười lạnh: “Lạc người sao có thể lạc tới tận rừng hoang thành Bắc?”

Tô Lạc Tuyết chột dạ né tránh ánh mắt hắn, sau đó nàng giãy dụa định thoát khỏi lòng hắn ra ngoài.

Tuần Dạ nhìn theo bóng lưng nàng rồi trầm giọng nói: “Ta nhớ nàng từng nói, nàng hận ta vì ta đã giết chết bằng hữu tốt nhất của nàng. Là Phong Ảnh, đúng không?”

Tô Lạc Tuyết dừng bước, nàng không ngờ tới Tuần Dạ lại biết người kia là Phong Ảnh.

“Trên đường xuống Hoàng Tuyền, người có thể khiến Phong Ảnh liều chết bảo vệ, cũng chỉ có ân nhân của Phong Ảnh, Tô tam tiểu thư Tô Lạc Tuyết.”

Tô Lạc Tuyết không nói gì, nàng chỉ biết đưa lưng về phía hắn, cam chịu.

“Phong Ảnh vì bảo vệ nàng mà chết đã khiến nàng cảm động tới vậy, nhưng nàng đã bao giờ nghĩ tới, vì sao Phong Ảnh lại xuất hiện ở suối Hoàng Tuyền, vì sao hắn lại thần thông tới mức nhìn thấu kế hoạch của Nguyên Dực và ta. Mà mạng của nàng thật sự lớn như vậy sao, có thể tìm được đường sống trong cõi chết từ vực sâu vạn trượng. Còn chưa rời khỏi núi đã có người của Tô phủ tới tiếp ứng, những chuyện này chỉ là trùng hợp, thật sự chỉ là trùng hợp sao?”

Tô Lạc Tuyết cười châm chọc: “Tướng gia thật là lợi hại, những việc này mà cũng có thể tra ra được.”

“Đã bao nhiêu lần nàng tin tưởng Tuần Lạc vô điều kiện, vì sao nàng lại tin tưởng hắn tới vậy, vì sao nàng chỉ tin tưởng hắn.”

Sức ép từ Tuần Dạ làm gương mặt nàng trắng bệch: “Tin tưởng chính là tin tưởng, hoàn toàn không cần lý do gì hết.”

Nàng không muốn nghe, nàng muốn rời khỏi đây, nhưng hắn không cho nàng toại nguyện, hắn kéo tay nàng, ép nàng quay người lại đối mặt với hắn: “Không cần lý do gì? Tiếp xúc với Tuần Lạc bao lâu mà nàng không có cảm giác quen thuộc gì sao? Nàng không có cảm giác đã từng quen biết sao?”

Tô Lạc Tuyết sững sờ trong giây lát mới kích động gầm lên với với Tuần Dạ: “Ta không biết ngươi đang nói gì!”

“Ở cùng nhau năm năm, sao nàng không hiểu ta đang nói gì được.” Tuần Dạ siết chặt lấy cánh tay nàng.

Cảm giác đau đớn ở tay truyền tới, một đoạn trí nhớ ép buộc kéo dài trong đầu Tô Lạc Tuyết, nó đang buộc nàng phải đối mặt với thực tế.

Trong thoáng chốc, nàng như nhớ lại năm mình mười một tuổi, trên con đường phủ tuyết trắng xóa, một thiếu niên có gương mặt dữ tợn đuổi theo xe nàng, ngoài miệng còn không ngừng la lên: “Ân nhân, ân nhân, người đã cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả nợ người.”

Câu chuyện xưa hiển thị rõ ràng trước mắt, một đoạn ký ức thuần khiết của tuổi thơ, nhưng nó đã sớm bị nhúng chàm bởi những âm mưu xấu xí được ấp ủ từ lâu.