Đẻ Mướn

Chương 50




Thời điểm bé con thứ hai nhà họ Lệ chào đời, anh Lệ ở bên ngoài chờ suốt hai tiếng rưỡi, hút hết một bao thuốc lá, đi qua đi lại trên hàng lang vô số lần, làm Tân Niên Niên và Tân Chí hoa cả mắt.

Đợi Nam Hợp tan học, lưng đeo cặp táp cùng bà nội và ông nội mới chạy đến bệnh viện thì bé con đã nhắm chặt mắt, bú no nê nằm ngủ ở bên cạnh.

Nam Hợp chạy đến, đảo mắt nhìn người lớn ở xung quanh, rồi cúi đầu nhìn bên trong tả lót của em bé, “Em gái có hai viên tròn tròn giống bánh bao ông nội hay ăn ghê.”

Nhưng viên này có hơi hồng hồng, Nam Hợp gật đầu, cơ bản xem như hài lòng.

Mọi người cười ồ lên, chỉ có Tân Đồng sau khi cười xong vẫn không quên nhắc, “Nam Hợp, không phải em gái, mà là em trai.”

Mặt Nam Hợp cứng lại, ra sức vò đầu bứt tóc, vẻ mặt vẫn không giấu được thất vọng và mất mát, cùng lúc đó Lệ Đông Nhất nghe thấy cũng có biểu cảm y hệt vậy, “Không phải con gái à.”

Sao nói là em gái mà? Nam Hợp u oán liếc nhìn ba cậu một cái.

Bé con rất châm chước cho mẹ, quá trình sinh nở xem như thuận lợi, không làm cô quá mệt, giờ phút này Tân Đồng rất có tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt của hai cha con, trong lòng không khỏi đồng cảm với bé con.

Nam Hợp đã nhận định cô sẽ sinh em gái từ lâu, Lệ Đông Nhất thì đã sắm sửa cả căn phòng màu hồng cùng quần áo và đồ chơi, mỗi sáng Nam Hợp đi học, đều chào một câu, trước kia là “Mẹ, đợi Nam Hợp về nha.” sau đó đổi thành, “Em gái, đợi anh về nha.”

Không tránh khỏi thất vọng, nhưng mà, Ôn Hinh thành thạo bế bé con lên, nói, “Nam Hợp, em trai có thể chơi cùng với con, vui mà.”

Tuy rằng rất thích em gái nhỏ nhõng nhẽo, nhưng mà, Nam Hợp thở dài, nghe thấy lời nói của Ôn Hinh, thôi em trai thì em trai vậy.

Khi Tân Đồng ở cữ xong, một tay Ôn Hinh đã lo liệu đầy tháng xong xuôi.

Đồng Dao nhẹ nhàng bế bé con lên, dỗ dành bé con gọi “mẹ nuôi”.

“Nó bao nhiêu tháng tuổi hả?” Tân Đồng thở dài, “Mẹ nuôi như cậu cũng quá nóng vội rồi.”

Đồng Dao cười hì hì, “Thì giờ dạy trước, sau này gọi cũng dễ hơn.”

Tân Niên Niên nghe vậy, đi tới, tiếp nhận bé con múp míp, “Chị Đồng, dù thế nào cũng phải gọi dì út trước chứ? Chị thích thì mau mau sinh một đứa đi.”

Đồng Dao giận dỗi liếc cô một cái, “Con bé này, sinh gì mà sinh chứ?! Sang năm bảo Đồng Đồng gả cô đi cho rồi.”

Tân Niên Niên xoay người, bế cục cưng ra ngoài.

Gả thì gả, ai sợ chứ?

Đợi Tân Niên Niên ra ngoài, ý cười trên mặt Tân Đồng và Đồng Dao thu lại bớt.

“Mình nghe nói, Lệ Thịnh kết hôn.” Giọng Đồng Dao bình tĩnh.

Tân Đồng cười, “Ừm.”

Mặc dù Lệ Đông Nhất không thích liên quan gì tới chuyện vui bên nhà họ Lệ, nhưng dù sao anh cũng là chú út của Lệ Thịnh, ra mặt uống vài ly rượu, đưa quà cáp xong rồi về.

Tân Đồng không dự, lúc đó bụng cô lớn rồi, cũng bất tiện, thêm vào nhiều chuyện trước kia, cô mà đi, có lẽ không thiếu người để tâm nhắc đến.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cần gì phải vậy chứ?

Hôm nay cũng vậy, Lệ Thịnh cũng gửi quà đến, là sáu con heo vàng, Tân Đồng nhìn mà không khỏi tặc lưỡi, hai năm lăn lộn trên thường trường đã hun đúc ra Lệ Thịnh như hôm nay, khí chất giàu sang đã dần dần lộ rõ.

Nghe nói cuộc chiến tranh giành tài sản ở nhà họ Lệ, tuy rằng ầm ỹ một trận, cuối cùng tâm tư Đặng Lị kín đáo, thủ đoạn cứng rắn, địa vị của Lệ Thịnh vẫn vững vàng như cũ.

Đồng Dao thở nhẹ ra, “Ngẫm lại, cũng là mình không tốt, Lệ Thịnh, anh ấy thích hợp với cậu hơn.”

Nhờ phúc của đồng nghiệp cũ, Đồng Dao đã xem qua ảnh của vợ Lệ Thịnh, cằm nhọn, đuôi lông mày hất cao, là một người đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khí chất khá sắc bén.

Không bằng Tân Đồng đứng bên cạnh Lệ Thịnh khiến người nhìn có cảm giác thoải mái.

“Mấy lời như vậy đừng nên nói nữa.” Tân Đồng xua tay, “Anh ấy cũng đã kết hôn rồi, cậu nên nắm chắc thời gian tìm đối tượng mới là việc quan trọng.”

Tính ghen tuông của anh Lệ nhà ta càng lúc càng nghiêm trọng, ngày Lệ Thịnh kết hôn, cả ngày mặt anh nhăn nhó, Tân Đồng lúc đó đang có thai đứa con thứ hai, khổ cực bao nhiêu, mới vừa ngủ được một giấc, thức dậy lền thấy anh nghiêng đầu nhìn mình, cô sợ hết hồn.

Cô đành phải ngồi dậy, vụng về chống đỡ cơ thể để làm anh nguôi ngoai.

“Lệ Thịnh kết hôn.”

“Em biết rồi.” Tân Đồng gật đầu, nhẹ nhàng xoa lưng anh.

“Em không có gì muốn nói à?” Mắt Lệ Đồng Nhất như hố sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào cô.

Tân Đồng bị nhìn như vậy, trong lòng lại có chút chột dạ, chỉ yếu ớt nói, “Vẫn có đủ tiền mừng chứ?”

Vẻ mặt Lệ Đông Nhất dường như có hơi thả lỏng, ừ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng trơn láng của cô, không nói gì nữa.

Tân Đồng nghĩ mãi mới hiểu, hóa ra người này nghĩ Lệ Thịnh kết hôn, mình sẽ rất đau lòng và cảm thấy mất mát hay gì gì đó, khóe miệng cô cong lên, áp tay mình lên tay Lệ Đông Nhất.

“Em yêu anh.” Cô khẽ nói, mặt có chút nóng hổi.

Lệ Đông Nhất nhấc mạnh đầu, “Em vừa nói gì?”

Tân Đồng đưa tay che mặt, “Không nghe được thì thôi.”

“Lặp lại lần nữa đi.” Lệ Đông Nhất không buông tha.

“Em nói với bé cưng trong bụng mà.” Tân Đồng cúi đầu nhìn bụng mà không nhìn anh.

Bên này hai người lớn một đứa nhỏ dường như không được tự nhiên, Nam Hợp đã đi tới, nhảy phốc lên giường, lưu loát hôn mỗi người một cái, “Yêu ba mẹ, ngủ ngon.” Rồi hôn cái bụng của Tân Đồng, “Em gái, ngủ ngon.” Liền chui vào chăn của mình đi ngủ.

Đồng Dao liếc trộm sắc mặt cô, biết cô lại đang nghĩ đến chuyện vui gì đó, cảm thấy an ủi không ít, “Mẹ mình còn không gấp bằng cậu, ngoài đường nhiều đàn ông như vậy, không phải cuối cùng cũng sẽ tìm được người thích hợp sao?”

“Cậu vẫn tràn đầy tự tin,” Tân Đồng lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, “trong công ty của Đông Nhất có nhiều thanh niên đẹp trai lắm, muốn mình giới thiệu giúp cậu vài người không?”

Nhìn vẻ mặt Tân Đồng rất nghiêm túc, vậy là định làm thật rồi? Đồng Dao xém chạy trối chết.

Tân Đồng cười ha ha.

Ăn tiệc giữa chừng, nhân vật chính của hôm nay cuối cùng cũng giở thói khóc lóc long trời lở đất ra.

Thay phiên nhau dỗ dành buổi không có kết quả, vẫn là Ôn Hinh có kinh nghiệm, “Chắc đói rồi, cũng mấy tiếng rồi chưa bú mà?”

Vì thế Lệ Đông Nhất bế bé con, ôm bà xã đi vào phòng nghỉ.

Tân Đồng đủ sữa, bé con bú rất hăng say, nước mắt ngay khóe mắt còn chưa khô, đôi mắt giống hệt Lệ Đông Nhất đã cong lên.

Bên này, anh Lệ nhà ta lại uống phải một hủ dấm chua, nhưng không có cách nào khác.

Ai bảo đó là con trai của mình làm gì?

Tân Đồng chuyển bé con đã bú no nê sang tay của Lệ Đông Nhất, bé con ợ hai cái bong bóng sữa vào mặt anh rồi nheo mắt, ngủ thiếp đi.

Lệ Đông Nhất chẳng biết làm sao, hôn mạnh lên khuôn mặt tròn trịa của cậu, thì thào, “Thằng bé hư.”

Bé con giật mình, lập tức mở to đôi mắt tròn xoe ra, chân đá lung tung, đạp phành phạch lên ngực của ba cậu.

Lệ Đông Nhất cười ha ha, chợt nhấc cậu cao lên, Tân Đồng bên này đang chỉnh lại quần áo, thấy vậy liền nói, “Anh đừng làm con sợ.”

Hai cánh tay nhỏ xíu của bé con lập tức giơ về phía mẹ đòi ẵm, không muốn ba ẵm nữa.

Lệ Đông Nhất sờ mũi, coi như không thấy ánh mắt lên án của cô và bé con.

“Đúng rồi, Lục Vực đến đó, em muốn gặp hay không?”

Tân Đồng đáp, “Ở đâu?” Cô bế bé con đi ra ngoài, cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở, “Anh bảo Nam Hợp ăn ít đồ lạnh thôi.”

“Anh,” Tân Đồng đứng lại, “anh về khi nào vậy? Sao không báo với em một tiếng, để em đi đón anh.”

Khóe miệng Lục Vực tràn đầy ý cười, “Vừa về thôi,” nhìn thấy đứa bé trong tay Tân Đồng, “Đây là cậu út à.”

Tân Đồng gật đầu, đùa với bé con, “Đây là cậu hai nè, nhớ nha.”

Lục Vực mỉm cười, đưa cho Tân Đồng cái túi to, “Lúc đầu nghe nó ra đời anh đã muốn gửi về, giờ cũng trễ rồi, nhưng lần này lại đúng lúc, anh chuẩn bị quà cho cả hai đứa cháu, để hai đứa cùng chơi.”

Tân Đồng không từ chối, nhận lấy rồi để sang một bên, “Anh, anh muốn bế cháu không?”

Lục Vực căng thẳng, dưới sự chỉ dẫn của Tân Đồng, anh bế đứa bé, chỉ cảm thấy một khối mềm mại tròn tròn, rất là đáng yêu, lại càng lúc càng khẩn trương.

Nam Hợp bị bắt cóc, sau khi được cứu thoát trở về, Cao Lệ bị bắt.

Hứa Úy Nhiên không có cách nào, vốn định nhờ Lục Vực đi cầu xin, giảng hòa xin tha thứ, thế nhưng Lục Vực khuyên nhủ một hồi, cô từ bỏ.

Sau khi Cao Lệ bị phán quyết, Hứa Úy Nhiên đến thăm một lần.

Tất cả tài sản đứng tên Hứa Úy Nhiên, 1/3 cho Cao Lệ, còn lại đều sang tên cho Lục Vực.

“Sau khi dì ra tù, số tiền này đủ để dì dưỡng già, sau này dì đừng làm chuyện như vậy nữa.” Hứa Úy Nhiên nói xong, đi thẳng ra khỏi trại giam mà không một lần quay đầu lại.

Một tuần sau, Hứa Úy Nhiên đi thăm Hứa Thuấn.

Trong phòng bệnh bày một bàn thức ăn, còn khui chai rượu nữa.

Hứa Úy Nhiên muốn ăn với Hứa Thuấn một bữa cơm, hộ lý nào dám ngăn cản, đi ra ngoài, đợi họ ăn xong mới quay lại.

Kết quả không ngờ rằng, lúc quay lại đẩy cửa ra, Hứa Thuấn thì nằm trên giường, còn Hứa Úy Nhiên thì gục tại bàn.

Hộ lý nghĩ hai người uống say quá, không ngờ lúc đến gần thì phát hiện cả hai không còn hơi thở.

Hộ lý luống cuống lập tức báo công an.

Hai người chết là do dùng thuốc ngủ quá liều, không cần nghĩ cũng biết đương nhiên là Hứa Úy Nhiên làm.

Chuyện này gây xôn xao một thời gian, mặc dù Lệ Đông Nhất dùng tất cả mọi cách để áp chế, nhưng tin tức vẫn truyền ra bên ngoài.

Khi đó, Tân Đồng mới hiểu, Hứa Úy Nhiên nhờ cô chăm sóc Lục Vực là có ý gì.

Tang lễ xong xuôi, Lục Vực lao tâm lao lực quá độ.

May mà ngày ngày, Tân Đồng ép anh ăn cơm, nói chuyện với anh, Lục Vực mới có thể gượng dậy.

Khi Tân Đồng mang thai 4 tháng, Lục Vực ra nước ngoài.

Không thể đến bệnh viện làm việc nữa, thành phố này cũng không còn lý do để anh ở lại.

Hiện giờ xem ra, mấy tháng Lục Vực sống ở nước ngoài hẳn là không tệ. Thần sắc cũng tươi tỉnh hơn nhiều, Tân Đồng cảm thấy khá yên tâm.

Bé con thổi bong bóng với Lục Vực, nhếch miệng.

Tim Lục Vực nhũn ra, “Dễ thương thật.” Anh cẩn thận trả bé con cho Tân Đồng, lại không hề dời mắt đi chỗ khác.

“Anh, nếu anh quyết định định cư ở nước ngoài, thì mau chóng tìm chị dâu ngoại quốc cho em đi, sinh một đứa con lai mới là chuyện chính.” Tân Đồng nói xong, hai mắt vô cùng khao khát.

Con lai à, gien của Lục Vực không tệ, nhất định sẽ rất đẹp.