Đẻ Mướn

Chương 47




“Ra ngoài.” Ánh sáng trong phòng lờ mờ, có tiếng gì nghe như bị đập nát, tiếng vang giữa u ám lan tràn, có chút vụn vặt và chói tai.

“Úy Nhiên, là anh.” Lục Vực bước vào, đi ngang qua đống hỗn độn trên sàn, kéo rèm cửa ra, khẽ nói.

“Sao anh lại đến đây?”

Lục Vực thở dài, ngồi xuống mép giường, “Đi phẫu thuật đi, được không?”

Hứa Úy Nhiên lắc đầu, “Em không đi làm cái chuyện vô ích đó đâu.”

Cô sờ đầu mình theo bản năng, tóc lưa thưa đến đáng thương, cô dứt khoát quăng bỏ chiếc mũ ngụy trang.

“Ít ra cũng đi làm kiểm tra, em cứ nằm lì ở đây, sao mà được?”

“Em không cần.” Hứa Úy Nhiên nằm nghiêng qua một bên, quay lưng về phía Lục Vực, “Anh đừng khuyên em nữa, nếu thật sự muốn tốt cho em, phiền anh đi ngay đi, xem như em xin anh, được không?!”

Lục Vực không nhúc nhích, anh tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng mới tìm được cô, lại phát hiện cô biến thành bộ dạng thế này.

Không phải là không khổ sở, nhưng anh lại phát hiện bản thân không làm được gì.

“Hiện giờ y học phát triển như vậy, nhất định có cách mà.”

Hứa Úy Nhiên quay đầu, nhìn anh, “Nếu bây giờ em nói với anh, mấy năm trước em đã làm phẫu thuật rồi, hơn nữa cũng đã đi kiểm tra, tế bào ung thư đã di căn rộng hơn rồi, anh còn bảo em đi nữa không? Anh cũng không cứu được em, phẫu thuật, bác sĩ đều không cứu được, hóa trị ư, ha ha, chẳng qua chỉ duy trì được mạng sống của em thôi, còn không hữu dụng bằng thứ này.” Cô ngồi dậy, kéo ngăn tủ ở đầu giường, mở lọ thuốc ra, trút vài viên thuốc giảm đau vào lòng bàn tay rồi rót ly nước trên tủ đầu giường, uống xuống.

Qua thật lâu, Lục Vực cứ đứng như vậy.

“Anh đi đi, đừng như vậy nữa, em muốn ngủ.” Cô mệt mỏi muốn chết, trong giọng nói chứa sự mệt mỏi nồng đậm.

Bước chân Lục Vực nặng hơn, giây phút xoay người giúp cô đóng cửa lại, anh nghe thấy Hứa Úy Nhiên nói, “Anh, nếu có thể, em muốn gặp Tân Đồng.”

Tuy rằng cô không muốn gặp ai, không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng sắp chết của mình, nhưng cô vẫn còn tiếc nuối.

Cô muốn gặp Tân Đồng, ý nghĩ này theo cô từ khi cô phát hiện mình mắc bệnh, lúc hết hi vọng điều trị, thì ý nghĩ đó ngày càng mãnh liệt hơn.

“Anh biết rồi.”

Cửa đóng lại, rèm cửa sổ vẫn như cũ không kéo lên, cô lại cảm thấy ớn lạnh, vì thế trùm kín chăn lên người mình.

***

Tân Đồng mấy ngày nay bận bịu với lễ bế giảng ở nhà trẻ Nam Hợp, quần áo, hoạt động chuẩn bị, quà tặng, cô đều đích thân chuẩn bị.

Tình cảm của Tân Niên niên và Lô Hàng khôi phục lại bình thường, gần đây do bận đi thực tập, dự định tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Muốn hỏi là giải quyết như thế nào à? Đương nhiên là người nào đó lấy thân phận anh rể đúng chuẩn, đi gặp cha mẹ Lô Hàng. Cha mẹ Lô Hàng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ các vật dụng kim loại, đối với bọn họ mà nói thì Lệ Đông Nhất không khác gì Đức Phật, chỉ cần nịnh nọt lấy lòng được anh thì còn lo gì chuyện tiền chảy vào như nước. Hơn nữa, Lô Hàng thật sự rất yêu Tân Niên Niên, thời gian này lại làm ầm ỹ lên, hai người họ cũng mệt mỏi, cứ nghe theo anh đại đi.

Tân Đồng cũng khuyên Niên Niên, Lô Hàng thương cô lâu như vậy, lúc trước cô khỏi bệnh liền thi vào trường đang theo học, không phải muốn ở bên cạnh Lô Hàng sao, một chút khó khăn ấy có đáng là gì?

Luôn cảm thấy người kế tiếp mới là tốt nhất, ai biết có phải đúng như vậy không, có phải thật sự đợi được người kế tiếp hay không chứ?

Chi bằng hãy nắm chặt hiện tại.

Nam Hợp cao hơn, sau cửa có treo thước đo chiều cao hàng năm của cậu, một mùa hè trôi qua, hình như vóc người của cậu lại cao lên không ít.

Trong lòng Tân Đồng rất vui, ngày nào tâm trạng cũng thoải mái, làm cho Lệ Đông Nhất cười cô suốt.

Mỗi lần đo chiều cao cho Nam Hợp, nếu con số tăng lên, Tân Đồng còn vui hơn cả Nam Hợp.

“Có lẽ sau này, à không đúng, mà nhất định mẹ sẽ là người lùn nhất nhà.” Lúc Tân Đồng nói câu này, từ vẻ mặt đến giọng nói đều không có vẻ buồn bã nà.

Nam Hợp cho cô một chiếc ôm an ủi, “Mẹ, đến lúc đó Nam Hợp đã thành người đàn ông chân chính rồi, có thể bảo vệ cho mẹ.”

Khi thời điểm nóng nhất của mùa hè sắp đến, Tân Đồng nhận được điện thoại của Lục Vực.

Sau khi cô cúp máy, vẻ mặt có hơi ảm đạm.

“Xảy ra chuyện gì vậy em?” Lệ Đông Nhất cắt một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng cô.

Tân Đồng lắc đầu, “Là Lục Vực, anh ấy nói có chút chuyện.”

“Muốn anh đi cùng em không?”

“Không cần đâu, em tự đi xuống được rồi.”

Trong điện thoại Lục Vực nói anh đang đứng dưới lầu.

Lệ Đông Nhất cũng không để tâm, anh cầm áo khoát thêm vào cho cô, “Tối rồi bên ngoài lạnh lắm.”

Tân Đồng khẽ hôn anh, “Em xuống dưới một lát, anh đi xem Nam Hợp tắm xong chưa nhé.”

Anh bạn nhỏ bây giờ đã biết xấu hổ, lúc tắm đều đòi tự tắm một mình.

Mặc dù có chút mất mát, nhưng Tân Đồng biết, sớm muộn gì ngày này cũng đến.

Mang theo chút thương cảm như vậy xuống lầu, Lục Vực đã đứng ở cửa cầu thang.

“Tân Đồng,” Lục Vực tiến lên vài bước sóng vai với cô, đắn đo rồi lên tiếng, “Cám ơn em gần đây đã đi thăm ba.”

Hộ lý nói với anh, gần như một tuần Tân Đồng đến một lần, lúc đi, tâm trạng của Hứa Thuấn đều ổn định đến kỳ lạ, đôi khi còn quan sát Tân Đồng rất lâu, để cho Tân Đồng cắt móng tay, đọc sách cho ông nghe nữa.

Nếu tiếp tục kiên trì như vậy, nói không chừng Hứa Thuấn có thể về nhà để tịnh dưỡng.

Lục Vực nghe xong, trên mặt lại không có vẻ vui mừng.

Tình hình hiện giờ, sao có thể dẫn ông về nhà tĩnh dưỡng được, ai sẽ chăm sóc cho ông?

Tuy rằng ở bệnh viện không bằng ở nhà, nhưng với ông mà nói, ở nhà cũng không ấm áp hơn bệnh viện là bao.

Tân Đồng ngửa đầu, thấp giọng nói, “Tôi chỉ làm thay cho mẹ thôi.”

Đó dù sao cũng là người mà mẹ từng yêu, tuy rằng không thể bên nhau, nhưng nếu bây giờ mẹ biết ông ấy lâm vào hoàn cảnh thế này, có lẽ mẹ cũng không muốn nhìn thấy đâu.

“Anh đến là muốn nói, nếu em có thời gian, có thể đi gặp Hứa Úy Nhiên một lần được không?”

“Anh có biết là tôi không muốn…”

“Tân Đồng, Úy Nhiên khó qua khỏi, có lẽ không gắng gượng được bao nhiêu thời gian nữa đâu.” Coi như là tội nhiệp cho cô, hoặc là để cho người làm anh trai như anh thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của cô đi, cũng không được sao? Lục Vực hít sâu một hơi, “Nó giống mẹ, đều bị ung thư, chẳng qua phát hiện bệnh sớm hơn, lúc đầu phải cắt bỏ tử cung, ổn định được vài năm, hiện giờ tế bào ung thư đã di căn, anh, anh nên phát hiện sớm hơn, cái gì nó cũng không chịu nghe anh nói, từ lúc anh bắt nó ra nước ngoài, nó đã không còn tin anh nữa.”

Anh chỉ nói cô không hiểu chuyện, lại không biết cô che giấu nhiều bí mật như vậy.

“Là cô ấy nói muốn gặp tôi à?”

“Ừ,” Lục Vực gật đầu, “Em đồng ý không?”

Tân Đồng nhìn anh, “Tôi sẽ gặp.”

Mắt Lục Vực sáng lên, “Cám ơn em.”

“Không còn chuyện gì nữa, tôi về đây.” Tân Đồng gật đầu chào, “Tạm biệt.”

Lục Vực cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn.

Tân Đồng và Lục Vực cũng không đi xa lắm, lúc cô đi trở về, hành lang sáng đèn, hắt ra một bóng người nhỏ bé.

“Mẹ!” Nam Hợp mặc áo ấm, chạy lạch bạch tới.

Tân Đồng ôm cậu, anh bạn nhỏ vừa mới tắm xong, trên người đều là mùi sữa tắm dễ chịu, Tân Đồng hít một hơi, cảm thấy yên ổn không ít.

“Ba đâu?” Cô nắm tay anh bạn nhỏ lên lầu.

“Ba đang tắm.” Nam Hợp bấm tắt đèn ở hành lang.

Tân Đồng sờ túi, “Vậy chúng ta phải đứng đây đợi một lát rồi.”

Không mang chìa khóa, lúc đi Nam Hợp cũng đóng cửa.

“Nam Hợp, cử động đi con, coi chừng muỗi chích.” Tân Đồng dạy cậu tùy tiện vung vẫy cánh tay, lắc lắc chân, anh bạnh nhỏ học được cái mới đã vui sướng khoa tay múa chân, nhảy một điệu nhảy không biết tên, trong miệng còn hát lẩm nhẩm, khi thấy Tân Đồng cười, lại cố gắng phô diễn nhiều hơn.

Lệ Đông Nhất tắm xong, chợt nghe thấy tiếng cười của hai mẹ con ở bên ngoài, anh hấp tấp quấn khăn tắm, chạy ra mở cửa.

Nam Hợp chạy ào vào phòng ngủ trước, còn lại Lệ Đông Nhất và Tân Đồng mặt đối mặt.

“Anh ta nói gì vậy, có muốn kể với anh không?” Lệ Đông Nhất vừa lau tóc vừa hỏi.

Tân Đồng suy nghĩ một chút, “Tí nữa đi, để em đi lau tóc cho Nam Hợp đã.”

Dỗ Nam Hợp ngủ xong, Tân Đồng mới đi ra phòng khách.

Lệ Đông Nhất ngồi ở sô pha, Tân Đồng đi qua đó, kê đầu lên đùi anh.

“Có chuyện gì muốn nói với anh hửm?” Lệ Đông Nhất vén tóc Tân Đồng, để lộ đôi tai xinh xắn.

Tân Đồng ngồi dậy, “Ờ thì, Hứa Úy Nhiên ở trong lòng anh là loại người thế nào?”

Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Hứa Úy Nhiên như vậy, không hề giống với trước kia, cô cố gắng né tránh.

Vẻ mặt Lệ Đông Nhất nghiêm túc, “Cô ta à? Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ta?”

Tân Đồng cúi đầu, “Anh trả lời đi.”

“Em biết cô ta ở đâu à?” Dường như Lệ Đông Nhất muốn đứng phắt dậy, tay nắm thành quyền, gân xanh lộ ra.

Với anh mà nói, Hứa Úy Nhiên tuyệt đối không phải là sự tồn tại tốt đẹp gì.

Lần đầu tiên gặp cô, nghĩ rằng cô chính là đối tác tốt, hai người họ đều có mục đích riêng, cũng không phải loại người coi trọng tiểu tiết, chí ít cũng biết đại thể, biết nắm hay buông.

Về sau, lại liên tiếp lừa dối, bao nhiêu người bị cuốn vào chứ? Anh giúp cô cướp lấy công ty, cô lại không biết tốt xấu.

Sau đó đến chuyện Tân Đồng sẩy thai, sự chán ghét của anh đối với cô đã lên đến mức cực hạn.

Thậm chí, còn mang theo chút căm hận.

Tân Đồng nhanh chóng đưa tay xoa ngực anh, “Chúng ta vẫn tốt mà, chuyện đó đừng truy cứu nữa.”

Lệ Đông Nhất bắt lấy tay cô, hạ giọng nghe như tiếng thở dài, “Anh biết rồi.”

“Cô ấy bệnh rồi, là ung thư, rất nghiêm trọng, em muốn đi thăm cô ấy.” Tân Đồng khẽ nói.

“Gì?” Lệ Đông Nhất vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Tân Đồng thở dài, “Em cũng không rõ lắm, là Lục Vực nói.”

“Muốn anh đưa em đi không?”

“Không cần đâu, em nhính chút thời gian rãnh, đi xem tình trạng thế nào rồi nói sau.”