Thấm thoát ba tháng đã trôi qua.
Thời gian này, mỗi ngày trôi qua đối với Lệ Đông Nhất và Nam Hợp mà nói lại vô cùng gian nan.
Ngày ngày, Lệ Đông Nhất lúc làm cha lúc làm mẹ, trước kia mặc dù cũng là thế, nhưng không cảm thấy mệt mỏi như bây giờ, có lẽ nguyên nhân là do Tân Đồng không ở bên cạnh.
Nhưng, bắt đầu từ hôm nay là có thể kết thúc.
Sáng sớm Lệ Đông Nhất đã chạy xe đến bên ngoài trung tâm cai nghiện, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, không biết anh đã xem bao nhiêu lần tấm hình của Tân Đồng trong điện thoại, nhưng dường như nhìn thế nào cũng không đủ, từ hôm nay trở đi, anh lại có thể lần nữa ôm lấy cô chân thực, ấm áp; nghĩ đến đây, khóe miệng anh không nhịn được cong lên, cất điện thoại vào, xuống xe.
Đúng giờ, cửa lớn mở ra.
Trời đã vào đầu hạ, gió rất nhẹ, ánh nắng ấm áp, rực rỡ, len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống, trên mặt đất có nhiều vết nắng lốm đốm lớn nhỏ không đều, không ngừng phát sáng.
Bên cạnh Tân Đồng còn có người đi cùng, người nọ nói với cô gì đó, Tân Đồng khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Rồi người nọ đột nhiên chỉ về phía trước, sau đó vẫy tay, quay đầu đi vào trong. Tân Đồng nhìn qua đó, ý cười trên mặt càng rõ nét, cuối cùng vứt túi hành lý trong tay đi, chạy về hướng đó.
Cô thở hổn hển chạy đến trước mặt anh rồi từ từ đứng lại.
Vô số cảm xúc từ nhút nhát, ngạc nhiên mừng rỡ đến nhớ nhung… đều dâng lên trong lòng, nhưng trái lại cô không dám bước tới.
“Tóc dài hơn rồi,” Lệ Đông Nhất mỉm cười một tay kéo cô vào lồng ngực mình, ngón tay chải chải giúp cô làm suôn tóc, “Anh rất vui, Tân Đồng, anh vui lắm.”
Anh thở dài, cúi đầu hôn cô thật mạnh.
Tân Đồng nhắm hai mắt lại, khiễng chân, tay vịn eo anh, lông mi quẹt vào mặt Lệ Đông Nhất, nhồn nhột.
Có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, dọc theo hai má chảy tới bên miệng, mằn mặn, chát chát, Lệ Đông Nhất cảm giác được, lưu luyến buông cô ra, mút thật sạch mới hỏi cô, “Tại sao khóc?”
Tân Đồng lắc đầu, kề sát môi lại hôn anh.
Môi lưỡi dây dưa, phụ thuộc vào nhau, Lệ Đông Nhất dùng lực, cô thở nhẹ một tiếng, anh bế cô lên xoay một vòng.
Hình như nhẹ đi rất nhiều, bên hông cũng không còn thịt nữa, mắt Lệ Đông Nhất tối sầm, hạ quyết tâm phải tẩm bổ cho cô thật tốt, nhưng mà, chuyện này cũng không gấp, quan trọng là hiện giờ cô khỏe mạnh, nguyên vẹn, từ trái tim đến thể xác đều là của anh.
Tân Đồng được anh thả xuống, thời điểm hai chân cô chạm đất, tim vẫn còn đập nhanh đến khó tin, cánh tay ôm chặt lấy anh.
Cô bình ổn lại một chút mới theo anh vào trong xe, vừa định mở miệng thì, “Anh biết em muốn hỏi gì,” Lệ Đông Nhất lại nhốt cô bằng nụ hôn của mình, cho đến khi Tân Đồng sắp ngạt thở, anh mới lưu luyến buông cô ra, vừa khởi động xe, “ba em khỏe, mẹ anh cũng khỏe, Nam Hợp cũng khỏe luôn.”
Anh nói liên tiếp ba từ khỏe, tuy rằng không có nội dung gì nhưng lại khiến Tân Đồng yên tâm.
Từ lúc khởi động xe, tay của Lệ Đông Nhất vẫn luôn cầm tay của Tân Đồng không buông.
Trong nhà rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống như Tân Đồng nghĩ.
Sau này cô từng hỏi anh, anh có nhà lớn mà để không làm gì? Căn nhà này tuy rằng ba người ở không chật lắm, nhưng sợ anh ở không quen.
Bây giờ ngẫm lại, ít nhất, quét dọn cũng khỏe hơn.
“Có phải muốn khen anh không?” Lệ Đông Nhất thấy cô ngẩn ngơ, trêu chọc nói.
Mặt Tân Đồng đỏ lên, xoay người qua, “Đâu có, em đi tắm đây.”
Đi gột rửa cơ thể dơ bẩn, ngày hôm nay sẽ là ngày tái sinh của cô, cũng là khởi đầu cuộc sống mới.
Nước ấm hòa thành dòng suối nhỏ, men theo làn da trơn mịn chảy xuống, gặp mặt sàn liền vỡ ra thành đóa hoa nhỏ.
Vất vả mấy tháng ròng, đến hôm nay rốt cục cũng đáng giá.
Sợi chỉ đỏ trên cổ xỏ một chiếc nhẫn kim cương.
Cái ngày mà cô quyết định đến trung tâm cai nghiện, Lệ Đông Nhất vội vàng chạy ra ngoài rồi quay lại.
Anh quỳ một gối bên mép giường bệnh, “Tân Đồng, chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị xong từ lâu, vẫn chưa dám đưa cho em, sợ em từ chối. Lúc này đây, bất luận thế nào, anh nhất định phải đeo nó cho em, chiếc nhẫn này từ nay về sau sẽ trói chặt cuộc sống của em, em không được có suy nghĩ lùi bước, em là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh, anh đợi em, anh và Nam Hợp sẽ luôn chờ đợi em. Cho dù em biến thành thế nào, cha con anh vẫn luôn yêu em.”
Tân Đồng nhận lấy, đặt lên miệng hôn, động tác này là động tác cô thường làm nhất trong suốt ba tháng qua.
Lúc cửa bị mở từ bên ngoài, Tân Đồng mới để xuống, vỗ đầu, cô đã quên, lúc nãy hơi thở của người này đã không ổn định, chắc là đã biến thành sói rồi.
Lệ Đông Nhất đã thay đồ ngủ, “Bà xã, anh kỳ lưng cho em nhé.”
Kỳ lưng à, cũng đâu cần phải thay đồ ngủ?
Lòng dạ của Tư Mã Chiêu— ai ai cũng biết.
Lòng dạ của Lệ Đông Nhất— Tân Đồng biết.
Tân Đồng đưa khăn tắm cho anh, che giấu khuôn mặt đỏ bừng nóng rực không biết do hơi nóng bốc lên hay là xấu hổ của chính mình, để lại cho anh một tấm lưng với đường cong duyên dáng.
Lệ Đông Nhất đã kéo cô đến sát bên cạnh mình, khí nóng thoát ra còn muốn nóng hơn cả nhiệt độ trong phòng tắm, “Lúc trên xe nhìn anh hoài mà, sao bây giờ lại không dám nhìn.”
“Đó là, là em nhìn xem anh có già đi hay không.” Tân Đồng mạnh miệng cãi lại.
“Thế à? Kết quả ra sao? Già hay không?”
“Này, lão già.” Tân Đồng mỉm cười hắt nước lên người Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất liền nhanh chóng cởi đồ, ném sang một bên, bật cười, “Lão già hửm?” Anh ngậm lấy vành tai cô, hôn lên sườn mặt, cần cổ, đưa tay đỡ lấy cô, để mặt cô nhìn thẳng vào mình, “Đồng Đồng, nói xem, em có nghĩ anh là lão già không hả?”
“Có mà.” Cô nói thật lòng mình, thoải mái thừa nhận.
“Vậy em có suy nghĩ, “muốn” anh không?” Lệ Đông Nhất cực kỳ thích bộ dạng xấu hổ này của cô, thấy cô không trả lời, anh ôm cô, để hai chân cô quấn lấy thắt lưng mình, cúi đầu ngậm lấy nụ hồng tròn trịa trước ngực cô, mút vào thật mạnh, mới từ từ ngẩng đầu, “Đồng Đồng, bà xã yêu, nói đi, em có muốn anh không?”
Trong mắt anh bắn ra thứ ánh sáng nóng rực, giọng nói trầm trầm nghèn nghẹn đầy từ tính.
“Muốn.” Tân Đồng như bị hòa tan, giọng cô hơi run rẩy.
“Em muốn cái gì?” Lệ Đông Nhất cạy mở miệng cô, lại quấn quít cắn mút chiếc lưỡi của cô.
Hai mắt Tân Đồng ngấn lệ mênh mông, gần như sắp bật khóc, giọng bắt đầu mơ hồ, “Em muốn anh.”
Lệ Đông Nhất cười thành tiếng, thả cô ra, tách hai chân cô liền tấn công đi vào.
Nếu có tình yêu làm cơ sở, thì giải phóng dục vọng có lẽ là phương thức tốt nhất để bày tỏ nỗi nhớ nhung.
“Em còn nhớ tình cảnh ở trong này của chúng ta lần đó không?” Dưới thân Lệ Đông Nhất cứ thoải mái xông tới, miệng anh cũng không buông tha cô, không ngừng đùa cô, trêu chọc cô.
Cánh tay không còn sức của Tân Đồng cố gắng duỗi ra, muốn che lại miệng anh, lại bị anh xấu xa ngậm lấy.
“Anh này!” Tân Đồng vùi đầu vào trước ngực anh, xấu hổ, “Em không nhớ, không nhớ.”
Lệ Đông Nhất lại cười, lần đầu tiên cô uống say khướt, anh tắm qua loa cho cô, lúc ôm cô đi ngủ, nhìn ngắm khuôn mặt an tĩnh lúc ngủ của cô, đột nhiên anh đã nghĩ, cứ tiếp tục thế này cũng rất tốt. Không phải anh chưa từng nghĩ, cũng không phải chưa từng do dự, nhưng giống như giây phút đó anh thật sự đã có quyết định.
Lần thứ hai, ở chỗ này, chính cũng ở đây, cô và anh cùng nhau làm chuyện giống hôm nay, cô mảnh mai như đóa hoa tươi đẹp thuần khiết, vì anh mà nở rộ, trái tim anh đã bị đắm chìm vào chỗ sâu nhất mất rồi.
Cho đến bây giờ, giây phút này, trái tim anh vẫn không hề thay đổi, ngược lại càng thêm nồng nàn hơn.
Tân Đồng đánh một giấc đến chiều, một giấc ngủ thật ngon lành, rốt cục cũng dưỡng đủ tinh thần.
Đầu giường đã đặt sẵn đồ, nhất định là Lệ Đông Nhất chuẩn bị, mặt cô đỏ hồng, nhớ đến trận điên cuồng lúc trưa, cô mặt đồ, dưới chân nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa hửm?” Lệ Đông Nhất vừa nghe tiếng cô, quay người, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
Tân Đồng cười, đi qua đó ôm lấy eo anh, “Sắp đón Nam Hợp rồi, em không muốn ngủ tiếp.” Quay qua đã thấy thức ăn dọn sẵn trên bàn, còn có món cá chiên thơm phức, viên cá vàng ươm, “Đều là anh nấu à?’
“Tất nhiên.”
Tài nghệ nấu nướng của anh trong ba tháng nay có thể nói là tiến bộ thần tốc, Nam Hợp đã không còn nhắc đến chuyện muốn ăn thức ăn do mẹ làm nữa, “Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Nam Hợp về rồi nấu tiếp, xương trong nồi cũng đã hầm rồi, đón con về là uống được.”
“Anh thật lợi hại.” Tân Đồng khen.
Giờ phút này, Lệ Đông Nhất ở trong mắt Tân Đồng như một pho tượng thần lấp lánh kim quang.
“Đẹp lắm.” Lệ Đông Nhất ngắm nghía Tân Đồng, trên người cô mặc chiếc váy mà anh chuẩn bị, váy dài màu hồng nhạt, cô xõa tóc, vừa đen vừa thẳng, nhẹ nhàng buông xuống ngang lưng, thật là xinh đẹp.
“Nói ngọt quá.” Tân Đồng xoay người, đi rót ly sữa hạnh nhân, vừa định uống lại bị Lệ Đông Nhất giật lấy, “Hâm nóng lên rồi uống, sữa này nguội rồi.”
Tân Đồng uống ừng ực xong ly sữa hạnh nhân ấm áp, Lệ Đông Nhất liền nhận lấy cái ly, rửa sạch sẽ rồi úp ở một bên.
“Lúc nãy em nói sai rồi.” Vẻ mặt anh bí hiểm.
“Sai gì?” Tân Đồng không hiểu ra sao.
Lệ Đông Nhất hôn chụt lên môi cô, đầu lưỡi đảo một vòng quanh khoang miệng cô, “Như vậy mới gọi là ngọt nè.”
Tân Đồng hung dữ nhéo tay đặt bên hông anh, phát hiện nhéo không ăn thua gì, đành thôi vậy, bị lợi dụng thì lợi dụng thôi, ai bảo cô yêu anh làm gì?
“Bà xã xinh đẹp ơi, em có sẵn lòng cùng anh đi đón con trai không?” Giọng điệu của Lệ Đông Nhất rất nghiêm túc, bày ra tư thế như quý ông đang mời cô nhảy.
Tân Đồng phì cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, “Rất sẵn lòng.”
Thị Nhất Ấu, lớp chồi.
“Các em nắm tay nhau đi ra ngoài tìm ba mẹ nhé?” Cô giáo dọn dẹp đồ dùng dạy học, dịu dàng nói tạm biệt với học sinh.
Nam Hợp dọn xong cặp sách, Ân Duyệt Bảo Bảo đã vọt đến, nắm tay Nam Hợp, “Nam Hợp, Bảo Bảo muốn đi cùng anh.”
Nam Hợp đã quen rồi, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn rất phong độ nắm tay Ân Duyệt Bảo Bảo đi ra ngoài.
“Mẹ xinh đẹp kìa.” Ân Duyệt Bảo Bảo nhìn chằm chằm ra phía cổng.
Nam Hợp theo mắt cô bé nhìn qua, liền thấy mẹ cậu với nụ cười trong vắt đứng cách đó không xa, nhìn về phía cậu.
“Mẹ!” Nam Hợp vừa hét vừa chạy qua đó hệt như cơn gió xoáy, ngay cả dừng cũng không dừng được, Tân Đồng nhìn thấy mà hết hồn.
Lệ Đông Nhất sợ cậu đụng phải Tân Đồng, dứt khoát triệt tiêu cơn gió xoáy này vào trong lòng mình.
Nam Hợp không chờ Lệ Đông Nhất ôm cậu ổn định, liền lắc lắc cơ thể nhỏ bé hướng về phía Tân Đồng, cái miệng nhỏ đã chu ra.
Tân Đồng mắc cười, nhưng cũng rất nhớ cậu, cô vươn dài cổ ra phối hợp, để cậu hôn liên tiếp nhiều thật nhiều nụ hôn, cậu mới hài lòng.
Lệ Đông Nhất đáng thương chỉ phải ôm chặt Nam Hợp hơn đề phòng cậu té, còn phải chịu đựng chuyện bà xã của mình bị anh bạn nhỏ trong lòng này liên tục ‘lạm dụng’, mà bà xã nhà mình lại còn có vẻ mặt hưởng thụ nữa chứ.
Ôi trời, ôi trời.
“Mẹ, Nam Hợp còn chưa vẽ hết 100 tờ.” Nam Hợp lấy cuốn lịch ngày từ trong cặp ra, cậu vẫn luôn mang theo, nào nào cũng lấy ra xem mấy lần.
Tân Đồng cầm lấy, anh bạn nhỏ dùng bút vẽ để đếm ngày, cậu không xé đi mà phía dưới mỗi con số đều vẽ một hình trái tim, dùng bút đỏ tô màu thật cẩn thận.
“Mẹ về sớm hơn, con không vui sao?” Tân Đồng đóng cuốn lịch ngày lại.
“Vui chứ,” Nam Hợp vặn ngón tay, vỗ vào cuốn lịch, “mẹ, trong này đều là trái tim của Nam Hợp đó, mẹ nhận được không?”
Mấy câu nói tình cảm này được nói ra miệng của anh bạn nhỏ, Tân Đồng cảm động vô cùng, “Mẹ nhận được.”
“Mẹ, vậy trái tim của mẹ cũng phải cho Nam Hợp nhé.”
“Ừm, cho con.” Những nỗi ám ảnh trong lòng Tân Đồng đã tan biến hết, chóp mũi cô cọ vào chóp mũi của Nam Hợp, “Con chính là trái tim của mẹ.”
Lệ Đông Nhất ở phía trước lái xe, lòng cảm thấy chua xót, rồi lại thấy mặc cảm, nghĩ xem có nên đi học làm thế nào để nói những lời âu yếm không, để có thể chiếm thêm chút ‘lợi lộc’ mới được.
Khi về nhà, đổi giày, Nam Hợp bắt đầu khen Lệ Đông Nhất nức nở.
“Mẹ, mẹ xem sàn nhà nè, rất sạch, là công lao của ba đó. Ba còn có thể giặt quần áo, lau kính, sắp xếp cặp sách cho Nam Hợp, còn nữa, ba nấu ăn ngon siêu cấp vô địch luôn.” Nam Hợp vạch ngón tay kể ra một đống ưu điểm của Lệ Đông Nhất, vẻ mặt cậu giống như có đếm cũng không xuể, sau đó ngọt ngào nói với Lệ Đông Nhất, “Ba yêu à, chiều nay ba có thể nấu cơm cho mẹ và Nam Hợp ăn không?”
Lệ Đông Nhất được khen tới tấp, như đang ngây ngất bay bổng trên đám mây, nên đồng ý ngay mà không thèm nghĩ ngợi gì.
Nam Hợp kéo mẹ cũng đang muốn đi vào bếp lại, “Mẹ, mẹ lại đây, Nam Hợp cho mẹ xem thứ này.”
Nam Hợp đem hết mấy bức tranh màu nước, bảng luyện chữ, đồ thủ công làm gần đây, bày từng cái lên giường, Tân Đồng nằm song song với cậu, từ từ thưởng thức.
Lệ Đông Nhất nấu cơm cả buổi, cố gắng đạt đến tư thế đủ đẹp trai, thức ăn sắc hương vị đủ cả, thành quả vất vả múa xẻng cả nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng cười của Tân Đồng và Nam Hợp trong phòng ngủ, không thấy bà xã đại nhân đến thị sát một chút, để anh được dịp kiếm chút lợi lộc.
Làm cả một bàn thức ăn trong sự mất mát, anh gọi hai mẹ con ra ăn cơm.
“Ba thật là tuyệt vời.” Nam Hợp hào phóng khen ngợi ba, dùng cái muỗng nhỏ của mình múc một chút thức ăn đưa đến bên miệng Tân Đồng, “Mẹ, mẹ ăn thử xem có phải ngon lắm không?”
Tân Đồng khoa trương há to miệng ăn mấy miếng, mùi vị thật sự không tệ, giơ ngón cái lên, “Ngon lắm, ông xã đúng là số một.”
“Ba tuyệt vời ghê, ba chính là thần tượng của Nam Hợp đó.” Nam Hợp nuốt xuống thức ăn mẹ gắp cho cậu, vội vàng đẩy nhanh tiến độ nịnh nọt theo mẹ.
Trái tim bị tổn thương của Lệ Đông Nhất được chữa lành ngay lập tức.
Mắt Nam Hợp đảo một vòng, “Ba, sau này ngày nào ba cũng nấu cho mẹ và Nam Hợp ăn được không?”
“Tất nhiên là được.” Lệ Đông Nhất vỗ ngực, mục đích của anh vốn là vậy mà.
Nam Hợp tặng anh nụ cười rực rỡ đến không thể rực rỡ hơn, trong đầu nhanh chóng tính toán, một ngày ba bữa cơm, ba hứa sẽ nấu hết, hơn nữa cộng thêm thời gian làm việc nhà, vậy là mẹ có thể dư ra rất nhiều thời gian ở bên Nam Hợp, ha ha ha, vui quá đi.
Nghĩ đến đây, Nam Hợp ăn nhiều hơn, ăn thêm nửa chén nữa.
Lệ Đông Nhất hầm canh xương, bưng lên bàn cho mỗi người một chén.
Nam Hợp múc một muỗng canh, thổi thổi, đưa tới bên miệng Tân Đồng, “Mẹ, Nam Hợp thổi rồi, không nóng đâu.”
Tân Đông liền uống một hớp, chép chép miệng, “Nam Hợp lớn rồi, còn biết chăm sóc mẹ nữa.”
Nam Hợp rất tự hào, “Lần trước ba bệnh, Nam Hợp cũng chăm sóc ba như vậy đó.”
“Bệnh ư?” Tân Đồng đưa mắt nhìn Lệ Đông Nhất, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Anh thì chỉ mỉm cười, “Cũng không có gì, chỉ là bị sốt thôi mà.”
Tân Đồng cúi đầu dùng đũa gỡ thịt khỏi xương, gắp lên thổi thổi, đưa đến bên miệng Lệ Đông Nhất.
“Mẹ, con cũng muốn.” Nam Hợp không chịu thua.
Tân Đồng nhìn miếng thịt trên đũa cô gắp, ngẩn người một hồi, Nam Hợp đã cố gắng há miệng thật to, táp miếng thịt vào trong miệng.
Lệ Đông Nhất bị cướp mất miếng ngon, trong mắt nhất thời u oán, bà xã, anh cũng muốn ăn cái đó mà.
Lúc tối đi ngủ, theo lệ thường là ba người nằm bên nhau, cuối cùng Lệ Đông Nhất cũng ăn được miếng thịt ngon, nếu không giờ này có lẽ phải đi tắm nước lạnh rồi.
“Mẹ, Nam Hợp đọc truyện cho mẹ nghe nha.”
Lệ Đông Nhất liền đưa cuốn truyện cho Nam Hợp.
Nam Hợp mở ra, cái miệng nhỏ mấp máy, tuy rằng đọc hơi chậm nhưng rất trôi chảy.
“Nam Hợp, con biết chữ rồi à?” Tân Đồng kinh ngạc vui mừng ngồi bật dậy.
“Là đánh vần thôi mẹ, Nam Hợp vẫn chưa biết hết toàn bộ mặt chữ.” Nam Hợp nhào vào lòng Tân Đồng, như có chút mắc cỡ.
Tân Đồng hôn lên đầu cậu, “Giỏi, Nam Hợp giỏi quá.”
Vẫn là bỏ lỡ một chút, Tân Đồng cảm thấy hơi buồn.
Lệ Đông Nhất lại thừa dịp Nam Hợp không chú ý, cúi xuống hôn cô, “Ngủ đi, mai chúng ta về Dung Trấn.”
Tuy nói là ba khỏe rồi nhưng Tân Đồng vẫn còn hơi lo.
Nhưng khi nhìn thấy tận mắt, lòng cô cuối cùng cũng thả lỏng.
“Đồng Đồng,” Tân Chí không biết đứng ở cửa đợi bao lâu, “hôm qua ba nghe Đông Nhất nói mấy đứa về, ba đã nấu mấy món con thích ăn, mau vào nhà đi.”
“Không vội,” Tân Đồng bước tới giữ ông lại, “Ba, sức khỏe của ba thế nào rồi? Xin lỗi ba, con làm cho ba lo lắng rồi.”
Tình trạng của Tân Chí rất tốt, “Là ba không tốt, sao có thể trách con được?”
Tân Đồng tự nói với mình, thời điểm khó khăn nhất đều đã qua rồi, không còn lý do gì để cô phải khóc nữa, vì thế cô cười, “Hiện giờ chúng ta đều tốt, chờ Niên Niên nghỉ hè, chúng ta cùng nhau đi du lịch nha ba?”
Tân Chí gật đầu, “Thời gian này Đông Nhất cũng chịu vất vả rồi, cuối tuần nào cũng đưa ba đi chữa bệnh, còn thay ba chăm sóc cánh đồng hoa nữa, lúc nào toàn thân cũng lấm lem đầy bùn, Đồng Đồng, ba rất vui, con tìm đúng người rồi.”
Nam Hợp không đến cùng, bởi vì đi thăm Ôn Hinh trước khi về Dung Trấn, dẫn theo Nam Hợp, Ôn Hinh liền giữ Nam Hợp lại.
Thời gian này, Ôn Hinh thường xuyên ghé qua nhà, ở trong lòng Nam Hợp, bà có vị trí thấp hơn Tân Đồng, nhưng đã vượt qua Lệ Đông Nhất.
Trong lòng Lệ Đông Nhất thầm khen, không phải người ta nói mẹ chính là người hiểu tâm tư của con cái nhất hay sao?
Thời gian này, thứ anh cần nhất chính là độc chiếm Tân Đồng, cho dù chỉ là một đêm.
Ăn cơm chiều xong, Tân Đồng cùng Lệ Đông Nhất đi tản bộ dọc theo con đường hoa.
Nơi chân trời là vùng màu cam, ráng chiều màu hồng nhạt, gió nhè nhẹ, ven đường đều là những khóm hoa nở rộ, khẽ dập dềnh theo gió, người đi ở giữa như là đang du hành trong biển hoa.
“Đẹp không?” Tân Đồng tự hào hỏi.
Ai có thể nghĩ đến cảnh sắc trước mắt này từng để cho một cô gái phiêu bạt trôi nổi với trái tim không nơi nương tựa có nơi để gửi gắm.
Cô từng đứng ở chỗ này, đã từng mơ ước rất nhiều.
Lệ Đông Nhất buông cô ra, bước nhanh lên trước hai bước rồi ngồi xổm xuống, “Nào, để anh cõng em.”
Tân Đồng chậm rãi ngồi lên lưng anh, tay cô ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh, nhắm hai mắt lại.
Lệ Đông Nhất đi chậm nhưng rất bình ổn.
“Em nghĩ gì vậy?” Lệ Đông Nhất thấy hồi lâu mà cô không nói gì, anh nghĩ cô đang ngủ.
Tân Đồng hôn lên vành tai anh, “Em nghĩ mình đang mơ, nhưng khi thức dậy, em phát hiện ra đây không phải là một giấc mơ.”
Đúng vậy, cô đã từng mơ, người mà cô yêu có một ngày với tiết trời thế này, khoảng thời gian cũng tầm này, cõng cô, chầm chậm đi trên đường như vậy.
Thật hạnh phúc.
Nếu có kiếp sau, em ước rằng mình sẽ gặp anh sớm hơn.
Rồi sau đó, vĩnh viễn không bao giờ rời xa anh…