Đẻ Mướn

Chương 3




“Bởi vì con đã có mẹ rồi.”

***

Căn nhà này là Tân Đồng mua vào hai năm trước. Nó nằm trên đường Đông Giao, giao thông thuận tiện, gần đó còn có nhà trẻ, trường tiểu học, rất tiện lợi.

Mấy năm nay, giá nhà tăng vọt, một số người vội vàng bán ra, trái bán phải thâu, chỉ cần có nhà trong tay là không cần lo mọi chuyện. Có một số người lại lẳng lặng quan sát, chỉ chờ giá nhà rớt xuống liền mua vào, kết quả lại phát hiện là hy vọng xa vời.

Tân Đồng rất may mắn vì lúc trước đã mua căn nhà này, bằng không với năng lực hiện giờ của cô, e là rất khó để có một căn nhà sống yên ổn hiện nay.

Căn nhà này trước kia ba cô đã bỏ hơn phân nửa số tiền, Tần Đồng bỏ ra một khoản nhỏ, trang trí rất đơn giản, vật dụng trong nhà cũng là sau khi cô lãnh lương mua từng món từng món đem về.

Niên Niên trái lại rất thích sống ở đây, nũng nịu nói rằng sau này nó có lấy chồng cũng muốn đi ra từ chỗ này, không muốn về Dung Trấn.

Ba cô cười Niên Niên ngốc, Dung Trấn có gì không tốt, ở nhà có hai cánh đồng hoa bạt ngàn, lúc đó toàn bộ đều nở hoa, mới hoành tráng chứ.

Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng Tân Đồng cũng giống ba cô, không từ chối được yêu cầu của đứa em gái này.

Vì thế căn nhà hai phòng ngủ, đặc biệt để dành một phòng cho Niên Niên, nhưng sau năm ngoái nó đến nơi khác học đại học, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, cũng rất ít dịp ở lại đây, vì thế căn phòng để trống, nhưng nếu Đồng Dao không có chuyện gì làm cũng thích đến chỗ cô ở mấy ngày.

Tân Đồng cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, ví dụ như Niên Niên, nhưng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ lớn chừng này bao giờ, nhất là đứa con trai xuất hiện giữa chừng này, ngoại trừ khẩn trương thì cô không biết phải làm sao.

Thư ký đưa đồ đạc tới trước cửa, tác phong chuẩn mực cáo từ, để lại Tân Đồng và Lệ Nam Hợp ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ọc ọc~~

Rốt cục sự im lặng cũng bị phá vỡ.

Tân Đồng đứng dậy, một chân nhấc lên còn chưa kịp hạ xuống, tay áo đã bị túm lấy.

“Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?” Giọng nói của Lệ Nam Hợp nũng nịu, mang theo chút ngây thơ của trẻ con, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Tân Đồng, vẻ mặt kia như là sợ cô sẽ đột ngột tan biến, đặc biệt khiến người khác mềm lòng.

Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Bụng Nam Hợp kêu, mẹ đi chuẩn bị chút thức ăn, được không?”

Nam Hợp ngượng ngùng che mặt, bỗng chốc túm lấy tay Tân Đồng lần nữa, “Nam Hợp muốn đi cùng mẹ.”

Tân Đồng ngẩn người, nắm lại tay nó, “Ừ, cùng đi đi.”

Tân Đồng thích nấu ăn, trước kia là mẹ cô bắt cô học, sau này dần dần cô cũng thích.

Một đống rau cải và thịt đủ loại, gia vị chua ngọt đắng cay, dưới đôi bàn tay biến thành món ăn tinh xảo hoặc mộc mạc, không chỉ làm ấm bụng, mà còn làm ấm cuộc sống.

Làm xong một bữa cơm, cô lại cảm thấy hơi mệt.

Trước kia, chỉ khi nào Đồng Dao đến ăn chực hoặc Niên Niên ở nhà, cô mới chuẩn bị tỉ mỉ thế này, bình thường nếu có một mình thì cô chỉ nấu qua loa một ít. Đồng Dao cười cô làm lãng phí tài nghệ, hiện giờ lại phát huy công dụng.

Anh bạn nhỏ dùng đũa còn chưa rành, có hơi lóng ngóng, nhưng lại ăn rất ngon lành. Tân Đồng dứt khoát mang hai cái ghế đến gần nhau, cầm lấy muỗng đút từng miếng cho cậu bé.

Một miếng thức ăn, hai miếng cơm, cơm khô có hơi nát, hơi nóng, Tân Đồng dùng muỗng múc, đặt ở bên miệng thổi thổi, xác định không còn nóng, mới đưa tới bên miệng của Nam Hợp.

Lệ Nam Hợp rất phối hợp, thi thoảng cũng dùng đôi đũa nhỏ của mình gắp thức ăn đưa tới bên miệng Tân Đồng.

Ăn cơm xong, Tân Đồng và Nam Hợp lại cùng nhau thu dọn đồ đạc của cậu.

Vệ chuyện tắm rửa, anh bạn nhỏ vẫn chưa ý thức được việc nam nữ khác biệt, có lẽ do trước kia ở nhà họ Lệ có thói quen được chăm sóc, cũng có lẽ bởi vì đối tượng là mẹ, nên cậu chỉ chuyên tâm hưởng thụ sự vuốt ve dịu dàng của mẹ.

“Mẹ ơi?”

“Ừm?” Tân Đồng dừng động tác lau tóc cho cậu lại.

“Cái này cho mẹ nè.” Lệ Nam Hợp xoay người đưa con chó đồ chơi lông xù màu nâu cho cô.

Tân Đồng đặt khăn mặt sang một bên, “Cho mẹ à?”

“Dạ.” Nam Hợp gật mạnh đầu, dường như sợ Tân Đồng không tin, “Nó tên là Tiểu Lợi Hại, con thích nó nhất.”

“Thích nó nhất ư?” Tân Đồng nhận lấy, mặt con chó nhỏ tròn vo đối diện với Tân Đồng, rất là đáng yêu.

Nam Hợp ngửa mặt, “Dạ! Tối nào nó cũng ngủ với con.” Đương nhiên lúc ban ngày chỉ có một mình cậu nhóc ở trong phòng, đều có nó bên cạnh.

“Nam Hợp không cần nó tiếp tục theo con nữa à?” Tân Đồng biết đồ chơi với trẻ em ở lứa tuổi này có ý nghĩa thế nào, cô còn nhớ rõ con của một đồng nghiệp đánh mất con gấu bông đã khóc rất nhiều ngày, cho đến khi tìm được trở về.

“Con, con không cần nó nữa,” Nam Hợp vốn đang khoanh chân ngồi trên giường, thì từ từ đứng dậy, đi hai bước lại ngồi xuống, cuối cùng bổ nhào vào trong lòng của Tân Đồng, “Bởi vì, bởi vì con đã có mẹ rồi.”

Bởi vì con đã có mẹ rồi.

Cậu bé chỉ biết đây là thứ mà cậu thích nhất, giống như chỉ có làm vậy, cậu mới có thể biểu đạt sự vui sướng của mình, rốt cuộc cậu cũng tìm được mẹ rồi.

Tân Đồng có cảm giác trái tim mình đập thình thịch, cô vươn tay ôm lấy thân mình mềm mại ấm áp của cậu, “Ừ.”

Cô thừa nhận có một khoảnh khắc cô rất muốn rúc vào trong vỏ ốc của chính mình, nhưng mà, cô không thể.

Dù rằng, cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng ít ra cô đã xác định được một điều, chính là cô không thể không muốn cậu bé.

Trong đầu của Tân Đồng lại hiện lên vô số hình ảnh vụn vặt, có màu đen, màu đỏ, cả màu trắng nữa, điểm duy nhất giống nhau chính là chưa bao giờ hiện ra hình ảnh đầy đủ.

Nam Hợp đã ngủ rồi, cơ thể nhỏ bé ôm chặt lấy cô, đèn bàn ở đầu giường còn sáng, Tân Đồng ngắm nhìn gương mặt ngủ say sưa của cậu, xoay người với tay tắt đèn.

Bên này, Lệ Thịnh vừa xuống máy bay, muốn gọi điện cho Tân Đồng mới phát hiện bây giờ đã hơn 10 giờ tối.

Anh lái xe, chạy đến dưới khu nhà của Tân Đồng.

Anh muốn gặp cô, anh nhớ cô.

Nhưng anh cũng biết cô khó ngủ, toàn bộ đèn ở lầu hai đã tắt, có lẽ cô đã ngủ rồi.

Lệ Thịnh lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, mở ra, chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ, anh cong khóe miệng cười nhạt, cẩn thận đóng lại, thôi vậy, ngày mai đưa cô cũng được, vẫn là không nên đánh thức cô.

Anh suy nghĩ một chút, vẫn nên lái xe về nhà.

Xe của Lệ Thịnh chạy ra khỏi cổng khu nhà không lâu, lại có chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy vào, dừng lại ở chỗ Lệ Thịnh vừa mới đỗ xe.

***

“Mẹ hả?” Lệ Thịnh đổi giày, đặt chìa khóa trong cái dĩa trên bàn trà, “Khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”

Đặng Lị cười cười, “Đương nhiên là đợi con rồi.”

Lệ Thịnh đi qua đó, “Giờ con về rồi, bà Đặng có thể mau mau đi ngủ chưa?” Hai tay anh đặt trên vai bà, nhẹ nhàng giúp bà xoa bóp vài cái.

Đặng Lị mắng yêu anh, “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện gì?” Lệ Thịnh bước qua rót ly nước, uống một ngụm.

“Mẹ quyết định rồi, con không thể ở bên Tân Đồng.” Đặng Lị nhìn thẳng vào con trai mình, giọng điệu kiên quyết, cứng rắn.

“Mẹ à, mẹ đang đùa cái gì vậy?” Lệ Thịnh không tin là thật, “Tinh thần của Đồng Đồng gần đây không tốt, bất quá con cam đoan với mẹ, sức khỏe của cô ấy tốt lắm, đợi khi chúng con kết hôn rồi, chưa tới hai năm, sẽ để mẹ ẵm cháu nội trắng trẻo mập mạp!” Giọng điệu của anh nhuốm ý tứ thành khẩn yêu cầu.

Đặng Lị không hề dao động, thái độ cũng giống như lúc nãy, “Không phải mẹ muốn thứ này, Thịnh à, con là con mẹ, đương nhiên mẹ chỉ muốn tốt cho con, ba con hiện giờ cũng không còn nữa, con chính là chỗ dựa của mẹ.”

“Mẹ à, nhưng chúng ta đã nói xong rồi mà, mẹ cũng đã từng gặp Đồng Đồng, cô ấy có điểm gì không tốt khiến mẹ không hài lòng chứ?” Lệ Thịnh có hơi đau đầu, giọng điệu cũng gay gắt hơn.

“Con ở nước ngoài mấy năm nay, đúng là không học được gì cả!” Đặng Lị đứng lên, đi đến trước mặt Lệ Thịnh, “Lúc trước đáng lẽ mẹ không nên cho con đi nước ngoài!”

“Con cũng đâu muốn đi!”

Đặng Lị thất vọng, “Cô Tân Đồng đó, gia đình chỉ còn một người cha, một đứa em gái, ba nó trồng hoa, em nó vẫn còn học đại học, mẹ hỏi con, gia thế như vậy có thể giúp được gì cho con?”

“Tại sao con phải cần cô ấy giúp? Cái con muốn là một người vợ, chứ không phải cái đó.” Lệ Thịnh chú ý đến tấm ảnh trên bàn, động tác chộp lấy có chút thô lỗ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ném xuống đất.

Tấm ảnh kia chậm rãi mở ra, gương mặt trên ảnh đã vặn vẹo, khó nhận ra.

“Mẹ giúp con sắp xếp rồi, ngày mai con đi ăn bữa cơm với con bé, nói chuyện cho đàng hoàng, hai đứa đều ra nước ngoài du học, chuyện có thể nói chắc hẳn rất nhiều.” Đặng Lị khom lưng, nhặt tấm ảnh lên vuốt phẳng, đặt lại trên mặt bàn nhẵn bóng.

“Con sẽ không đi.” Lệ Thịnh đi lên lầu, chỉ ném lại một câu như vậy.

“Con phải đi.” Đặng Lị ôm ngực, vịn bàn, ngồi lại xuống ghế.