Đẻ Mướn

Chương 26




Trời mới tờ mời sáng, còn trầm lắng, hiện ra một luồng xanh xám. Tân Đồng cảm thấy trong lòng hơi bất an, có lẽ căng thẳng vì chuyện phải đến nhà họ Lệ, cô suy nghĩ.

Cô cảm thấy hơi khát, bèn nhẹ nhàng xuống giường, mang dép, xuống bếp rót ly nước.

Điện thoại vẫn còn cắm sạc trong phòng khách, đã báo pin đầy, cô rút ra, khởi động máy.

5h30.

Vài cuộc gọi nhỡ, đều là sáng sớm gọi đến.

Của ba, còn có, nhà thím Mạnh.

Cô nhanh chóng gọi về nhà, bên kia rất nhanh được nối máy.

“Đồng Đồng, ba con nằm ở bệnh viện thành phố, mau đến đó đi.” Giọng điệu của Mạnh Cầm rất cấp bách.

Tân Đồng còn chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, chỉ hỏi tình huống đại khái, “Con qua đó liền.”

Lệ Đông Nhất ngủ không sâu lắm, nghe thấy tiếng động, anh ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi có chút chuyện, hiện giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.” Tân Đồng rửa mặt qua loa, lấy hết tiền mặt trong ngăn kéo nhét vào túi xách, vừa thay đồ vừa nói với Lệ Đông Nhất.

“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Đông Nhất nhìn thấy vẻ lo lắng của cô.

“Là ba tôi, ông nhập viện rồi, hôm nay anh chăm sóc Nam Hợp một ngày nhé, tôi phải đi rồi.” Tân Đồng thay giày, vội vàng ra cửa.

Lệ Đông Nhất không nghe cô, cũng thay áo khoác, chạy theo.

“Giờ này em không gọi được xe đâu, để anh đưa em đi, mau lên một chút.”

Lệ Đông Nhất gọi Tân Đồng lại, đi lấy xe.

Mới hơn 5g sáng, bốn phía toàn là sương mù, lác đác mấy nhà đã lên đèn, một đám ánh sáng vàng mơ hồ.

Gió vừa lớn vừa lạnh.

Tân Đồng bị gió thổi đến, rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh táo hơn, bản thân đúng là gấp đến hồ đồ.

“Buổi sáng nhớ pha rễ bản lam [1] cho Nam Hợp uống, còn có, cháo trong nồi hâm nóng lên, cho nó ăn một miếng.” Tân Đồng cố nghĩ xem mình có còn quên gì không, sau đó nói với Lệ Đông Nhất.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Có sương mù, Lệ Đông Nhất không dám lái quá nhanh.

“Anh quay về đi.” Tân Đồng mở cửa xe, một chân đã bước xuống, “Nam Hợp thức dậy, tìm không thấy ai lại sợ.”

“Nửa tiếng cũng không sao, anh vào với em xem sao.”

Tân Đồng không chịu, “Không gấp đâu, anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh.”

Tân Đồng nhìn lướt qua Lệ Đông Nhất, trên người anh chỉ mặc áo khoác, bên trong vẫn là đồ ngủ.

“Cám ơn anh.” Cô nói một câu, đóng cửa xe.

Vội vàng chạy đến khoa ngoại ở lầu sáu, Tân Đồng liền thấy người quen đang ngồi ở hành lang.

“Đồng Đồng, con tới rồi à?” Chồng của Mạnh Cầm, Lý Đại Xuyên đón cô.

“Chú Lý, cám ơn chú, hiện giờ ba con thế nào rồi?”

“Còn đang trong phòng cấp cứu, haiz,” chú thở dài, “thím Mạnh còn ở nhà, chú kêu thím ấy gọi điện thoại cho con, còn chú đi theo xe cấp cứu đến đây.”

Lòng Tân Đồng thấp thỏm, “Bao lâu rồi chú?”

“Hơn ba tiếng rồi.” Mắt Lý Đại Xuyên có quầng thâm, tinh thần cũng khá tốt.

Tân Đồng hết đứng lên, ngồi xuống lại đứng lên, “Sức khỏe của ba con luôn rất tốt mà, sao lại thế này?”

Không nhắc tới thì thôi, trên mặt Lý Đại Xuyên hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm, giọng điệu cũng ác liệt không ít, “Còn không phải tại nhà máy kia sao, muốn thu mua mấy miếng đất của chúng ta, đưa ra giá cả không hợp lý, thái độ rất cứng rắn, dẫn theo không ít người.” Chú Lý dừng lại một chút, “Đông người lắm, lại rất hỗn loạn, không biết ai đẩy ba con té xuống đất. Lúc ấy cũng ổn, chỉ ra chút máu, lên bệnh viện ở trấn trên băng bó sơ sơ. Đến tối chú đi tìm ba con, muốn cùng ba con bàn bạc chút việc, gõ cửa hồi lâu không ai ra mở, gọi điện cũng không ai bắt máy, cũng là thím con tỉnh táo, kêu chú bắt thang nhìn vào trong, mới phát hiện ra.”

Lúc ấy Tân Chí té sấp xuống bên cạnh bàn, sắc mặt rất tệ.

Chú Lý nhanh chóng kêu Mạnh Cầm gọi 120, đưa lên bệnh viện thị trấn, kết quả người ta thấy không ổn, liền đưa lên chỗ này.

Tân Đồng trầm ngâm một lúc, “Chú Lý, mấy người khác đâu rồi?”

“Có mấy người cũng bị thương, số còn lại đều đang canh giữ chỗ đó,” Lý Đại Xuyên thở dài, “Họ trực tiếng mang xe nâng đến, có mấy nhà đã chịu bán, vừa ký hợp đồng xong, bên này trả tiền, bên kia đã trực tiếp san bằng không còn một mảnh, nghiệp chướng mà!”

Tân Đồng lại đợi hơn ba tiếng đồng hồ, bảo chú Lý hãy về nhà trước.

Con trai của chú hết năm nay phải thi đại học, còn có con nhỏ cần được chăm sóc, một mình thím Mạnh có lẽ sẽ rất bận rộn.

Sau khi Lệ Đông Nhất về nhà, thay đổi quần áo, đánh thức Nam Hợp.

“Ba ơi, mẹ đâu rồi?” Nam Hợp dụi mắt, không thấy Tân Đồng, cậu không muốn rời giường.

Lệ Đông Nhất lấy quần áo Tân Đồng đã chuẩn bị sẵn cho cậu từ tối qua lại, “Mẹ bận công chuyện, hôm nay ba đưa con đến chỗ nội nhé.” Anh giũ áo len, mặc vào cho Nam Hợp.

“Nhưng mà,” Đầu Nam Hợp nhú ra khỏi cổ áo, mắt vẫn nửa nhắm nửa mở như cũ, “Không phải mẹ đã nói hôm nay cả nhà cùng đi sao?”

Lệ Đông Nhất nhanh chóng mặc đồ cho cậu, ngồi xổm xuống bên giường mang giày vào cho cậu, “Chỉ một ngày hôm nay thôi, xem như là đi học đi, được không?”

Lúc này Nam Hợp mới miễn cưỡng gật đầu.

“Ăn hết cháo đi con.” Lệ Đông Nhất theo lời của Tân Đồng, hâm nóng lại cháo trong nồi.

Nam Hợp bưng chén, húp có hơi chậm.

Đợi Nam Hợp húp xong chén cháo, anh pha một túi rễ bản lam cho cậu uống xong, mới đứa cậu đến nhà họ Lệ.

Cuồi cùng, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.

“Ai là người nhà của Tân Chí?” Có y tá đi ra từ phòng phẫu thuật.

Tân Đồng nhanh chóng chạy đến, “Là tôi.”

“Bệnh nhân đã làm xong phẫu thuật, vẫn phải quan sát một thời gian, nếu không có vấn đề, sẽ chuyển đến phòng bệnh bình thường, cô đi nộp tiền viện phí trước, chờ làm xong thủ tục, là có thể vào thăm.”

“Cám ơn.” Tân Đồng gật đầu.

Không mang theo đủ tiền, cũng không mang theo thẻ, Tân Đồng gấp vô cùng, “Tôi có thể về nhà trước đề lấy thêm tiền không?”

“Tân Đồng.” Lục Vực thấy cô từ phía xa, sáng nay anh có buổi hội chẩn, đến lấy bệnh án, lúc trở về liền thấy Tân Đồng lo lắng đứng ở quầy thu phí.

“Bác sĩ Lục,” Tân Đồng nghiêng người, thấy Lục Vực mặc áo blouse trắng, đi nhanh tới.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Vực nhìn Tân Đồng.

“À, tối qua ba tôi làm phẫu thuật, tôi đi gấp quá, không mang đủ tiền.” Tân Đồng giải thích.

Lục Vực hiểu ra, “Để tôi thanh toán giúp cô trước, cô đi thăm ba đi.”

“Cám ơn anh.” Tân Đồng gật đầu, “chờ tôi có tiền, sẽ trả lại anh.”

Tân Chí vẫn chưa tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt, Tân Đồng đi đến bên giường, nắm nhẹ lấy tay ông.

Lạnh quá, Tân Đồng lại duỗi tay còn lại bao lấy tay ba, “Ba ơi.” Cô khẽ gọi một tiếng, nước mắt liền trào ra.

Lục Vực họp xong, để trợ lý đem bệnh án và bản ghi chép cuộc họp về văn phòng.

Tân Đồng đã ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế ở hành lang tiếp tục chờ đợi.

“Cho cô nè, ăn chút gì đi.” Lục Vực mua bánh bao và sữa đậu nành, đưa cho Tân Đồng.

Anh đến chỗ trực ý tá hỏi sơ qua tình hình của Tân Chí, “Là tụ máu nội sọ, xem như phẫu thuật kịp lúc, chắc là không có gì đáng ngại.”

Tân Đồng gật đầu, “Tôi không muốn ăn.”

Cô thật sự không còn tâm trạng ăn uống.

“Nhiều ít gì cũng nên ăn một chút, đợi ba cô tỉnh lại, còn cần tới cô mà.” Lục Vực không ngừng phân bua, nhét thức ăn vào trong tay Tân Đồng.

Tân Đồng khẽ nói cám ơn, ăn hết cái bánh bao, uống nửa ly sữa đậu nành, cảm thấy không thể ăn nổi nữa.

Lục Vực thu dọn lại mọi thứ, ngồi xuống bên cạnh Tân Đồng, “Cần tôi giúp cô tìm hộ lý tốt một chút không?”

“Trước mắt cứ từ từ đã, tôi muốn tự mình chăm sóc ba trước.” Hộ lý dù tốt đến đâu cũng không tiện bằng người thân trong nhà chăm sóc.

“Cũng được,” Lục Vực ngừng một lát, “Nếu có gì cần đến tôi, nhất định phải nói.”

“Vâng.”

“Bác sĩ Lục, có người tìm bác sĩ.” Trợ lý tìm một vòng lớn mới tìm được Lục Vực.

“Anh bận thì đi trước đi.” Tân Đồng cảm thấy ngại ngùng, đã làm lỡ mất khá nhiều thời gian của anh.

Lục Vực tươi cười, “Vậy tôi đi trước nhé, cô đừng quá lo lắng.”

“Vâng.”

Lục Vực cùng trợ lý rời khỏi không được mấy phút, người trợ lý trẻ tuổi nọ lại quay trở lại, “Này,” Anh đưa chiếc áo khoác trong tay cho Tân Đồng, “Bác sĩ Lục bảo tôi đưa cho cô, sắc mặt cô không tốt lắm, hành lang lại khá lạnh, cô nhận trước đi, nghỉ ngơi một chút.”

Không đợi Tân Đồng nói cám ơn, anh đã vội vã rời khỏi đó.

Lệ Đông Nhất đã đưa Nam Hợp về nhà họ Lệ, trên đường nhận được điện thoại của trợ lý Từ, mới biết chuyện gì đã xảy ra.

“Sao cậu không nói sớm?” Trong giọng nói của Lệ Đông Nhất rõ ràng đang tức giận.

Trợ lý Từ im lặng một lát liền lên tiếng, “Tôi cũng là sáng nay mới biết được, bên kia làm việc quá nhanh.”

“Tôi còn chưa ký tên, ai cho phép bọn chúng thực hiện?!” Lệ Đông Nhất gần như muốn ném luôn điện thoại.

“Là phó tổng Hứa.” Trợ lý Từ khẽ nói.

Nghe nói bản kế hoạch là do chính cô ta thảo ra, cũng là do cô ta đóng dấu, phê duyệt.

Hơn nữa, lần này là thực thi cùng với nhà máy sản xuất dược phẩm Khang Hòa, Lệ thị xem như có tham gia.

“Cô ta đâu?”

“Không ở công ty, điện thoại cũng không ai nhận.”

“Trước tiên hãy điện thoại cho người phụ trách bên kia cho tôi.” Nắm tay Lệ Đông Nhất dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên.

Bên này Trần Đại Lợi đang xem, đám người tụ tập ngày càng nhiều, cảm xúc cũng ngày càng quyết liệt, trên trán của anh ta túa đầy mồ hôi, anh ta lấy khăn tay không ngừng lau đi.

“Quản đốc Trần, có điện thoại.”

Trần Đại Lợi nhận máy, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc kính cẩn, thịt trên mặt run run, “Vâng, vâng, dạ.”

Cúp máy không bao lâu, xe nâng, người nhà máy phái đến, toàn bộ rời khỏi đó với tốc độ nhanh nhất.

Lệ Đông Nhất vừa đến bệnh viện, Tân Đồng vẫn còn ngồi trên ghế, vẻ mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh đã đến rồi?”

Lệ Đông Nhất “ừm” một tiếng, đi qua đó, liếc mắt nhìn thấy chiếc áo khoác nam trên người Tân Đồng, mày hơi nhíu lại, cởi áo khoác trên người mình ra, cầm áo khoác trên người Tân Đồng ném sang một bên.

Trên áo anh còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, hình như còn ấm áp hơn cả chiếc áo khoác vừa bị ném đi lúc nãy, Tân Đồng lại không còn sức để quan tâm mấy thứ này.

“Nam Hợp đâu?”

“Có người chăm sóc rồi, em yên tâm đi. Làm xong thủ tục rồi à?”

“Ừm, phải nằm viện một thời gian, phẫu thuật xem như thành công.”

Lệ Đông Nhất do dự một chút, “Tân Đồng, sự việc lần này là do anh suy nghĩ không thấu đáo.”

Mấy phút trôi qua, Tân Đồng mới tiêu hóa được những lời này, “Sự việc gì?”

“Thu mua ruộng đất ở Dung Trấn, là Lệ thị làm.” Anh cố gắng muốn giải thích rõ ràng với cô, “Mấy hôm nay anh không đến công ty, nên không nắm rõ tình hình.”

Trợ lý Từ gọi điện thoại đến, anh mới đem hai sự việc ráp nối lại với nhau.

[1] Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.