Đẻ Mướn

Chương 25




Cả buổi sáng, trợ lý Từ đều lo lắng việc Hứa Úy Nhiên đến văn phòng hỏi Lệ Đông Nhất đi đâu.

Anh làm trợ lý đặc biệt cho Lệ Đông Nhất đã nhiều năm, xem như cũng là người giàu kinh nghiệm, ứng phó với người bình thường còn dễ. Nhưng Hứa Úy Nhiên không phải người bình thường, người phụ nữ này rất khôn khéo, anh không nhìn ra được cô ấy muốn gì, cho nên, không thể nắm được nhược điểm, không có chỗ để đánh bại.

Buổi trưa, vào giờ cơm, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba, anh mới biết Hứa Úy Nhiên không đến công ty.

Cùng một ngày với ông chủ sao, trợ lý Từ nhíu mày.

“Nè nè, tôi nói rồi, phó tổng Hứa đúng là vợ của tổng giám đốc Lệ đó?” Hôm nay, lãnh đạo cấp trung và cấp cao cũng không có ở đây, mọi người được dịp tự do, sôi sục tám chuyện trong nhà ăn.

Một người khác lập tức nói tiếp, “Tin tức của bà cũ rồi, là vợ trước!”

Một hồi xì xào bán tán.

“Nghe nói lúc kết hôn làm rất bí mật, cho nên không ai biết hết.”

“Ly hôn cũng nhanh.”

“Thật ra, tổng giám Lệ và phó tổng Hứa đúng là rất xứng đôi.”

Không ai phủ nhận điều đó.

Hứa Úy Nhiên là người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân lại có một loại phong phạm sang trọng dưỡng thành, rất được mấy nhân viên nữ trẻ trung táng tụng.

Hứa Úy Nhiên vẫn chưa biết bản thân cô lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giờ cơm trưa của tất cả mọi người.

Hôm nay cô đổi xe, chạy một chiếc xe màu đen phổ biến khiêm tốn, đến bệnh viện thành phố.

“Cô đến rồi.” Hôm nay Lục Vực không đi làm, chỉ mặc đồ thường.

Hứa Úy Nhiên gật đầu, “Người đó thế nào?”

Lục Vực không trả lời, từ vẻ mặt anh liền nhìn ra được, tình hình không tốt lắm.

Anh dẫn Hứa Úy Nhiên đi về hướng phòng bệnh, dọc theo hành lang có không ít người chào hỏi anh, “Chào bác sĩ Lục.” “Bác sĩ Lục, xin chào.”

Anh chỉ mỉm cười đáp lại.

“Nhìn không ra nha, anh làm bác sĩ lại thành công như vậy.” Hứa Úy Nhiên cười nhạt, như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, nụ cười nhàn nhạt kia lập tức tan đi.

Phòng bệnh là phòng chăm sóc đặc biệt, thời gian thăm bệnh rất nghiêm ngặt.

“Là phòng bệnh mới đổi hai ngày trước.” Lục Vực dẫn cô qua đó, theo cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong.

Người ở bên trong ngồi trên ghế, đưa lưng về phía họ, bả vai rõ ràng đang run run.

Lục Vực gõ nhẹ cửa phòng, hộ lý đi ra.

“Bác sĩ Lục, anh đến rồi.”

“Hôm nay người đó thế nào rồi?” Lục Vực khẽ hỏi, ánh mắt vẫn dõi về phía người nọ.

“Sáng sớm làm loạn một lần, gần trưa làm loạn thêm hai lần nữa, đập bể bình giữ nhiệt, không ăn cơm trưa.” Hộ lý trả lời đơn giản.

Những chuyện này hầu như ngày nào cũng lặp lại, đã là thói quen của người đó, hộ lý cũng biết cách thức để đối phó lại.

“Thiếu gì thì mua liền, bể thì bể, không cần lo lắng chuyện tiền nong.” Hứa Úy Nhiên nhìn điện thoại, nói với hộ lý, “Nếu xài hết tiền rồi, cứ tìm tôi.”

Số điện thoại của cô sớm đã lưu lại cho người đó rồi.

Hộ lý gật đầu, “Tôi trở vào đây.”

Hứa Úy Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng kia.

Hộ lý cũng là một công việc thận trọng có độ nguy hiểm cao, không thể rời đi giây phút nào, nhất là bây giờ.

Hộ lý trải xong chăn, đi đến trước mặt người đó, nói câu gì rồi dìu người đó đứng dậy, đi về phía giường.

Người đó lại rất nghe lời, chậm rãi xoay người, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa ở bên này, ánh mắt lóe lên, bỗng con ngươi mở lớn, vọt nhanh đến, đưa tay đập mạnh cửa, chấn động đến nỗi cửa giống như sắp sập xuống.

Vẻ mặt người đó làm cho người ta sợ hãi, cơ mặt không ngừng dúm dó, miệng méo xệch, chỗ khóe miệng có nước miếng chảy ra không ngừng.

Hộ lý chạy đến, lại bị người đó hất sang một bên.

Hứa Úy Nhiên sợ tới mức lảo đảo lui mấy bước, cho đến khi lui đến bên cạnh Lục Vực.

Lục Vực vươn tay ra đỡ lấy cô.

Hộ lý bò dậy từ trên sàn, nhanh chóng bẻ ngược tay người đó ra sau, trói lại, ép người đó đến ngồi xuống giường, càng không ngừng vỗ lưng cho người đó, người đó mới từ từ bình tĩnh lại.

Hứa Úy Nhiên vỗ ngực, hồi lâu vẫn còn hết hồn.

“Không vào xem sao à? Có lẽ người đó vẫn còn nhớ cô.” Xem phản ứng là biết ngay.

“Không cần,” Sắc mặt Hứa Úy Nhiên trắng bệch, nói thêm một câu, “Lần này không cần.”

“Cũng được,” Lục Vực đưa một tay ra dìu cô, chầm chậm đi ra ngoài, “Muốn vào văn phòng tôi ngồi nghỉ một lát không?”

Hứa Úy Nhiên lắc đầu, “Không, không cần, ở lại chỗ này mới khiến tôi khó chịu.”

Cô không thích đến bệnh viện, mỗi lần đến, đều cảm thấy nơi ngực khó chịu, như sắp ngạt thở, mỗi khi ở lại thêm một giây, liền như nặng thêm một phần.

Lục Vực tiễn cô ra ngoài, đi ngang qua hành lang, trên tường có dán ảnh và lý lịch vắn tắt nhưng đầy đủ và sáng lạn của các bác sĩ.

Hứa Úy Nhiên dừng chân trước tấm ảnh của Lục Vực, nói “Anh học nhiều năm như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa trị hết cho người đó chứ?” Giọng điệu không rõ là thất vọng hay là gì khác.

Lục Vực không nói gì.

“Thôi quên đi.” Hứa Úy Nhiên vùng ra, chỉnh lại quần áo, “Tôi đi đây.”

“Lần sau đến nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Lục Vực nói với theo.

Hứa Úy Nhiên thản nhiên ừm một tiếng, “Tôi thật sự hy vọng vĩnh viễn cũng không cần đến chỗ này nữa.”

Lục Vực nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đẩy đẩy mắt kính.

Mắt kính phản quang, nhìn không rõ vẻ mặt lắm.

Hứa Úy Nhiên lập tức lái xe về khu cô sống.

Mở hầm rượu, khui một chai rượu vang, rót ào ào hơn nửa ly, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm xuống, trong lòng mới thoáng dễ chịu hơn, ngồi xuống bàn bên cạnh, bật máy tính, nhìn chằm chằm mấy chữ to trên văn kiện, sững sờ.

***

Liên tiếp mấy ngày, Lệ Đông Nhất đều “dưỡng thương” ở nhà Tân Đồng.

Cuối tuần, Tân Đồng không có ca trực, Nam Hợp cũng không cần đi học.

Tân Đồng không vặn đồng hồ báo thức, ngủ thật ngon lành.

Hôm qua Nam Hợp ngủ rất sớm, nên thức dậy sớm.

Cậu cũng không đánh thức mẹ, chỉ dịch sát vào bên người Tân Đồng, mở to hai mắt, nằm chơi một mình.

Chơi hồi lâu, thấy mẹ còn chưa thức, cậu ngồi dậy đắp lại chăn cho mẹ, như mẹ mỗi lần dậy sớm đều làm vậy cho mình, sau đó leo xuống giường.

Cậu vặn tay nắm cửa, nhìn vào bên trong.

Ba đang ngủ, trên đất, Tiểu Lợi Hại đang nằm trơ trọi dưới gầm giường.

Cậu đi qua, nhặt Tiểu Lợi Hại lên, suy nghĩ một chút rồi nhét vào trong chăn, sau đó bản thân cũng tự chui vào trong.

Lệ Đông Nhất đang mơ mơ màng màng, đưa tay ôm lấy Nam Hợp, ý thức dần tỉnh lại.

“Thức rồi à?” Giọng nói của anh còn mơ màng.

Nam Hợp gật đầu, dưới chăn sột sột soạt soạt, cuối cùng cũng kéo con Tiểu Lợi Hại lên, lộ ra cái đầu nhỏ xíu, nằm giữa cậu và ba cậu.

Lệ Đông Nhất bật cười, lắng nghe động tĩnh.

Có lẽ Tân Đồng chưa thức, nếu thức rồi, chắc chắc sẽ ồn ào với Nam Hợp một trận.

Anh đứng dậy, đi qua sát bên nhìn.

Mặt Tân Đồng nghiêng về một phía, tóc xõa tung, che hơn nửa gương mặt.

Lệ Đông Nhất nhìn say sưa, lúc cô ngủ trông điềm tĩnh hơn lúc thức, mày cũng giãn ra, phần giữa lông mày cũng không chất chứa nhiều ưu phiền như lúc thức.

Tân Đồng dường như cảm nhận được gì đó, lông mi giật giật, rốt cuộc cũng mở mắt.

Thấy Lệ Đông Nhất đứng ở trước mặt, cô bật dậy, “Mấy giờ rồi?”

Lệ Đông Nhất nhìn đồng hồ, “Mới 7 giờ, còn sớm, em ngủ thêm đi.”

Tân Đồng lắc đầu, “Không được, hôm nay phải dẫn Nam Hợp đi chợ.” Tối qua đã đồng ý với Nam Hợp rồi.

“Mẹ!” Hình như Nam Hợp vừa nghe thấy Tân Đồng gọi tên cậu, ôm Tiểu Lợi Hại, chạy đến như cơn gió, chui vào trong chăn, mang theo một luồng khí thanh mát.

Chợ nông sản buổi sáng thứ bảy, đông người hơn mọi khi.

Rau cải, trái cây, tôm cá, sạp hàng nối tiếp sạp hàng.

Tân Đồng nắm tay Nam Hợp, đi rất cẩn thận, không để cậu bị đụng.

Lệ Đông Nhất bám theo sát nút ở phía sau.

“Náo nhiệt ghê!” Nam Hợp vô cùng hưng phấn.

Tân Đồng bật cười thành tiếng, Nam Hợp không phải hoa trong phòng kính, cậu cần phải trải qua những chuyện thế này, để cậu có thể trưởng thành nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, chí ít, khi ở nơi cô không thể chạm tới, cậu có thể tự bảo vệ bản thân.

“Mẹ, khoai tây kìa.” Nam Hợp ngồi xổm người xuống, chỉ vào một đống khoai tây còn dính bùn đất, đưa tay cầm một củ, suýt nữa không cầm được, ngửa mặt lên nói với Tân Đồng.

Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Con muốn ăn không?” Đưa tay cầm một củ.

“Ắn thế nào?”

“Mẹ có rất nhiều cách chế biến,” Tân Đồng bỏ củ khoai tây trong tay xuống, nhặt lấy một củ khác, “Nam Hợp, con xem, củ này mọc mầm rồi, lúc ăn phải bỏ ra.”

Nam Hợp hơi nhếch miệng, gật đầu, vẻ mặt vẫn cái hiểu cái không, “Mọc mầm, có giống như Nam Hợp mọc răng không ạ?”

Tân Đồng mới nhớ đến, Nam Hợp vừa mới thay răng, bật cười, “Cũng gần giống như vậy!”

“Vậy, chúng ta mua một ít, để Nam Hợp lựa, được không?” Tân Đồng nhận lấy túi nylon ông chủ đưa, mở ra, để Nam Hợp lựa khoai tây bỏ vào.

Nam Hợp lựa rất cẩn thận, đều là mấy củ tròn quay.

Tân Đồng đưa cho ông chủ cân.

“10 tệ 6 hào, lấy 10 tệ thôi.” Ông chỉ sảng khoái bớt số lẻ, cảm khái, “Con nít thức sớm cũng không dễ dàng gì.”

Tân Đồng mở ví tiền ra, “Nam Hợp, con trả tiền đi.”

Nam Hợp lấy đúng 10 tệ đưa cho ông chủ, nói ngọt, nụ cười còn ngọt hơn, “Cám ơn ông chủ.”

Ông chủ cười cởi mở, “Cậu bé này ngoan thật.” Đưa túi to vào trong tay Nam Hợp.

Sức lực Nam Hợp còn yếu, xách không nổi, bèn nhớ đến Lệ Đông Nhất, xoay người xin giúp đỡ, “Ba ơi…”

Lệ Đông Nhất lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, tiếp nhận lấy, xách thật nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi,” Nam Hợp hâm mộ nhìn ba cậu rồi nhìn về phía Tân Đồng, “Sau này Nam Hợp cũng mạnh mẽ giống ba đúng không mẹ?”

“Tất nhiên,” Tân Đồng trả lời thẳng thắn, “Còn mạnh hơn cả ba nữa cơ.”

Nam Hợp kiêu ngạo ưỡn ngực, giống như muốn tỏ ra có sức mạnh hơn ba.

Lệ Đông Nhất đi ở phía sau, chú ý không để cho đám người chen chúc nhau đụng đến Tân Đồng và Nam Hợp.

Tuy rằng không nghe rõ hai mẹ con nói gì, nhưng nhìn ra được Nam Hợp rất vui vẻ.

Chợ nông sản rất lớn, đi hơn nửa vòng, cũng mua được không ít thứ.

Nam Hợp nhận biết không ít rau củ, kiêu ngạo chỉ từng cái cho Tân Đồng, “Mẹ ơi, nóng quá.” Cậu đi một vòng lớn như vậy, trên người ra rất nhiều mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng.

Tân Đồng khom lưng, giúp cậu mở hai nút cổ áo ra.

“Chỉ được như vậy, không thể mở hơn, bằng không sẽ bị cảm.”

Nam Hợp thư thái hơn một chút, khuôn mặt ửng hồng, hoạt bát chạy về phía trước.

“Mẹ, xem ai đi nhanh hơn.”

“Tân Đồng,” Lệ Đông Nhất đi đến bên cạnh Tân Đồng, cùng nhau nhìn về bóng lưng nhỏ xíu ở phía trước, “Ngày mai cùng anh đến gặp ba mẹ, cứ nói theo lời anh là được.”

Cùng nhau đan bện một lời nói dối đủ kiên cố để bảo vệ Nam Hợp, hơn nữa tận hết khả năng để chu toàn nó.

“Vâng.”

Thức ăn trong tay Lệ Đông Nhất chuyển hết về một tay để xách, tay còn lại nắm lấy tay Tân Đồng.

Rất chặt, giống như sẽ không bao giờ buông ra nữa.