Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 96: Thùng gỗ




"Vợ ơi, Lâm Lâm, bảo bối...... ơi? Anh sai rồi, anh phạm tội ác tày trời! Em xử anh đi, xử anh nha......"

Mạc Lâm ngâm mình trong thùng tắm, nửa mặt dưới cũng chôn dưới nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Y trừng mắt nhìn nam nhân giả vờ giả vịt ngoài thùng, nước mắt rưng rưng.

"Em xử tội anh đi...... Nói một câu thôi, anh sai rồi, tại anh uống nhiều quá! Bình thường anh đâu dám làm vậy đúng không?" Trương Văn Dã cuống quýt bám vào thùng tắm tủi thân nói, định vuốt ve cánh tay mịn màng của tiểu phu nhân nhà mình nhưng lại bị người bên trong hất ra.

Mạc Lâm muốn mắng hắn nhưng lại cảm thấy chuyện này quá hoang đường xấu hổ nên đành lảng sang chuyện khác: "Nước...... Nước nguội rồi......"

Thế là gã biến thái nào đó cười lên rồi hấp tấp đi nấu nước nóng, đồng thời còn "lỡ tay" nấu dư.

Sau khi thêm nước xong hắn ngang nhiên leo vào thùng, thuận tay bế Mạc Lâm ngồi lên đùi mình.

Thùng này là lần trước Mạc Lâm đòi mua cho hắn để trong tiệm rồi tiện thể mua về nhà một cái, chỉ đủ chứa một nam nhân bình thường chứ đừng nói chi hai người cùng chui vào.

Thế là thai phu cảm thấy hết sức khó chịu.

Y cẩn thận ôm bụng nhích mông ra xa rồi cằn nhằn: "Anh leo vào làm gì? Chật quá......"

Trương Văn Dã từ phía sau xốc nách y kéo lên rồi mò xuống dưới nắm đôi chân thon kia tìm một tư thế thoải mái cho Mạc Lâm.

"Chật thì sao, có chật hơn nữa cũng đâu khó chịu bằng anh bị Lâm Lâm làm ngơ."

Mạc Lâm tức giận quay phắt lại: "Em làm ngơ anh? Lỗi tại em chắc? Tại sao em làm ngơ anh trong lòng anh phải biết rõ nhất chứ!"

"Ừ ừ ừ, anh biết rõ nhất, anh có tội, lần sau anh không dám tiểu vào em......"

"Đừng nói nữa!"

Trương Văn Dã chưa cam đoan xong đã bị một đôi tay nhỏ bịt miệng. Mạc Lâm muốn đứng dậy leo ra ngoài nhưng đêm đông lạnh thấu xương, trên người lại ẩm ướt làm y dựng hết lông tơ nên đành ngồi xuống.

Trương Văn Dã ôm chặt người xoa xoa rồi cười khẽ: "Em nhìn xem, trời lạnh như vậy mà em đuổi anh ra ngoài chẳng phải muốn lấy mạng anh sao? Lâm Lâm thật là ác quá đi."


Mạc Lâm nghĩ thầm lau khô người rồi mặc đồ chẳng phải sẽ ấm à, sao lại lấy mạng được chứ. Y chưa kịp cãi thì đã nghe Trương Văn Dã nói tiếp: "Đều là lỗi của anh, sau này anh không làm thế nữa đâu, được không, hửm?...... Hình như lúc nãy tiểu vào sâu quá, em tự rửa sạch được không, hay để anh rửa cho em nhé......"

Hắn vừa nói vừa cầm khăn trong nước lau mình cho Mạc Lâm.

Khăn mặt dán vào cần cổ xát nhẹ một cái, nước ấm chảy xuống vú nhỏ mềm mại, chảy qua núm vú đáng yêu đứng thẳng rồi rơi xuống mặt nước lan ra gợn sóng nho nhỏ, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân dưới nước.

Bốn chân quấn nhau, bàn tay cầm khăn trượt xuống bụng đột nhiên dừng lại.

"Sao thế?" Mạc Lâm ngờ vực hỏi.

Khăn lau trắng tinh tuột khỏi tay chìm xuống nước, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng tròn.

Trương Văn Dã nói: "Anh sắp gặp được nó rồi."

"Ừ."


Mạc Lâm bất giác ngượng ngùng, ngón chân dưới nước khẩn trương cuộn lại, đặt tay lên tay nam nhân di chuyển theo động tác của hắn.

"Anh thích con trai hay con gái?"

Trương Văn Dã hôn lên lưng y thì thầm: "Khác nhau chỗ nào chứ? Đều là thịt của em mà, nhất định sẽ thơm thơm mềm mềm như em vậy, anh thích lắm."

"...... Già mà không đứng đắn!"

Trương Văn Dã bật cười rồi lại đưa tay sờ soạng hậu huyệt của y, sau đó thò ngón tay vào.

"Nếu đi vào phía trước có phải sẽ tiểu lên người nó không nhỉ?" Hắn làm bộ nghe động tĩnh trong bụng như muốn nói chuyện với đứa nhỏ, sau đó hắn hỏi thật, "Bé con có sờ thấy không? Nước tiểu của cha nóng không......"

"Bốp" một tiếng, Mạc Lâm đập vào cánh tay nam nhân bắt đầu giằng co.

"Anh buông em ra, cái gì mà cha đứa nhỏ chứ, anh ngậm miệng đi, cả ngày lẫn đêm chẳng có chút đứng đắn nào, cứ thấy anh thì em lại nhức hết cả mắt......" Mạc Lâm tức giận mắng không ngớt, Trương Văn Dã muốn ôm y nhưng y đạp đá lung tung, ngoại trừ mấy cước lẻ tẻ đá vào thịt nam nhân thì phần còn lại đều trúng vào thùng gỗ.

Chẳng mấy chốc thùng nhỏ bắt đầu rung rinh, sau đó ầm vang một tiếng, ván gỗ vỡ ra từng mảnh, nước chảy lênh láng làm ướt cả phòng.

Mạc Lâm sững sờ chỉ biết ôm cổ người sau lưng không dám nhúc nhích.

Trương Văn Dã vội bế y lên rồi vắt khăn lau cho y, sau đó quấn chặt người trong chăn rồi đứng dậy định dọn dẹp đống bừa bãi này.

Ai ngờ tiểu phu nhân đột nhiên níu chặt cánh tay hắn, bộ dạng như chưa hoàn hồn thút thít nói: "Anh...... Anh nằm xuống ôm em đi......Em sợ......"

A, cái này ai có thể nhịn nổi chứ?

Con sói nào đó lập tức ngửa mặt lên trời hú dài rồi biến về nguyên hình vội vàng nhào lên giường.

Trên mặt đất như có lũ quét qua, giày dép quần áo đều ngâm trong nước, mấy tấm ván gỗ cũng vỡ vụn hết sức đáng thương, nhưng hình như trong phòng chẳng còn ai nhớ tới bọn chúng nữa.