Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 53: Tha mạng




Khi Tiểu Lâu dẫn sư phó kéo xe chạy tới đầu hẻm thì hai người kia đã đợi sẵn, nhưng Mạc Lâm được ôm ra.

Sư phó nhìn họ: "Ồ, bị sao thế? Bệnh à?"

Trương Văn Dã gật đầu: "Tiểu đệ đi đứng không tiện, phiền sư phó đi một chuyến."

Mạc Lâm đỏ mặt rúc vào ngực Trương Văn Dã không dám gặp ai, Tiểu Lâu bên cạnh cũng cười mờ ám. Y vừa xấu hổ vừa giận dữ, chẳng biết lấy đâu ra dũng khí véo Trương Văn Dã một cái.

Trước khi lên xe Trương Văn Dã bế bổng y lên, Mạc Lâm kêu khẽ một tiếng, níu chặt cổ áo hắn không dám buông tay vì sợ ngã xuống.

"Đi đứng không tiện thì đừng dọa cậu ấy nữa, ca ca như anh thật là......" Sư phó cười mắng rồi ngồi xổm xuống hạ thấp xe để họ ngồi vững vàng, "Hai vị muốn đi đâu?"

Mạc Lâm nói địa chỉ nhà mới, nhìn Tiểu Lâu đứng cạnh xe tò mò hỏi: "Tiểu Lâu, em không đi theo chúng tôi à?"

"Tiểu Lâm ca cứ đi đi, mẹ đang chờ em ở nhà. Hai ngày nay không nỡ bỏ lại Tiểu Lâm ca nên chưa về được, bà ấy sẽ lo lắm."

Mạc Lâm lục lọi trong bao lấy ra thỏi vàng nhét vào túi nàng.

Trương Văn Dã cười, thấp giọng nói: "Mạc lão gia đúng là rất có phong thái lão gia."


"Cái này cái này cái này! Không được đâu ạ!" Tiểu Lâu vội vàng từ chối, lại sợ người qua đường thấy nên không dám phản ứng mạnh, nhanh chóng bị Mạc Lâm nắm chặt tay nhét vàng vào.

"Địa chỉ em cũng nghe rồi đúng không, nhớ kỹ chưa? Có rảnh thì tới chơi nhé." Mạc Lâm khẽ mỉm cười vỗ đầu nàng rồi quay lại nói, "Sư phó, đi thôi."

Xe kéo đi qua đường mòn, cây cỏ mọc đầy hai bên đường. Tuy trời nắng to nhưng không nóng lắm.

Trương Văn Dã ôm eo Mạc Lâm vuốt ve rồi kề vào tai y nói khẽ: "Mua nhà lúc nào thế, tiểu phu nhân thật lẹ tay......"

Mạc Lâm chặn tay hắn lại không cho sờ soạng lung tung. Eo y vẫn còn bủn rủn, hai mép thịt bị thao sưng cọ vào vải quần nhạy cảm không chịu nổi. Cộng thêm xe kéo xóc nảy, mọi chỗ trên người chỉ đụng một cái sẽ lập tức run rẩy.


Cũng may cuối cùng Trương Văn Dã không bắn vào, còn ngồi xổm xuống liếm sạch nước trong huyệt. Mặc dù toàn thân y tê dại đứng không vững nhưng ít nhất quần cũng không bị bẩn.

"Vốn định mua trước rồi chờ Trương gia thả em đi sẽ có chỗ đặt chân." Cuối cùng Mạc Lâm gỡ tay hắn ra, đột nhiên ấm ức oán trách nói, "Ai ngờ vừa về thì trong nhà cái gì cũng mất, em chỉ là kẻ thấp cổ bé họng mà cũng có người muốn bắt em nữa. Đúng là nhờ phúc lão gia mà em mới trải qua nhiều chuyện như vậy trong một ngày. Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tới cứu lão gia, ngài lại tự mình ra......"

Trương Văn Dã hiếm khi thấy y cáu kỉnh như bây giờ, biết tiểu phu nhân đang lo cho mình. Hắn lại khoác tay lên vai Mạc Lâm rồi nghiêng đầu lại gần.

Mạc Lâm tưởng hắn muốn nói gì với mình nên tò mò dỏng tai lên. Nào ngờ một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ, mềm mại êm ái.

Mặt y lập tức đỏ bừng, chỉ trong nháy mắt đã lan ra bên tai, ngay cả cần cổ cũng ửng đỏ.

Trương Văn Dã ấn nhẹ ngón tay lên vết sẹo mờ trên mặt y trêu chọc: "Mạc lão gia nóng lắm à?"

Mạc Lâm ôm mặt, tức giận mà không biết làm sao: "Ngài! Ngài...... Ngài lỗ mãng! Trừ một ngày tiền công!"

Móng vuốt mèo nhà không tính sắc bén cào hắn nhồn nhột, cực kỳ dụ người.

Trương Văn Dã cười khẽ buông tay ra, giả vờ sợ hãi: "A, Mạc lão gia tha mạng......"