Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 49: Ngủ đất




Chủ tiệm tạp hóa đột nhiên quay sang hỏi họ: "Ê! Đêm nay hai người có chỗ ở chưa?"

Mạc Lâm chớp mắt, nhất thời chưa lấy lại tinh thần sau khi nghe Tiểu Lâu nói, y ấp úng nửa ngày không biết trả lời thế nào.

"Thế này đi, tôi sẽ dẫn họ đến chỗ tôi ngủ tạm." Hạ Sính đứng dậy vỗ vai ông chủ, "Phải rồi, đừng nói cho em gái anh biết tôi tới đây nhé."

Chủ tiệm tạp hóa xì một tiếng khinh bỉ rồi cười mắng: "Cái quái gì thế, anh có muốn tôi cũng chẳng nói đâu, bông hoa đẹp như Nghiêu nhi sao có thể cắm bãi phân trâu như anh chứ?"

Hạ Sính cười đánh hắn mấy cái rồi quay lại bảo Mạc Lâm: "Di thái thái, Tiểu Lâu, hai người đến chỗ tôi ngủ tạm một đêm đi, chuyện khác để ngày mai bàn tiếp cũng không muộn."

Mạc Lâm nhìn Tiểu Lâu, Tiểu Lâu suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp ứng: "Vậy thì đa tạ Hạ tiên sinh."

Điều khiến Mạc Lâm bất ngờ là nhà Hạ Sính khá đơn sơ và nhỏ hẹp, ngay cả nóc nhà cũng bị lọt gió. Trong ấn tượng của y Hạ tiên sinh luôn ăn mặc tươm tất, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất con nhà giàu, vì vậy y không khỏi kinh ngạc.

Hạ Sính dẫn họ vào nhà rồi ngồi xuống rót ba chén trà: "Nhà nhỏ cũ kỹ, xin di thái thái thông cảm cho."

Mạc Lâm nào có ý xem thường người ta, y liên tục xua tay: "Được mà được mà, ở đây cũng rất thoải mái, cái gì cũng có. Hạ tiên sinh đừng gọi tôi là di thái thái nữa, gọi tên tôi được rồi."

Hạ Sính cũng không khách sáo với y mà gọi một tiếng "Tiểu Mạc", nhanh đến mức Mạc Lâm sửng sốt.


Chỗ ngủ ban đêm nhanh chóng chia xong. Tiểu Lâu ngủ trên giường, Mạc Lâm và Hạ Sính trải chăn đệm nằm dưới đất.

Tiểu Lâu còn muốn cự tuyệt, sống chết không chịu lên giường. Nàng sốt ruột sắp khóc lên: "Không được không được tiểu phu nhân! Em là người hầu, sao có thể để tiểu phu nhân ngủ dưới đất chứ!"

"Được rồi, Trương gia đã mất thì còn di thái thái gì nữa. Em xem Hạ tiên sinh tự nhiên chưa kìa. Huống hồ em là nữ, chẳng lẽ muốn ngủ chung với Hạ tiên sinh dưới đất sao?"

Tiểu Lâu bồn chồn đi tới đi lui nửa ngày, cuối cùng đành gượng gạo nằm xuống. Chắc vì cả ngày quá căng thẳng nên dù không thoải mái thì vừa nằm xuống liền phát ra tiếng hít thở đều đều.

Mạc Lâm ngồi trên đệm trải dưới đất cười với Hạ Sính rồi nằm xuống.


Y vừa nhắm mắt lại thì Hạ Sính đột nhiên đặt tay lên vai y nói khẽ: "Tiểu Mạc không cởi đồ ra ngủ có khó chịu không?"

Mạc Lâm cũng muốn cởi đồ nhưng nếu y là nam nhân thuần khiết thì rất thoải mái, đằng này......

Thôi, Hạ tiên sinh có gì mà phải ngại, Hạ tiên sinh là chính nhân quân tử, y xoắn xuýt như vậy chẳng phải là tỏ ý không tin hắn sao? Nghĩ vậy Mạc Lâm ngồi dậy cởi áo và quần ngoài.

Cởi xong y chuẩn bị nằm xuống ngủ thì chợt nghe Hạ Sính sau lưng nói khẽ một câu: "Chân Tiểu Mạc trắng thật."

Giọng Hạ Sính trầm thấp êm tai, ngày thường lộ ra ý vị ôn nhuận thư sinh, nhưng không hiểu sao lúc này lại có vẻ mập mờ dụ dỗ.

Mạc Lâm quay sang nhìn hắn, bàn tay nắm góc chăn hơi run, vô thức co chân lại dưới chăn mỏng.

Hạ Sính nói xong thì ngáp một cái thật to rồi xoay người sang chỗ khác ngủ như không có chuyện gì.

Mạc Lâm tự cốc đầu thầm mắng mình nghĩ nhiều, không chừng người ta chỉ thuận miệng nhắc tới chứ chẳng có ý gì khác. Y đắp kín chăn nhích sang bên cạnh rồi cũng ngủ thiếp đi.

Ánh trăng vằng vặc rọi qua cửa sổ. Nam nhân sau lưng trở mình mở to mắt nhìn vào gáy Mạc Lâm, mãi đến lúc hửng sáng mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.