Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 4: Sụp đổ




Tay Trương Văn Dã rất nóng, ngón tay vừa nhét vào hoa huyệt thì hạ thân Mạc Lâm kìm không được bắt đầu chảy nước, chỉ chốc lát sau đã dính ướt tay lão gia.

Trương Văn Dã nhìn lòng bàn tay dinh dính trong suốt rồi thè lưỡi ra liếm.

Mạc Lâm vội vã khép chặt hai chân, nước mắt tuôn như mưa: "Lão, lão, lão gia...... Van xin ngài tha cho tiểu nhân...... tiểu nhân có làm trâu làm ngựa cũng sẽ, sẽ báo đáp ngài......"

"Báo đáp tôi?" Trương Văn Dã giơ tay chặn lại đầu gối Mạc Lâm, rõ ràng là không từ bỏ ý định xâm lược, "Tôi còn chưa hưởng tư vị song nhi bao giờ, cho dù hôm nay có thả cậu ra, cậu làm trâu làm ngựa tôi cũng không cần, muốn báo đáp thì cứ dùng thân thể cậu đi, cần gì vẽ vời lắm chuyện thế?"

Mạc Lâm khóc lắc đầu, chống tay ngồi dậy cố lết ra sau đến khi đụng vào đầu giường: "Lão gia, thân thể tiểu nhân, tiểu nhân rất xấu, sợ làm bẩn mắt ngài......"

Ga giường chưa khô tinh dịch làm quần áo Mạc Lâm lấm lem nhưng y chỉ một lòng chạy trốn nên không để ý chuyện này.

"Mở chân ra, lão gia không làm gì mà chỉ nhìn thôi." Trương Văn Dã cố chấp luồn tay vào giữa hai đầu gối y, mặc dù giọng điệu dỗ dành nhưng sắc mặt đã hơi mất kiên nhẫn.

Mạc Lâm thật sự không ngờ nam nhân đẹp trai như vậy mà lại làm ra loại chuyện này với mình. Phát giác bàn tay đặt trên đùi y dần mạnh bạo hơn, y giống như phát điên bắt đầu quẫy đạp loạn xạ, mấy lần còn suýt đạp trúng côn thịt của lão gia.

Ánh mắt Trương Văn Dã trở nên nguy hiểm. Trước kia hắn muốn ai thì chỉ cần ngoắc ngón tay là người đó sẽ tự động bò lên giường chổng mông chờ thao, được hắn coi trọng là phúc ba đời. Người hầu mới tới này lại không chịu nể mặt, hắn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nếu không phải thân thể y đặc biệt thì ai thèm nhẫn nại dỗ dành y.

Người hầu vốn yếu ớt nên Trương Văn Dã chỉ cần tăng thêm chút sức lực là có thể tách ra hai chân trắng nõn đè xuống.

Mạc Lâm không còn cách nào, hai tay khư khư che khuất hoa huyệt không cho hắn nhìn.

Trương Văn Dã chen người vào giữa chân y, đè chặt hai tay y trên ngực rồi vùi đầu ngậm lấy chỗ kia, liếm láp mật dịch ngọt ngào bên trong.

"Đừng! A...... Lão gia, đừng liếm chỗ đó...... Van xin ngài......" Mạc Lâm khóc nức nở, nước mắt đầm đìa trên mặt, tay y bị ghìm chặt làm cổ tay đau nhức. Giữa hai chân là đầu lão gia nên không có cách nào khép lại, chỉ có thể kẹp lấy đầu hắn như nửa chối nửa mời.

Trương Văn Dã dùng đầu lưỡi ấn mạnh hạt đậu đỏ đang đứng thẳng, cảm nhận thân thể y mềm nhũn mới thả cổ tay Mạc Lâm ra rồi trượt xuống vuốt nhẹ bắp đùi y.

"A...... A......" Âm vật mẫn cảm nhất bị lưỡi to liếm láp, khoái cảm dâng trào khiến Mạc Lâm nhịn không được ưỡn lưng kêu khóc, bất kể y vùng vẫy thế nào cũng trốn không thoát môi lưỡi lão gia đang tung hoành giữa khe thịt, chỉ cảm thấy hạ thân như sắp tan ra, mật huyệt còn không ngừng chảy nước.

Cằm Trương Văn Dã bị thấm ướt, rốt cuộc buông tha cho âm vật đáng thương, nhìn thấy hạt đậu đỏ kia nhô ra khỏi hoa huyệt run rẩy đỏ tươi mê người, hắn chỉ cảm thấy khát khô cổ họng.


"Sao cậu biết tôi khát nước mà nóng lòng đưa nước cho lão gia vậy?" Trương Văn Dã bật cười nhìn chỗ ướt đẫm kia rồi dời môi xuống chút nữa, hé miệng ngậm lấy hai bên môi âm hộ, lưỡi to luồn vào trong huyệt không ngừng khuấy động.

Khoái cảm quá mãnh liệt khiến Mạc Lâm nói không nên lời, toàn thân run rẩy dữ dội, dâm thủy cũng không ngăn nổi, từ miệng Trương Văn Dã chảy xuống thấm ướt ga giường.

Trương Văn Dã thấy dòng nước như vỡ đê thì tỏ ý trừng phạt, dùng răng cọ nhẹ lên môi âm hộ.

"Ô...... Lão gia...... tiểu nhân chết mất...... đừng giày vò tiểu nhân......" Mạc Lâm khóc thở không ra hơi, toàn thân run rẩy nhịn không được đưa tay nắm lấy ga giường.

Đầu lưỡi Trương Văn Dã tiến vào trong huyệt, chóp mũi cọ vào âm vật mài nhẹ, hắn mút thật mạnh như muốn hút cạn dâm thủy của y.

Mạc Lâm vừa thống khổ lại vừa thoải mái, đầu lưỡi Trương Văn Dã làm y lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Lão gia vùi đầu giữa chân y mặc kệ y có lên đỉnh hay không, chỉ tập trung tinh thần để mình giải khát.

Âm hộ đến cuối cùng không còn cảm giác gì, chỉ thấy ê ẩm tê dại, vì kêu khóc quá lâu nên cổ họng y cũng không phát ra được thanh âm nào, Mạc Lâm nằm xụi lơ trên giường như xác chết.

Trương Văn Dã thấy cửa huyệt đỏ tươi đã rộng mở nghênh đón hắn thì quệt dâm thủy của Mạc Lâm lên côn thịt của mình, định cứ thế xông vào hung hăng thao y.

Côn thịt vừa nhét được quy đầu vào, còn chưa kịp cảm nhận tư vị tuyệt diệu trong huyệt thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang, ngoài cửa là giọng rụt rè của quản gia.

"Lão gia, phu nhân tìm ngài có việc gấp, xin ngài đến ngay ạ."