Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 33: Không tiếc




Nhưng lão gia đi quá vội nên quên lau sạch đôi môi đỏ chót của mình, lúc ra ngoài đụng ngay Tiểu Lâu kinh ngạc há hốc miệng. Chưa đầy nửa ngày sau, từ trên xuống dưới Trương phủ đều biết lão gia làm chuyện không muốn ai biết trong phòng tiểu phu nhân, ai nấy đều cảm thán di thái thái mới tới này có biệt tài quyến rũ đến mức có thể làm Trương Văn Dã xưa nay đi qua vạn bụi hoa không dính phiến lá phải xoay quanh.

    Bên ngoài đồn đại ác ý và thái quá đến đâu cũng chẳng lọt vào tai nhân vật chính trong phòng.

   Lão gia vừa ra cửa thì Mạc Lâm cấp tốc cởi ra chiếc sườn xám gợi cảm kia, sau đó mặc vào áo ngắn vải thô của mình. Y ngồi bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn giấy đỏ dán trên cửa, giương mắt nhìn lại trong phủ đều là hỉ khí.

    Quản gia đang hối thúc đám người hầu quét dọn sân vườn, Tiểu Lâu túm tụm với các nha hoàn cười khúc khích chẳng biết đang nói gì. Ngay cả đại thái thái cũng tỏ vẻ vui mừng. Nàng để kiểu tóc thịnh hành nhất hiện nay, cộng thêm chiếc sườn xám trên người làm toát ra khí chất ưu nhã tột bậc.

    Trong phòng lẫn ngoài phòng đều mang tâm tư.

    Mạc Lâm chống đầu nghĩ ngợi vẩn vơ. Lúc nhỏ không biết thân thể mình khác người nên dù bị cha mẹ vứt bỏ thì y cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Còn ảo tưởng sau này lớn lên sẽ cưới một cô vợ trẻ đẹp rồi sinh đứa con mũm mĩm.

   Như Tiểu Hoa nhà hàng xóm cũng không tệ, lúc nhỏ hay lấp ló sau tường ngọt ngào gọi y là Mạc ca ca. Khi đó Mạc Lâm còn nhỏ, mỗi ngày đều ăn chực nhà bà Lâm không có con cái ở đầu thôn. Bà có ăn thì y cũng có ăn, bà đói thì y cũng phải nhịn đói. Hiếm hoi lắm Tiểu Hoa mới ném qua tường cho y cái bánh bao trắng mà mình ăn không hết. Mặc dù nàng chẳng bao giờ ném chuẩn, bánh bao lăn xuống đất dính đầy đất cát nhưng đó là món ngon nhất mà y từng nếm.


    Trong lòng y đã thề sau khi lớn lên sẽ cưới Tiểu Hoa, đây là điều mà một nam nhân có trách nhiệm nên làm.

    Sau đó bà Lâm mất, Mạc Lâm hết cách chỉ có thể mặt dày mày dạn xin trưởng thôn một miếng đất hoang không ai thèm lấy trong thôn, lấy ít hạt giống trong phòng bà Lâm rồi miệt mài cày cấy ngày đêm.

    Cuộc sống bắt đầu thoải mái hơn, hoa màu y trồng cũng đơm hoa kết trái, tự mình nấu chút canh rau xem như sống qua ngày.

    Nhưng đúng lúc này chẳng biết lão súc sinh nào thấy y trắng nõn đáng yêu nên nhìn lén y tắm rửa. Sau đó tin tức lọt ra ngoài. Đến khi bọn trẻ trong thôn cầm đá ném y, mắng y là quái vật thì Mạc Lâm mới biết mình bị xua đuổi vì hạ thân có thêm một thứ.

    Y không xứng với Tiểu Hoa, y cũng không xứng với bất kỳ ai. Ngơ ngác sống qua ngày, vốn đã định cô độc suốt quãng đời còn lại, dù sao trong nhà không có gì vướng víu nên thử đến chỗ khác dốc sức tìm việc, nào ngờ giữa đường bị Trương phủ kéo vào, thân thể dị dạng của mình lần đầu có đất dụng võ.

    Mặc dù chẳng phải là công dụng gì tốt.

    Mạc Lâm cúi đầu nhìn bụng mình giấu dưới áo vải thô rồi đưa tay xoa xoa.

    Phải tích cực hơn một chút, dù không sinh được con thì đêm động phòng cũng phải hầu hạ lão gia thật tốt, kiếm thêm ít vàng nữa. Dù đến khi già cả chết đi vẫn lẻ loi một mình thì cũng phải sống quãng đời cô độc còn lại trong phú quý, ít ra không cần lo cơm áo. Tốt nhất là đến lúc đó tìm nơi hẻo lánh sinh sống rồi nhận nuôi một đứa trẻ để nó tiễn y đến nơi cuối cùng.

    Thế thì đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa.