Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 22: Thụ hình




Y chịu đựng cơn đau dưới bụng, cũng không màng hạ thân đang chảy máu mà quỳ gối trên giường: “Lão gia tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân nhất thời lỡ miệng......” Mạc Lâm sợ đến mức toàn thân phát run, vừa luôn miệng xin lỗi vừa tự vả mình.

    Đều do y lắm miệng cả, vốn có thể yên ổn đợi sinh con xong rồi đi, thế mà y lại chọc giận Trương Văn Dã, giờ đừng nói đến vàng thỏi mà công việc này xem ra cũng sắp giữ không được.

    Trương Văn Dã có vẻ rất phẫn nộ, ánh mắt như muốn nuốt chửng Mạc Lâm, nắm đấm siết chặt, đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống y thật lâu, sau đó cười khẩy.

    “Cả ngày chưa ăn gì đói bụng không?” Trương Văn Dã cố gắng hạ thấp giọng, giọng ồm ồm như ác quỷ đến từ địa ngục tìm người xé xác, so với trước kia càng khủng bố hơn.

   Đau quá, bụng dưới Mạc Lâm như bị dao cắt, môi y trắng bệch, hơi thở dồn dập, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

    Y lắp bắp: “Tiểu nhân...... Tiểu nhân không đói......”

    “Nhưng cả ngày nay em chưa ăn gì, tôi không tin em không đói.”

    Mạc Lâm chẳng còn cách nào, sợ Trương Văn Dã tức giận nên vội vàng sửa lời: “Đói! Tiểu nhân đói...... Tiểu nhân đói lắm!”

   Thoáng chốc Mạc Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng vải sột soạt nhưng y không còn nghĩ được gì nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng như thể một giây sau sẽ ngất đi.

    Trương Văn Dã bóp cằm bắt y ngẩng đầu lên: “Đói lắm đúng không? Đói thì lập tức cho em ăn.”

   Mạch đập trên côn thịt nóng bỏng như biểu lộ sự tức giận của chủ nhân, hiện giờ đang chĩa vào miệng Mạc Lâm. Chất dịch trong suốt trên đỉnh bôi lên đôi môi tái nhợt như một lớp son thật dày.

    Mạc Lâm khóc nấc lên, quy đầu có mùi tanh nồng vạch ra khóe miệng y như không cho phép cự tuyệt.

    Trương Văn Dã nắm tóc y kéo ra sau: “Mau ăn đi.”

    Mạc Lâm nghẹn ngào há miệng ngậm lấy vật nóng hổi kia. Trương Văn Dã rên lên một tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

   Miệng tiểu phu nhân rất mềm, đầu lưỡi cũng rất trơn. Mặc dù hơi vụng về, thỉnh thoảng còn đụng răng nhưng vẫn cực kỳ sảng khoái.

    Mạc Lâm khó nhọc nuốt côn thịt lớn, tay nhỏ nắm chặt gốc âm hành tuốt lên tuốt xuống. Dịch tuyến tiền liệt điên cuồng tràn vào cổ họng y phát ra tiếng ùng ục.

    Ngậm một hồi Trương Văn Dã vẫn chưa hài lòng, đột nhiên ôm đầu y rồi ưỡn hông đưa đẩy liên tục.


    “Ưm......  A!”

    Mạc Lâm bị đâm sâu vào yết hầu, y cố nén cơn buồn nôn, muốn thoát ra lại bị đẩy đầu tới phía trước chịu đựng màn tấn công vũ bão. Nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt thi nhau rơi xuống, Mạc Lâm níu chặt vạt áo trường sam buông hờ của Trương Văn Dã, cực kỳ bất lực.

    Mau kết thúc đi, đây quả thực là tra tấn mà.

   Quần Mạc Lâm đã bắt đầu loang ra một mảng đỏ, y ngồi quỳ nên vết máu kia còn thấm đến bắp chân, nhất thời nhìn rất thê thảm.

    Yết hầu như sắp bị xé rách, chẳng biết qua bao lâu, một luồng tinh dịch đột ngột phun ra làm Mạc Lâm bị sặc, y vội vàng nhả côn thịt ra rồi điên cuồng ho khan.

    Còn chưa kịp hít thở thì cằm lại bị bóp chặt.

    “Ăn hết đi, một giọt cũng không được chừa.”

   Khóe miệng Mạc Lâm còn dính đầy tinh dịch, y vừa khóc vừa nuốt xuống, ngay cả tinh dịch rỉ ra bên môi và trên âm hành Trương Văn Dã đều liếm vào miệng.

   Kết thúc rồi.

   Khóe môi Mạc Lâm bị rách ứa máu, y ôm bụng thở hổn hển nằm xụi lơ trên giường, tròng mắt trợn ngược, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.