Đế Long Tu Thần

Chương 72: 72: Sư Đồ Luyến





Nam tử trong Ma Quật nói: "Ngươi nói cho ta, ngươi làm thế nào đi vào một giới này?"
"Tu Ma Giới sao? Vốn dĩ ta đang ở Tu Tiên Giới, có một ngày ta và Khương Hoài Ưu đi ngang qua một toà thành, bị một tên tu ma cưỡi Ma Quan, hắn dùng Ma Quan dẫn dụ chúng ta tiến vào."
"Ta là hỏi ngươi như thế nào đi vào Phong Ma Tinh, ngươi đừng nói rằng ngươi dựng dực ở Phong Ma Tinh.

Hành tinh này dựng dục không ra ngươi!"
Đế Long đáp "À", nàng rất hào phóng lập tức biến thân, hơi thở của bản thân giống Phong Thiên trận y như đúc, nói: "Là như vậy a, biến hơi thở trên người giống Phong Thiên trận, lăn qua lộn lại trên Phong Thiên trận đều được, tuỳ ý ra vào." Thằng cha này từng đánh nàng, còn bắt Khương Hoài Ưu, nàng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết Phong Thiện trận có khiếm khuyết.
Đột nhiên, một âm thanh mười phần khí phách từ trong Ma Quật vang lên: "Mẹ nó! Pháp thuật nghịch thiên như vậy, con rồng nhỏ sao còn chưa chết non!"
Đế Long khiếp sợ, nhảy ra mười mấy mét xa, nàng thả nguyên thần niệm lực tìm kiếm bên trong Ma Quật, cũng không tìm được là ai đang nói chuyện, nhưng giọng nói này rõ ràng không giống với tên đã đánh nàng.
Mà sâu bên trong Ma Quật, ở một phương hướng khác, một bàn tay khổng lồ đột nhiên chộp vào Đế Long.
Đế Long sợ tới mức trực tiếp chân đạp Ma Quan bay về hướng "Ma Uyên" chạy đi, chưởng phong kia đuổi theo sát sau lưng Đế Long bắt lấy nàng, Đế Long sợ tới mức trực tiếp chui vào "Ma Quan" trốn vào hư không.
"Con rồng nhỏ quay lại!" Nam tử đánh nàng lên tiếng.
Đế Long nằm trong Ma Quan, Ma Quan ngừng trước "cửa" hư không, nàng thật cẩn thận mà tìm kiếm bên ngoài, nhìn thấy chưởng phong kia thu trở về, lúc này mới rón ra rón re chui ra "Ma Uyên", kêu lên: "Các ngươi.....Các ngươi nếu dám ra tay, ta....Ta lập tức bỏ chạy, cũng sẽ không xuất hiện ở Phong Ma Tinh."
Nam tử đánh Đế Long kêu lên: "Vậy đừng trách ta giết Khương Hoài Ưu."
Đế Long rống hắn một câu: "Khương Hoài Ưu là đồ đệ của ngươi, lại không phải đồ đệ của ta." Nàng cảm thấy có bốn năm nguyên thần niệm thăm dò nàng, nàng vội vàng lùi về Ma Uyên.
"Bản tôn trước nay chưa từng nhận đồ đệ", nam tử đáp.
Đế Long "Xuỳ" một tiếng, kêu lên: "Tính lừa ai! Hỗn Độn thiên công của Khương Hoài Ưu là do ai dạy! Ngươi đầy người ma khí, đan điền lại tràn đầy tiên khí, ngay cả Nguyên Anh đều là tiên khí hôi hổi, công pháp của ngươi và Khương Hoài Ưu không cùng một gốc, ngươi không phải sư phụ nàng thì là ai!"
"Nàng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên nhặt được công pháp ta để ở biên giới Tu Tiên Giới và Tu Ma Giới mà thôi."
Đế Long lập tức vui vẻ, kêu lên: "Học được công pháp của ngươi cũng coi như là đồ đệ của ngươi, nếu ngươi giết đồ đệ, đó chính là.....Chính là....." Chỉ nghe nói qua hổ dữ không ăn thịt con, cha giết con là hành vi không thể dung thứ, chưa từng nghe nói sư phụ giết đồ cũng không thể dung thứ.

Nàng gãi gãi đầu, tuy rằng cảm thấy khả năng tên này giết Khương Hoài Ưu không lớn, nhưng lỡ như hắn mất hứng giết Khương Hoài Ưu thì sao?
Một giọng nói già nua vang lên: "Con rồng nhỏ, ta cảm thấy chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Đế Long hỏi.
"Phong Thiên trận."
Đế Long hào phóng mà đáp: "Phong Thiên trận tổng cộng có 108 tầng, mỗi một tầng có 108 căn trụ tạo thành một cái Phong Thiên trận, 108 tầng Phong Thiên trận chỉ có một tầng là thật, muốn rời đi nơi này chỉ có thể từ Tu Tiên Giới, tầng thế giới chân thật rời đi."
Âm thanh già nua nói: "Nếu ngươi có thể giúp chúng ta rời đi Phong Thiên trận, chúng ta liền trả Khương Hoài Ưu không thương không tổn cho ngươi."

"Khương Hoài Ưu không phải ở trên tay sư phụ nàng sao? Sư phụ của nàng sẽ bảo vệ cho nàng."
"Ngươi có từng thấy sư phụ nào đánh một chưởng đánh cho toàn thân xương cốt của đồ đề đều nổ nát sao?", âm thanh già nua tiếp tục nói.
Đế Long hừ một tiếng, đồng thời thở phì phì hít hít cái mũi.

Nàng muốn cứu Khương Hoài Ưu, nhưng mà đám vô lại này giống như đã quyết tâm bắt Khương Hoài Ưu nắm thóp nàng.
Một giọng nói khác từ Ma Quật vang lên: "Chúng ta đối với ngươi cũng không ác ý.

Nếu ngươi trợ chúng ta thoát vây, chúng ta nguyện ý trợ ngươi đúc lại thân xác."
Đế Long kêu lên: "Lời này lúc trước Long Đế cũng nói với ta, kết quả ông ta nuốt lời nuốt ta xuống bụng.
"Đừng vội lấy một tên tiểu bối đánh đồng với chúng ta.

Ngươi có biết chúng ta ở Tiên Giới có thân phận gì sao?"
Đế Long hỏi: "Chẳng lẽ còn có thể lớn hơn Tiên Đế?"
Phương hướng Ma Quật trầm mặc một lát, sau một lúc lâu mới có người rống ra câu: "Tiên Đế tính cái rắm!"
Trầm mặc như vậy mới rống, rõ ràng là có quỷ.

Đế Long không muốn nói chuyện với bọn hắn, nàng sợ bọn hắn lừa nàng.

Nàng điều khiển Ma Quan bay về cửa Tu Tiên Giới.
"Con rồng nhỏ, ngươi không cứu Khương Hoài Ưu?"
Đế Long kêu lên: "Khương Hoài Ưu có ân với ta, nhưng ta không thể bởi vì niệm tình nàng liền để bản thân chết ở đây.

Ta đi đây, thanh sơn bất cải, lục thuỷ trường lưu, các vị, không hẹn ngày gặp lại."
*Thanh Sơn Bất Cải, Lục Thủy Trường Lưu(Núi xanh là không thể chối bỏ, Nước sâu, xanh thì luôn chảy mãi mãi):Về nghĩa đen có nghĩa là việc đó là hiển nhiên, không thể nào chối bỏ được, dù hiện tại chưa thấy rõ ràng nhưng trong tương lai sẽ phô bày hết sự thật.
Nếu là người tốt thì theo thời gian sẽ dần hiển lộ,

Nếu là người xấu xa thì cũng phải lòi đuôi ra thôi, không thể nào che dấu được.
Nguồn: dongphucsongphu.com/tuc-ngu-thanh-ngu/thanh-son-bat-cai-luc-thuy-truong-luu.html
Nàng nói xong, trực tiếp độn vào Tu Tiên giới.

Khi xuất hiện, đúng lúc ở bên cạnh Tề Quốc cũ, đi về phía trước mười dặm chính là Tề Quốc cũ.
Đế Long liếc mắt một cái nhìn thấy Tề Quốc cũ, trong lòng lập tức tràn đầy chua xót đau đớn, nàng thật sự muốn mặc kệ Khương Hoài Ưu ở Ma Quật? Nếu nàng không đi Ma Quật, Khương Hoài Ưu nhất định sẽ bình yên vô sự, chính là hiện tại bọn hắn muốn bắt Khương Hoài Ưu làm con tin, không thấy sẽ đối tốt với Khương Hoài Ưu.

Đế Long lại cảm thấy kỳ quái, vì cái gì đám vô lại này để Khương Hoài Ưu tu luyện ở Ma Quật? Chẳng lẽ là bởi vì Khương Hoài Ưu tu vi yếu tính cách lại cẩn thận, hơn nữa nàng tu luyện công pháp giống với tên kia, nên tên kia không biết Khương Hoài Ưu tu luyện trong cơ thể hắn?
Tên kia tuy rằng một thân ma khí, nhưng căn nguyên lại là tiên khí cũng không có ma hoá, bản tâm vẫn còn, cũng không muốn hạ đòn sát thủ với nàng, chỉ đánh nàng một trận liền ném nàng ra xa, hình như cũng không phải hạng người hung ác gì.
Bỗng nhiên, Đế Long cảm thấy phía sau có linh khí dao động.

Nàng quay đầu, chỉ thấy Thanh Lam đang nhanh chóng chạy tới.
Thanh Lam dừng giữa không trung, vung Cung Thần lên vọt tới Ma Quan.
Đế Long vội vàng xốc nắp quan tài, hô to: "Đừng đánh, là ta!"
"A!" Thanh Lam kinh ngạc nhảy dựng lên, nói: "Ta còn tưởng rằng là Ma Giới xâm lấn đâu.

Cô.....!từ nơi nào luyện ra chiếc quan tài này?" Nàng cẩn thận đánh giá chiếc quan tài, không nói cái khác, chỉ là hơi thở của nó là có thể cảm thấy sức mạnh to lớn.

Nàng xem xét bên trong bên ngoài quan tài, lại hỏi: "Khương Hoài Ưu đâu?"
Đế Long nghe vậy lập tức thở dài một hơi, nói: "Đừng nói nữa, bị chộp tới làm con tin ở Tu Ma Giới."
"A? Làm con tin? Ma Tôn không trực tiếp đánh chết nàng? Chẳng lẽ là bởi vì kiêng kị ngươi?"
"Ma Tôn tính cái rắm a!" Đế Long thở phì phì mà kêu lên, nàng nói: "Ta gặp được thứ đồ cổ có thể so với cấp Tiên Đế, bị Phong Thiên trận phong ấn."
Thanh Lam đặt mông ngồi xuống Ma Quan, nói: "Nói cho ta nghe một chút tình huống gì đi, ta giúp ngươi nghĩ cách."
"Vậy bắt đầu kể từ ngày chúng ta rời khỏi Thiên Nguyên Thánh địa....." Đế Long giọng nói chưa dứt, bỗng nhiên liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy trên cổ Thanh Lam có một vùng da màu tím, nàng giật mình kêu: "Cổ ngươi bị thương à?" Tu Tiên Giới còn có người có thể chém cổ Thanh Lam bị thương?.

Thanh Lam ngẩn ra, kêu lên: "Cái gì?"
Đế Long đặt ngón tay lên cổ Thanh Lam, đồng thời mở Thiên Nhãn giữa trán nhìn lại, trực tiếp dùng thuật truy tìm nguồn gốc đối với vùng bầm tím, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Tịch Nhan cắn lên cổ Thanh Lam, không chờ nàng thấy rõ ràng, Thanh Lam nâng ngón tay lên chọc vào Thiên Nhãn giữa trán của nàng, đồng thời kêu to: "Nhắm mắt!" Sợ tới mức Đế Long vội vàng nhắm mặt Thiên Nhãn, còn dùng tay che kín cái trán của mình.

Nàng kỳ quái kêu lên: "Vì sao Sở Tịch Nhan gặm cổ của ngươi?"
Mặt Thanh Lam lúc xanh lúc trắng, nàng hơi phẫn hận mà khẽ cắn môi, kêu lên: "Nàng luyện công tẩu hoả nhập ma." Nhanh chóng vận công làm tan vết bầm trên cổ.
Đế Long lại liếc mắt một cái thấy đai lưng quần áo của Thanh Lam méo mó, nút thắt quần áo cũng lỏng lẻo, nàng nhắc nhở: "Nút thắt quần áo lỏng và đai lưng của ngươi cũng không tốt."
Thanh Lam gần như rít lên mà quát: "Ngươi không phải muốn nói chuyện Khương Hoài Ưu bị chộp tới làm con tin sao?"
"Ai, đúng vậy! Chỉ là nàng tạm thời không nguy hiểm." Đế Long cong môi lầm bầm: "Hung như vậy làm cái gì? Ta chỉ là có lòng nhắc nhở ngươi quần áo không có mặc đúng." Lời này vừa ra, liền thấy Sở Tịch Nhan từ xa bay tới.
Sở Tịch Nhan tu vi không cao, cước trình chậm, bay nửa ngày mới bay đến một nửa.

Đế Long vẻ mặt kỳ quái mà nhìn Sở Tịch Nhan, lại nhìn Thanh Lam, kêu lên: "Không phải cô nói người ta luyện công tẩu hoả nhập ma sao?" Nàng rõ ràng nhìn thấy một khắc trước khi Tham Lam đuổi tới, Sở Tịch Nhan đang gặm cổ Thanh Lam, Tham Lam nói đó là Sở Tịch Nhan luyện công tẩu hoả nhập ma, tẩu hoả nhập ma nào khôi phục nhanh như vậy?
"Thanh nhi!" Sở Tịch Nhan chân chậm rốt cuộc bay đến, há mồm hô lên câu "Thanh Nhi" thiếu chút nữa làm Thanh Lam đập đầu vào quan tài.
Đế Long càng cảm thấy kỳ quái hơn, nàng nói: "Này, Sở Tịch Nhan, Tham Lam không phải sư phụ kiêm dì nhỏ của ngươi sao, sao ngươi lại kêu nàng là Thanh nhi?"
Thanh Lam rít lên: "Tiểu Long nhi, nếu ngươi không nói chuyện của Khương Hoài Ưu, ta đi đây."
Đế Long bừng tỉnh, kêu lên: "Ồ, Thanh Lam, ngươi cái này gọi là có tật giật mình, còn có, thẹn quá hoá giận! À, vừa rồi Sở Tịch Nhan không phải gặm cổ ngươi, mà là đang mút sao?"
Thanh Lam tức giận đến trực tiếp nhấc chân đá Đế Long.
Sở Tịch Nhan đứng ở bên cạnh, vô cùng im lặng mà nhìn Chân Long thực lực cao cường nhưng đầu óc lại ngu ngốc trong truyền thuyết, đã từng cứu mạng nàng.

Lời này có thể nói thành lời sao?
Đế Long vẫn ngồi yên, lấy thực lực hiện tại của Thanh Lam, ngay cả chân khí hộ thể của nàng cũng đá không nổi.
Thanh Lam một chân đá đi, khí kình kia lại như bã đậu, đá chìm đáy biển, nàng buồn bực không biết nói gì nữa, chỉ trừng mắt liếc Đế Long một cái, phất tay áo bỏ đi.
Sở Tịch Nhan nhìn Thanh Lam, xoay người vừa muốn rời đi, lại bị Đế Long giữ chặt.

Đế Long tò mò nhìn Sở Tịch Nhan, nói: "Vừa rồi ngươi gặm cổ Than Lam.....Vì cái gì? Thanh Lam phản ứng cũng kỳ quái, nàng giống như quả pháo táo bạo vô cùng."
Sở Tịch Nhan đáp: "Nàng đang tức giận."
"Vì sao lại tức giận?"
Sở Tịch Nhan nhẹ giọng nói: "Ngươi không hiểu."
Đế Long nhíu mày, nói: "Ngươi nói ta liền hiểu." Nàng tò mò mà nhìn Sở Tịch Nhan, còn giữ chặt Sở Tịch Nhan tay áo không cho Sở Tịch Nhan đi.
Sở Tịch Nhan im lặng thầm than, nói: "Ta thích nàng, nhưng nàng vừa là dì vừa là sư phụ của ta."

Đế Long nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Điều này có cái gì không đúng sao?"
"Nàng cao hơn ta một bậc, đây là tình yêu thầy trò." Sở Tịch Nhan dứt lời, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai.
Đế Long duỗi cái cổ dài ngây ngốc nhìn Sở Tịch Nhan hơn nửa ngày, cho đến khi Sở Tịch Nhan đi rồi nàng mới hồi phục tinh thần lại, có chỗ hiểu có chỗ không mà gãi gãi đầu, nàng muốn đi tìm Khương Hoài Ưu hỏi, vừa quay đầu lại mới sực nhớ Khương Hoài Ưu còn đang nằm trong tay người khác làm con tin.

Đế Long lại nghĩ tới cảnh tượng khi Sở Tịch Nhan gặm cổ Thanh Lam, nàng suy nghĩ nếu đổi lại là nàng gặm cổ Khương Hoài Ưu, Khương Hoài Ưu sẽ tức giận sao? Hình như nàng chưa từng nhìn thấy Khương Hoài Ưu tức giận.

A, có gặp qua một lần, nàng hôn lên môi Khương Hoài Ưu, Khương Hoài Ưu nâng tay chụp nàng xuống mặt đất.

Nói như vậy kết cục của Sở Tịch Nhan khá hơn nàng nhiều, Thanh Lam không có đánh Sở Tịch Nhan.

Đế Long không vui, cực kỳ không vui.

Khương Hoài Ưu đối tốt với nàng còn không bằng Thanh Lam đối xử với Sở Tịch Nhan.

Nàng nghĩ nghĩ, trực tiếp điều khiển Ma Quan lại nhảy vào Tu Ma Giới, trực tiếp vào Ma Quật, sau đó gọi lớn: "Ta muốn gặp Khương Hoài Ưu."
"Ha ha! Ta biết ngay ngươi sẽ trở về." Giọng nói già nua vang lên: "Như thế nào? Muốn giúp chúng ta thoát thân rời đi, cứu Khương Hoài Ưu?"
Đế Long thập phần dứt khoát quyết đoán nói: "Không cứu!"
"Vậy ngươi trở về làm cái gì?"
"Vừa rồi ta gặp được Thanh Lam và Sở Tịch Nhan."
Toàn bộ Ma Quật im lặng.
Đế Long kêu lên: "Các ngươi thả Khương Hoài Ưu ra, ta có lời muốn nói với nàng."
Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, trên không trung xuất hiện một luồng ma khí, Khương Hoài Ưu từ trong ma khí hiển hiện ra.

Quanh thân nàng bị ma khí khoá chặt, không cách nào nhúc nhích.
Đế Long ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để cướp người, nàng vừa muốn động thủ, liền nghe được giọng hư hư thực thực của sư phụ Khương Hoài Ưu: "Ngươi có thể đoạt nàng, ta cũng có thể huỷ diệt ý thức của nàng.

Muốn nói gì thì nói đi."
Đế Long thờ phì phì vểnh môi, nói với Khương Hoài Ưu: "Vừa rồi tôi gặp được Thanh Lam, cổ Thanh Lam bị Sở Tịch Nhan gặm, Thanh Lam không có nâng chưởng trấn áp Sở Tịch Nhan, lần trước tôi hôn miệng cô, cô.....!Cô trực tiếp đánh tôi lún xuống hố, đè ép tôi nửa ngày mới có thể đứng dậy.".