Đế Long phục hồi tinh thần lại, cũng không sợ hãi. Dùng cách nói của Khương Hoài Ưu, nếu có người tới gϊếŧ mình, thì gϊếŧ thôi! Đợi đến khi đã đuổi hết người Nguyên Thiên Thánh đi, Đế Long nói với Khương Hoài Ưu: "Khi phá pháp trận tất nhiên sẽ kinh động bên ngoài, mặc kệ hôm nay tôi có nói thân thế của mình cho bọn hắn hay không, đến lúc đó người bên ngoài đều sẽ biết tôi trốn ở chỗ này."
Khương Hoài Ưu không hề nói thêm cái gì đối với việc Đế Long để lộ thân thế. "Ngày mai tôi sẽ thâm nhập rừng Hồng Hoang đi bế quan", Nàng nói.
Đế Long hỏi: “Vì sao cô muốn đi rừng Hồng Hoang?” Chỗ kia rất xa, còn có thật nhiều dã thú.
“Có người không hy vọng tôi có thể vực dậy một lần nữa, tôi không muốn đang tu luyện ở thời khắc mấu chốt bị người quấy rầy."
Khương Hoài Ưu nhìn mắt Đế Long, tháo nhẫn trữ vật xuống đưa qua.
Đế Long dịch chuyển tinh túy long mạch từ bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật, Khương Hoài Ưu thấy thế kinh ngạc trợn tròn mắt kêu lên: "Cô không cần? Hiện tại cô cần thứ này hơn tôi, giữ lại cho bản thân dùng đi."
Đế Long đáp: “Cô đừng lo lắng cho tôi, tôi tự có an bài." nàng ngồi xuống bên cạnh Khương Hoài Ưu, hỏi: "Khương Hoài Ưu, nếu có một ngày núi sông Tề Quốc khôi phục, Ma Giới bị gϊếŧ, cô có thể thành tiên hay không? Có nguyện ý cùng đi với tôi không?"
Khương Hoài Ưu ngẩn ngơ, nàng hỏi Đế Long: “Cô muốn làm cái gì?”
Đế Long nói: “Tôi có ân tất trả, có thù tất báo. Tôi có mối thù mất xác với Ma Giới, Ma Giới ở nơi này chính là gốc rễ của Ma Giới,
Khương Hoài Ưu nhíu chặt mày, nói: “Nhưng Ma Giới cũng không phải một môn phái tu tiên, tập hợp toàn bộ lực lượng Tu Tiên Giới và Yêu Tộc cũng không có khả năng diệt bọn chúng được!"
Đế Long khẽ cười một tiếng, nói: “Một mình tôi là đủ rồi! Ai bảo tôi là bị Tiên Giới đánh xuống đây đâu!"
Khương Hoài Ưu im lặng! Đây là lời nói thật, Đế Long không thể dùng một giới này đến cân nhắc.
Đế Long nói: "Ngày tôi rời đi viên tinh cầu này chính là lúc tôi bị đuổi gϊếŧ một lần nữa, cô đi cùng tôi sẽ rất nguy hiểm."
Nàng nhẹ nhàng cười, nói: “Quên đi, đôi ta vẫn nên chia đường đi đi, như vậy sẽ không để người khác gϊếŧ cả đôi."
Khương Hoài Ưu như suy tư gì mà nhìn phía Đế Long, không rõ Đế Long vì cái gì đột nhiên nói những điều này, là bởi vì ưu phiền với tương lai sao? Nếu là có thể, nàng hy vọng Đế Long có thể giống như trước đây đơn thuần vô tư, mà không phải giống như nàng bước lên máu tanh đi về phía trước, đứng ở vị trí đỉnh cao, trở nên lạnh nhạt bạc tình. Chính là nàng biết nàng không thể duỗi tay che chở Đế Long, cản trở Đế Long trưởng thành. Không trải qua trắc trở, Đế Long vĩnh viễn không thể trưởng thành.
Đế Long đứng nghênh ngang trước cửa thành Thịnh, ngẩng đầu nhìn pháp trận hộ thành được tu sửa lại.
Hôm nay Thịnh Kinh lại khôi phục linh khí ngày xưa.
Đế Long mở ra Thiên Nhãn nhìn lại, thình lình phát hiện là có người lấy đế khí để long mạch bảo huyệt khôi phục linh khí một lần nữa. Nàng rất rõ ràng, thân mang đế khí hoặc người mang đế vận có rất nhiều, nhưng người chân chính hiểu được vận dụng đế khí là hiếm thấy như lá mùa thu. Nàng hơi suy nghĩ, liền nghĩ ngay đến một người —— Nhị hoàng tử Phương Đông Tấn! Nàng tự mình truyền hắn công pháp tu hành đế khí.
Đế Long xuất hiện chói lóa trước cửa thành Thịnh Kinh, lập tức khiến vô số người chú ý. Người tu tiên đi ngang qua nhìn thấy Đế Long, sợ tới mức lập tức đi đường vòng! Người này tuyệt đối không thể trêu vào!
Một con ngựa bay chạy đến, âm thanh "Ha ha" giòn tan vang lên: "sư phụ đã đến, đồ nhi không tiếp đón từ xa được, mong sư phụ thứ tội!" Người nọ oai phong lẫm liệt từ thú cưỡi nhảy xuống, đi đến trước mặt Đế Long cúi người nhất bái.
Đế Long khiếp sợ, nhảy ra xa, mặt đầy kinh ngạc nhìn Phương Đông Tấn chân chó chạy đến trước mặt mình kêu sư phụ, kêu lên: "Ai là sư phụ của cậu?" Nàng nhìn trái nhìn phải, cửa thành vốn huyên náo tấp nập nhưng từ lúc nàng đến tất cả mọi người đã giải tán. Bây giờ chỉ còn lại mỗi nàng và Phương Đông Tấn. Tầm mắt nàng dừng trên người hắn, phát hiện mới nửa tháng không thấy, thần thái của hắn đã khác xưa, khí thế hơn xa dĩ vãng, trên người ẩn có đế khí quay quanh, giống như một vị đế vương đứng ở kia. Nàng thầm than một tiếng: “Thằng nhóc này cũng không phải đèn cạn dầu, mới nửa tháng đã có chút thành tựu, không đơn giản." Đế Long đoán chắc Phương Đông Tấn nhất định là tiến vào long mạch tu hành, bằng không sẽ không tiến bộ nhanh như vậy.
Phương Đông Tấn khom người trước Đế Long, nói: "sư phụ, mời vào."
Đế Long hỏi: “Linh khí dưới nền đất Thịnh Kinh là cậu đưa tới?"
Phương Đông Tấn đáp: “Dạ! Mong rằng sư phụ tha lỗi.” Cung cung kính kính mà mời Đế Long vào thành Thịnh Kinh, nghênh hướng Linh Vương phủ.
Đế Long và Phương Đông Tấn vừa tới trước cửa phủ Linh Vương, thì thấy một lão hoàng đế đang đứng trước cửa. Nàng không cảm thấy lão có địch ý, ngược lại thấy lão cung kính hành lễ với nàng: “Kính chào Đế Long.” Đế Long vòng quanh lão hai vòng, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Hôm nay mặt trời không mọc phía tây à!”
Lão hoàng đế khiêm nhường mà nói: “Ngày xưa có nhiều chỗ đắc tội với Đế Long, mong ngài bao dung.” Lão dứt lời, mời Đế Long vào trong phủ Linh Vương.
Đế Long theo lão hoàng đế và Phương Đông Tấn tiến vào phủ Linh Vương, lão ta mời Đế Long ngồi ở ghế trên, lão thì ngồi ghế bên mạn sườn.
Lão hoàng đế nói: “Ngày xưa đắc tội với ngài, mong rằng Đế Long bao dung, Hãn Hải nguyện lấy một nửa quốc khố bồi tội Đế Long. Ân oán giữa chúng ta liền bỏ qua, ngài thấy thế nào?”
Đế Long suy nghĩ một chút, nói: “Hủy tu vi hoàng đế Hãn Hãi và thái tử, biếm bọn họ làm dân thường, trục xuất khỏi Hãn Hải vĩnh viễn không được trở về.” Tuy rằng sự việc về sau đã biến thành nàng đối đầu với mấy lão già ở Hãn Hải, nhưng nàng tuyệt đối không quên đầu sỏ gây tội.
Lão ta biết đây là Đế Long ghi hận Thái Tử ban đầu ra tay với Đế Long trước, sau đó trong lúc Đế Long tức giận hắn lại truyền âm cho hoàng đế đương nhiệm là Võ Thánh Hoàng để Võ Thánh Hoàng dùng mọi cách bắt lấy Đế Long, lão ta thầm than: "Đúng là một con rồng lòng dạ hẹp hòi." Trên mặt lại hết sức hào phóng mà vỗ đùi, kêu lên: "Liền theo ý Đế Long!" Bọn họ đuổi theo, chém gϊếŧ Đế Long hơn một ngàn lần, còn có bốn vị thánh hoàng chặn trước pháp trận Phong Thiên canh Đế Long. Hiện giờ Đế Long không tìm bọn hắn tính sổ, chỉ muốn làm khó với hai vị tiểu bối, đây đã là kết quả tốt nhất. Hiện tại, Hãn Hải thật sự không thể hao phí thêm, bọn họ còn phải lưu trữ sức lực tương lai độ kiếp thành tiên. Nếu tiếp tục đấu với Đế Long, dù cho sinh mệnh tuổi thọ có nhiều hơn chăng nữa bọn họ đều sẽ bị Đế Long làm mệt chết, đến lúc đó Hãn Hải thật sự muốn diệt vong.
Đế Long không nghĩ tới lần này lại đây thuận lợi như vậy, nàng có chút không yên tâm hỏi: “Bọn ngươi định lừa gạt ai?"
“Không không không, chúng ta là thành tâm muốn hóa giải ân oán với Đế Long."
Phương đông tấn đáp: “Đúng vậy, sư phụ, ngài là chân long, hy vọng về một tương lai thành tiên của một giới này đều đặt trên vai ngài, còn có rất nhiều địa phương phải dựa vào ngài, ai lại dám đối địch với ngài."
Đế Long thấy Phương Đông Tuấn cứ mở miệng là một tiếng sư phụ, kêu đến thuận miệng, có chút không vui, nàng căng mặt nói: "Cậu đừng gọi tôi là sư phụ, tôi chưa từng thu đồ đệ." Nàng vươn tay, dựng thẳng một ngón tay lên, đường đường chính chính mà nói: "Tôi hiện tại chỉ có một tuổi!"
Phương Đông Tấn và lão hoàng đế tức khắc nghẹn họng, nửa ngày không nói gì.
Mặt Phương Đông Tấn thì lúc đỏ lúc trắng, sau đó lại là "Ha hả" vuốt cái mũi cười ngượng hai tiếng nói: "Tu Tiên Giới lấy thực lực vi tôn, ngài truyền công pháp cho con, con kêu ngài một tiếng sư phụ là chuyện phải làm."
Phương Đông Tấn da mặt dày khiến lão hoàng đế cũng phải liếc nhìn. Lão cũng không phản đối, Phương Đông Tấn vẫn lì lợm gọi Đế Long là sư phụ. Nghe một tiếng "sư phụ", Đế Long cũng sẽ ngại ra tay tàn nhẫn với đất nước mà tên đồ đệ từ trên trời rơi xuống này cai quản đi?
Đế Long trợn tròn đôi mắt rống Phương Đông Tấn: “Chẳng lẽ cậu còn muốn làm lễ bái sư với tôi hay sao hả?" Nàng lại nhỏ giọng thì thầm câu: "Tôi chưa từng nói muốn thu cậu làm đồ đệ!"
Lão hoàng đế tức khắc có cảm giác nước mắt lưng tròng chạy một ngàn ba trăm mét, lại hành hung Thái Tử và hoàng đế một trận! Lão xem như đã nhìn ra, con Chân Long bản lĩnh nghịch thiên này thật sự chỉ là một đứa trẻ không rành thế sự, nhìn thử đi, Phương Đông Tấn mặt dày mặt dạn mà kêu hai tiếng sư phụ, Đế Long liền nghĩ phải làm lễ bái sư! Nếu bọn họ lời ngon ngọt dụ dỗ vài câu, có lẽ bảo vật Tiên Phủ sẽ có phần của bọn họ, làm gì phải đánh với Đế Long đến ngươi chết ta sống a! Nhìn Nguyên Thiên Thánh Địa và Kiếm Tiên Môn mà xem, chuyện gì cũng chưa làm, chỉ cần đứng về phía Đế Long, đã lấy được biết bao nhiêu bảo vật Tiên Phủ? Lão hoàng đế khóc không ra nước mắt, bực đến thiếu chút nữa phun máu.
Đế Long khó chịu lên tiếng: "Đi, đi quốc khố!" Nàng quyết đoán mà cách xa tên Phương Đông Tấn da mặt dày này, e sợ tự nhiên nhiều thêm một tên đồ đệ!
Phương Đông Tấn vội vàng đứng dậy đi phía trước, nói với Đế Long: "Sư phụ bên này, mời."
Đế Long bực tức mà trừng mắt liếc Phương Đông Tấn một cái, phóng lên cao, bay thẳng đến quốc khố! Nàng lại không phải là tìm không thấy quốc khố!
Quốc khố có pháp trận bảo vệ, có cao thủ canh gác!
Đế Long làm lơ pháp trận đi vào quốc khố, cao thủ canh giữ nhìn thấy Đế Long đã đến, vội vàng bay lên trời hành lễ với Đế Long. Trước đó Phương Đông Tấn cầu kiến các vị đại lão đã báo cáo cho mọi người, nói Đế Long truyền cho hắn một môn công pháp, để hắn truyền lời thay: "Nếu muốn hóa giải ân oán, dâng lên báu vật của một nửa quốc khố!" Bọn họ đã sớm tra được thời gian trước Đế Long ở Thịnh Kinh thường xuyên đi Linh Bảo Trai mua nguyên liệu. Sau đó Phương Đông Tấn cũng biết được chọc tới chính là Chân Long, cảm thấy Hãn Hải rất có khả năng sẽ đưa đến đại họa, liền để Mã chưởng quầy dẫn hắn đi gặp Đế Long, hắn lấy một nửa kho báu trong phủ để kết thiện duyên cùng Đế Long. Đế Long bởi vì chán ghét Thái Tử, muốn hắn thay thế, truyền môn công pháp khống chế đế khí trợ hắn tụ đế vận, tương lai tranh hùng với Thái Tử. Phương Đông Tấn tỏ vẻ không muốn huynh đệ tương tàn, hắn chỉ khẩn cầu lão tổ tông cho phép hắn dùng công pháp Đế Long truyền khôi phục linh khí cho thành Thịnh Kinh.
Các vị lão hoàng đế, lão vương gia chính mắt nhìn thấy Linh Vương Phương Đông Tấn lấy đế khí đưa tới long mạch linh khí một lần nữa khôi phục sức sống của thành Thịnh Kinh. Tuy rằng bọn họ nghi ngờ trong lúc bọn họ đánh Đế Long sứt đầu mẻ trán thì Phương Đông Tấn có hiềm nghi "Cấu kết" với Đế Long, ăn cây táo rào cây sung. Nhưng sự việc đúng thật như Phương Đông Tấn nói, trêu chọc Đế Long chẳng khác gì mang tới đại họa cho Hãn Hải, lại cảm giác hắn ta xác thật có khả năng quan sát, mà bọn họ đang cần một cơ hội hóa giải ân oán cùng Đế Long, liền tán thành Phương Đông Tấn. Mọi người thương nghị phế vị trí Thái Tử của đại hoàng tử, dâng lên một nửa quốc khố xóa tan cơn giận của Đế Long, hóa giải ân oán.
Cao thủ canh giữ quốc khố sớm đã nhận được chỉ lệnh của hoàng đế, nếu Đế Long tới quốc khố lấy đồ, bọn họ không được ngăn cản.
Đế Long dừng trên không quốc khố Hãn Hải, khởi động năng lượng trong cơ thể hóa thành đao khí bổ ra, lập tức chém quốc khố phân thành hai. Một chưởng đánh ra, bàn tay trông mảnh khảnh không hề có tí sức lực nào kia, ấy thế mà lại tràn ra một nguồn năng lượng ngập trời bao trùm nửa tòa quốc khố, khiến người ta sợ hãi. Nàng khẽ quát một tiếng: "Lên!" Trực tiếp nhổ quốc khố tận gốc, ném vào bình ngọc trữ vật của nàng.
Tòa quốc khố to như vậy, trên dưới tổng cộng chín tầng, trải dài hàng ngàn mét, toàn bộ được đúc bằng kim tinh, mà đất nền sâu hơn mười mấy mét, lại bị Đế Long rút ra dễ dàng như vậy, chẳng khác gì món đồ chơi mà ném vào bình ngọc trữ vật.
Trong lòng mọi người ở Hãn Hải đều đang nhỏ máu! Tài sản Hãn Hải tích góp mười mấy nghìn năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đế Long lấy đi một phần năm báu vật!
Đế Long thu nửa tòa quốc khố vào bình trữ ngọc xong, chợt bắt gặp mười vị cao thủ Đại Thừa xếp hàng dài mang vẻ mặt vô cùng đau lòng, trong lòng nàng cũng hân hoan vô cùng. Lão hoàng đế lúc trước tiếp kiến Đế Long cũng ở đây, cho Đế Long hai tờ chiếu thư để nàng xem qua.
Đế Long mở ra thì thấy, cuốn chiếu thư thứ nhất là thư phế Thái Tử, cuốn còn lại là hoàng đế Hãn Hải tuyên bố thoái vị sắc lập Nhị hoàng tử Phương Đông Tấn làm đế. Đế Long hả giận, hoàn toàn hả giận. Nàng cười ha hả mà trả chiếu thư cho lão hoàng đế, quay đầu nói với Phương Đông Tấn đang đứng phía sau: "Hôm nay tôi rất vui vẻ, vậy… Chúc mừng cậu trở thành hoàng đế Hãn Hải." Nâng tay bẻ một nhánh cây có quả từ bình ngọc trữ vật xuống, lại thuận tay rút hai nhánh tiên dược trông giống cỏ dại ném cho Phương Đông Tấn, nói: "Đây là quà chúc mừng cậu!" Nói xong, nghênh ngang rời đi. Quà chúc mừng hả, chỉ là tên gọi mà thôi, thật ra là quà cảm tạ! Nếu không nhờ Phương Đông Tấn, nàng không có khả năng dễ dàng lẻn vào tổ miếu nơi mấy chục tên cao thủ Đại Thừa canh giữ. Phương Đông Tấn có công cống hiến, nàng cầm chỗ tốt, dù sao cũng nên báo đáp một hai mới đúng.
Bên cạnh, lão hoàng đế tay cầm hai cuốn chiếu thư lại không biết "Cấu kết" giữa Đế Long và Phương Đông Tấn đã sâu đến mức bán đứng, lão nhìn thấy Đế Long tùy tiện liền vứt ra mười mấy quả tiên và một đống lớn tiên dược hiếm thấy trong Tu Tiên Giới, còn nghĩ rằng Đế Long hào phóng, dễ dỗ.
Lão nghĩ đến Phương Đông Tấn da mặt dày tùy tiện kêu hai tiếng "Sư phụ" là có thể được đến nhiều báu vật như vậy. Mà bọn họ vì Thái Tử liều sống liều chết tranh chấp với Đế Long kết quả tổn thất nghiêm trọng, một sợi lông cũng chẳng được, lão tức giận đến mức phun một ngụm máu ngay tại chỗ, liền quay đầu tìm hoàng đế và Thái Tử, tìm hai tên con cháu bất hiếu tính sổ.
Tác giả có lời muốn nói: Cách vách sửa nhà, quá ồn ào, quá đau đầu, làm sao đây.
Editor: dạo này mình hơi bận, xin lỗi mọi người nha. Từ giờ up truyện bình thường nhó.