Sở Tịch Nhan “Dạ”, nói: “Người cũng cẩn thận.” Đối mặt với tiên khí nồng đậm nơi này, tiên bảo càng thêm hấp dẫn.
Vì tránh cho xung đột, Yêu Tộc lựa chọn đi ngược hướng với Nguyên Thiên và Kiếm Tiên Môn.
Thanh Lam nói Đế Long cùng Khương Hoài Ưu: “Muốn nhổ thần đao chỉ sợ hung hiểm vô cùng, tôi đi cùng hai người, thêm một người thêm một phần lực.”.
Đế Long không ý kiến, chiến lực của Thanh Lam tuyệt đối là sự giúp sức to lớn. Nàng lại lần nữa phân ra một sợi Nguyên Thần lực gắn vào trên người Thanh Lam, nói: “Chúng ta đi!”. Dùng một nguồn năng lượng cuốn lên Khương Hoài Ưu và Thanh Lam bay về phía thần đao. Thần đao nằm giữa mảnh không gian này, lớn ước chừng khoảng năm sáu nghìn mét. Nếu không thi triển pháp thuật, chỉ dựa vào cẳng chân, đi một đường thẳng tắp cũng phải mất hai tháng, còn chưa nói đến việc phải trèo đèo lội suốt. Đế Long không cho người khác thi triển pháp thuật, sợ lộ hơi thở ra bên ngoài bị pháp trận tấn công, bản thân mình dùng thì không sao.
Thanh Lam vừa định hình thì thấy, kêu lên: “Chính xác! Khó trách có thể sinh ra nhiều tiên bảo như vậy!”. Nếu không phải đi về phía phế đao kia, cho dù là nàng cũng muốn vọt tới trên mặt đất đi đào tiên bảo! Quá nhiều! Khắp nơi đều có! Cây đào cổ thụ sống không biết bao nhiêu ngàn năm, trên cây kết đầy quả đào chín mọng, cách thật xa cũng có thể ngửi được hương thơm trên quả. Còn có một dòng suối tiên dưới cây ăn quả, đó là nước thần hội tụ tử vô số linh khí.
Đế Long xẹt qua trên không trung, liếc mắt một cái thấy cây bàn đào cổ xưa, ánh vào trong mắt đầu tiên chính là một cây đào cứng cáp, cây đào này không biết đã sống bao nhiêu ngàn năm, trên người che kín hơi thở năm tháng, nhánh cây cứng cáp giống như Thương Long, vỏ cây loang lổ giống như vảy rồng. Mà để cho nàng giật mình chính là một dòng suối tiên nhỏ bên cạnh, đang chảy ào ào, nước suối này chắc chắn không giống nước suối bình thường, mà là từ vô tận tiên khí từ mảnh không gian tạo thành. Dòng suối tiên này còn quý giá hơn dòng suối trong tiểu thế giới của Khương Hoài Ưu, đó là suối linh, còn đây chính là suối tiên!
Đế Long lấy ra bình ngọc trữ vật treo bên hông, trực tiếp thu cây cổ thụ vào bình ngọc, nàng tiếp tục mang theo Khương Hoài Ưu và Thanh Lam phóng lên cao, lấy một sợi Nguyên Thần lực bao lấy hai hàng, cố định hai nàng ở trên không trung không để các nàng rơi xuống. Nàng lắc mình biến hóa, hóa thành một con rồng khổng lồ nằm ngang trên trời. Đây là một con rồng ánh vàng toàn thân tràn nghiệp ánh sáng nghiệp hỏa, sấm sét. Khương Hoài Ưu đưa cho nàng bình ngọc trữ vật bây giờ đang nằm trong móng vuốt to lớn của nàng, hóa thành một cái bình lớn bằng móng vuốt. Móng trái của nàng mở bình, lấy miệng bình nhắm ngay tiên tuyền phía dưới, móng phải tràn ra một nguồn năng lượng cuồn cuộn—— một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, lục địa vang lên âm thanh vạn mã rít gào.
Bỗng dưng, một tiếng rồng gầm gừ vang lên, phía sau vòi rồng xuất hiện một con rồng khổng lồ như thật như ảo, nó rít lên lao nhanh về phía bình ngọc trong tay Đế Long.
Khương Hoài Ưu và Thanh Lam đồng thời hít sâu một hơi! Bởi vì các nàng cảm giác được hình rồng này là từ tiên khí tinh khiết tạo thành, nó chứa đựng vô số sinh mệnh tinh hoa, lại tựa như từ muôn vàn sinh linh tạo thành. Đây là tinh túy của long mạch này!
Hình rồng to lớn lao vào trong bình ngọc, móng trái Đế Long đóng nắp, thu bình ngọc trữ vật lại, hóa thành hình người bình thường đứng giữa không trung. Nàng mang bình ngọc trên eo, nó ngày càng sáng óng ánh, thậm chí có tiên khí ráng màu ẩn hiện.
Dãy núi kéo dài phập phồng dưới chân giống như bị rút ra tinh khí thần, không còn thần vận linh khí như trước, càng không có khí thế bàng bạc như trước!
Tiểu long mạch bị Đế Long dùng pháp lực rút đi tinh túy, chỉ để lại một dãy núi rỗng tuếch nằm ngang nơi này!
Lục địa nguyên bản tràn ngập trong sương mù dày đặc tiên khí cũng nháy mắt biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại linh tinh tiên khí bay trong trời đất. Khắp mặt đất là một khoảng không gian sáng ngời, không hề để người ta cảm thấy năng lượng của sự sống vô tận như trước nữa.
Thanh Lam không nhịn được mà gào lớn: “Hủy rồi đi! Mảnh không gian này đã suy tàn! Cho dù không nhổ cây thần đao kia, nơi này cũng chống đỡ không được bao lâu nữa!”. Đế Long rút tinh túy của long mạch ra, chặt đứt nguồn sống của lục địa, dù là vật cấp tiên, cũng chỉ có thể suy yếu thành vật phàm. Nàng vươn ngón tay nhỏ dài như ngọc chỉ Đế Long, kêu lên: “Đây mới chính là tên thổ phỉ lớn nhất, quá độc ác!”. Thấy Đế Long bay trở về bên cạnh hai người, hai mắt hồng hồng nói: “Ai thấy thì có phần!” Toàn bộ tiên bảo trong mảnh không gian này so với tinh túy long mạch Đế Long lấy đi chỉ là cặn bã. Nếu lấy thần đao ra, còn có thể miễn cưỡng so với long mạch này.
Trong sa mạc, thanh thần đao cũng dần dần ảm đạm, ngay cả pháp trận cũng yếu đến mức Thanh Lam cảm giác cả người nhẹ nhõm không ít, không còn cái cảm giác áp lực như đứng trước mũi kiếm sau lưng là vực sâu không đáy như trước.
Khương Hoài Ưu yên lặng mà nhìn chằm chằm Đế Long một lúc lâu, bây giờ nàng có thể hiểu vì sao các tu tiên môn phái thà rằng đắc tội các nàng, cũng không muốn để Đế Long đi vào nơi này. Này còn tàn nhẫn hơn việc rứt lông chim nhạn! Nàng ấy không phải lấy hết toàn bộ tiên bảo nơi này, mà là trực tiếp đào rỗng gốc rễ. Tiên bảo nhặt hết còn có thể mọc tiếp, dùng pháp lực lấy tinh túy long mạch đi, khoảng không gian này xem như hoàn toàn phế bỏ! Không qua bao lâu, tiên bảo ở nơi đây sẽ mất đi tiên khí tẩm bổ mà chết héo, mặt đất rất nhanh sẽ trở nên cằn cỗi, về sau chỉ còn cỏ dại hoa dại là có thể sinh trưởng ở đây, chỉ sợ cây cối bình thường cũng lớn không nổi.
Đế Long quay đầu nhìn Thanh Lam, nói: “Lấy trữ vật của cô đưa cho tôi.”.
Thanh Lam cho rằng Đế Long muốn chia cho nàng tinh túy long mạch chứa đầy tiên khí, ánh mắt lập tức sáng rực, lại chần chờ, kêu lên: “Không phải cô định cướp của tôi đấy chứ?”.
Đế Long xùy nhẹ một tiếng, nói: “Cô toàn thân trên dưới ngoài trừ Cung Thần ra còn có thứ khác sao, có thứ gì đáng giá để tôi cướp nào?”.
Thanh Lam suy nghĩ thì thấy cũng đúng! Lúc trước mình cướp 1500 tấn linh thạch, Đế Long chưa rên một tiếng, không giống như người keo kiệt. Lập tức tháo vòng tay trữ vật đưa cho Đế Long.
Đế Long dẫn ra tinh túy long mạch từ bình ngọc rót vào trong vòng tay trữ vật, vòng tay chỉ chứa được một ít tinh túy long mạch, chỉ một lát đã tràn đầy, nàng đem vòng tay trả cho Thanh Lam, nói: “Vòng tay của cô kém xa bình ngọc Khương Hoài Ưu, chỉ có thể chứa được một ít như vậy, là không thêm nổi nữa.”.
Thanh Lam tức giận đến mặt mũi đều tái! Cái gì mà vòng tay của nàng kém xa bình ngọc Khương Hoài Ưu? Cách biệt xa như vậy sao? Nàng tiếp nhận vòng tay tìm tòi bên trong, lập tức khóc không ra nước mắt. Vì sao ngày thường nàng lười biếng như vậy, vì cái gì nàng không chịu thương chịu khó rèn luyện một cái trữ vật có thể chứa được trời đất bao la! Bình ngọc Khương Hoài Ưu có thể chứa tinh túy của cả long mạch, vòng tay của nàng ngay cả một gót chân cũng không chứa nổi. Tức chết! Mắt thấy đồ tốt như vậy mà bỏ lỡ chỉ bởi vì không đựng nổi. Thanh Lam có cảm giác xúc động đến muốn đổ lệ chạy 180 vòng. Nàng hung hăng cắn răng một cái, kêu: “Chờ tí!”. Hét lớn một tiếng: “Cung tới!” Cung Thần đặt trên đầu Sở Tịch Nhan lập tức phóng lên cao, bay vào trong tay nàng. Nàng đưa Cung Thần cho Đế Long, nói: “Đây cũng là thần khí cấp bán tiên!”.
Đế Long lặng yên liếc mắt nhìn Thanh Lam, tiếp nhận Cung Thần, dẫn tinh túy long mạch rót vào trong Cung Thần.
Cung Thần đúng là bảo vật cấp bán tiên, tinh túy long mạch rót vào, liền tự động hấp thụ năng lượng tinh túy rèn luyện chính nó, gần như là hút hết một phần mười tinh túy long mạch trong bình ngọc mới đầy. Sau khi Cung Thần hấp thụ nhiều năng lượng tinh túy như vậy, nó càng ngày càng trong suốt không tỳ vết, ánh sáng quanh quẩn, tiên khí lượn lờ, khí thế lôi đình vạn quân như ẩn như hiện lộ ra, ai nấy đều muốn khom lưng run rẩy, giống như muốn chấn vỡ một phương trời.
Thanh Lam nắm Cung Thần trong tay, lập tức cảm giác được Cung Thần tựa như thoát thai hoán cốt, nhiều hơn một phần tiên linh khí, bất cứ lúc nào cũng sẽ lột xác thành tiên bảo. Nếu không phải nàng đang ở trong pháp trận, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới nghiệp hỏa và sấm sét hủy diệt ngập trời, nàng rất muốn thử uy lực của Cung Thần ngay tại chỗ. Thanh Lam nắm lấy Cung Thần, nói với Đế Long: “Cảm ơn!” Là thật lòng cảm ơn! Cung Thần của nàng đến cấp bậc này, rất khó tăng lên phẩm chất. Trên đời này có những chuyện chỉ có thể chờ đợi chứ chẳng thể cưỡng cầu. Mà hôm nay, Đế Long không bủn xỉn chút nào giúp Thanh Lam, làm cho nàng càng có thiện cảm, thân thiết với cô ấy hơn. Tiểu long đáng giá để nàng kết giao làm bạn.
Đế Long cong môi cười, nói: “Đi, đi lấy thần đao.”
Các nàng bay về phía thần đao, cách thần đao càng ngày càng gần, thì áp lực cũng càng ngày càng nặng, dần dần ép tới các nàng hơi hơi thở không nổi.
Vẻ mặt Thanh Lam bắt đầu nghiêm trọng lên. Tuy nó tàn nhưng không tật, cho dù trên thân đao chỉ toàn là vết nứt đã sắp vỡ nát, nhưng năng lượng nó phát ra vẫn làm tim các nàng đập nhanh.
Khoảng cách giữa người tu tiên và Tiên giống một cây cầu không thể nào vượt qua được.
Tu vi Khương Hoài Ưu cũng không cao, cho dù sau khi trùng sinh cơ thể mạnh hơn, tu vi cũng chưa bước đến cảnh giới Tiên, còn chưa đến gần thần đao, chỉ vừa bước vào sa mạc nàng đã không thể ngăn cản được áp lực từ thần đao, Nguyên Thần không chịu nổi, máu từ trên người chảy ra.
Thanh Lam cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, cho dù Đế Long mang theo các nàng, nàng vẫn bị thần đao ép tới thở không nổi, khí tức tỏa ra từ thanh đao như sắp sửa xé rách hồn phách của nàng.
Đế Long phát hiện thấy hai người khác thường, dừng động tác lại, lại lần nữa phóng thích Nguyên Thần lực bao bọc Khương Hoài Ưu và Thanh Lam.
Thanh Lam và Khương Hoài Ưu biết Đế Long đến từ Tiên Giới, nàng ắt có chỗ bất phàm, nhưng trước kia Đế Long biểu hiện vẫn luôn kém cỏi, ngay cả Đại Thừa hậu kỳ cũng đánh không lại, mà biểu hiện bây giờ khi đối mặt với thần đao lại làm các nàng cảm giác hoảng sợ sâu sắc. Cho dù chỉ còn lại có Nguyên Thần, đây cũng là Tiên hàng thật giá thật!
Khi chỉ cách thần đao 500m, Đế Long dừng bước chân. Nàng hướng ánh mắt nhìn về phía thần đao, chỉ thấy mũi đao cắm trên sa mạc, dưới mũi đao là pháp trận ngang dọc đan xen, thần đao phóng ra đao khí trải rộng phạm vi hơn năm trăm dặm, tựa như muốn gϊếŧ sạch bất cứ thứ gì đến gần nó.
Thần đao đứng sừng sững trên sa mạc, để Đế Long cảm thấy nó giống như thần binh thần khí có sự sống.