Nguyên Thần Đại Thừa ở Hãn Hải vội vàng ra tay chặn lại bản vẽ Phong Thiên trận, lại có Nguyên Thần Đại Thừa nhảy vào dưới lòng đất đuổi bắt Đế Long.
Đồng thời, toàn bộ người tu tiên tứ phương đều di chuyển, đuổi theo bản vẽ Phong Thiên được làm bằng linh thạch tinh khiết từ dưới nền đất đánh ra.
Đế Long dọc theo long mạch dưới lòng đất chạy trốn, nàng một bên trốn một bên lấy pháp thuật tụ lại linh khí chung quanh kết thành bản vẽ Phong Thiên, không ngừng đánh ra ngòai. Trong đầu nàng luôn nhớ kỹ hình dáng pháp trận Phong Thiên, sau khi ngưng tụ đủ linh khí nhắm mắt lại là có thể khắc ra pháp trận Phong Thiên. Hơn nữa Nguyên Thần của nàng mạnh mẽ, trực tiếp lấy Nguyên Thần niệm lực khắc, một sợi Nguyên Thần niệm lực đánh vào trên linh thạch được ngưng tụ từ linh khí chính là một bản vẽ Phong Thiên. Nguyên Thần niệm lực sau khi khắc xong đưa đến trên trời liền trở về bản thể, nàng không hề tổn hại chút nào.
Mấy tên Nguyên Thần Đại Thừa đuổi sau lưng Đế Long giận dữ khôn cùng, không tiếc dùng tuyệt chiêu đánh về hướng Đế Long.
Đế Long vừa chạy vừa khắc bản vẽ, dưới thế công mạnh mẽ của bọn họ căn bản không trốn thoát được. Nguyên Thần bị bọn họ liên tục nổ nát lại lần lượt trọng tổ. Đế Long một bên trọng tổ Nguyên Thần một bên lấy tiếng rồng gầm hô to: “Nhìn thấy không? Những lão già này cho dù liều cái mạng già cũng phải ngăn chặn những bản vẽ này xuất đầu lộ diện, không muốn cho các ngươi biết Phong Thiên thiếu trận trụ ở đâu. Không muốn cho các ngươi nhìn thấy hình dáng Phong ——”. Còn chưa kêu xong, Nguyên Thần lại bị nổ nát. Nguyên Thần vỡ vụn lại chạy ra ngàn dặm sau đó lần nữa trọng tổ, lại kêu lên tiếp: “Bọn họ không muốn cho các ngươi nhìn thấy pháp trận Phong Thiên, không muốn cho các ngươi biết nơi Phong Thiên thiếu trận trụ lấy tiên bảo dễ như trở bàn tay, không nghĩ làm ngươi ——”. “RẦM” một tiếng, lại bị nổ nát, Đế Long Nguyên Thần lốm đốm lại chạy ra mấy trăm dặm lại trọng tổ lần nữa, lại tiếp tục nói: “Bọn họ không muốn cho các ngươi thành Tiên, chỉ muốn để bản thân mình tích đủ lực lượng đến mức nhất định sau đó thông qua nơi thiếu trận trụ thành tiên!”. Nàng lại lần nữa bị nổ nát, lại chạy ra xa, hô to: “Nơi thiếu trụ của Phong Thiên trận nối thẳng với bên ngoài pháp trận, trận trụ giấu ở trên hư không, không bị một giới này áp chế! Pháp trận thiếu hụt đã bị Khương Hoài Ưu đánh ra một cái lỗ hổng, rất nhanh có thể hoàn toàn bị phá vỡ!”.
Đế Long giơ chân chạy như bay! Tốc độ của nàng có thể ném xa chân chính Tiên và Ma, lúc nàng sinh ra nhiều Tiên và Ma đuổi sau lưng hay chặn đường cũng chưa bắt nàng được, huống chi bọn người chưa thành tiên này. Lúc nãy những người này đánh trúng nàng, tất nhiên là bởi vì nàng muốn phân thần “Vẽ” Phong Thiên và hút đế khí, bây giờ nàng không vẽ không hút đế khí, tốc độ nhanh như tia chớp, giống như bóng ma mà chạy như bay, nơi nơi đều là hơi thở nàng. Sau đó, đột nhiên hơi thở trên người Đế Long biến mất. Không ai biết nàng biến thành một cục đá, một cọng cỏ, một đống bùn lầy hay là thứ gì, đã trốn đến nơi nào. Không nghe nàng nói nàng dưới mí mắt Nguyên Thần Đại Thừa ở Biên Thành làm cỏ dại suốt ba tháng không bị nhận ra sao? Muốn ở khu vực rộng lớn như vậy đào Đế Long đã biến hình ra, còn khó hơn mò kim dưới đáy biển!
Sau khi mấy tên Nguyên Thần Đại Thừa mất đi tung tích Đế Long thì ngừng lại, sắc mặt của mỗi người khó coi giống như ăn phải chuột chết.
Khương Hoài Ưu biết Đế Long bị người Hãn Hải theo dõi, một chút cũng không lo lắng, Nàng học thuật “Nguyên Thần Bất Diệt” của Đế Long, lại được Đế Long cứu từ địa phương nguy hiểm như Phong Thiên. Ngay cả pháp trận Phong Thiên đều vây không được Đế Long, trên thế gian này còn có cái gì đối phó được nàng? Nàng lẳng lặng mà chờ trong phòng, đợi hồi lâu, bỗng nhiên nhìn thấy Đế Long từ trong đất chui ra!
Sau khi Đế Long chui ra, liền nằm liệt trên mặt đất giống như vũng bùn lầy, nhíu mày vểnh miệng la lên: “Đau chết mất!”.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy cả người Đế Long bao phủ trong ánh sáng nhạt, cả người đầy vết rách, vội vàng đỡ Đế Long ngồi trên ghế, hỏi: “Sao bị thương rồi?”.
Đế Long kêu lên: “Sao không bị thương cho được? Sáu tên Nguyên Thần Đại Thừa đuổi gϊếŧ tôi một đường! Nguyên Thần của tôi bị nổ nát năm sáu mươi lần!”. Cho dù nàng có thuật Nguyên Thần Bất Diệt thiếu chút nữa cũng không đỡ nổi, quá đau! Hơn nữa, Nguyên Thần Bất Diệt phải tiêu hao Nguyên Thần lực! Nếu có một ngày Nguyên Thần lực của nàng tiêu hao hầu như không còn, nàng cũng sẽ chết, bởi vì không có cách nào sống tiếp được! Giống như long mạch mất đi đế khí vậy, không cách nào hợp lại bên nhau, chỉ có thể rơi rụng trong trời đất trở thành một bộ phận của nó.
Đế Long đương nhiên không muốn chết, nàng còn muốn đến đầu bạc, sống phải thọ và chết tại nhà. Nàng khoanh chân ngồi trên ghế, dùng thuật Nguyên Thần Bất Diệt chậm rãi chữa trị Nguyên Thần bị hao tổn.
Đây xem như là lần đầu nàng bị thương thảm nhất kể từ khi sinh ra, cho dù lần đó bị mất đi thân xác cũng không bị thương Nguyên Thần. Đám Tiên Ma truy đánh nàng, muốn đế khí của nàng, tất nhiên sẽ không giống đám vô lại này hạ đòn sát thủ như vậy, đều chỉ là chặn đường vây đuổi. Đám thối tha chưa thành tiên này lại hận không thể đánh nàng tan xương nát thịt, linh hồn đều diệt, ra tay cái nào là độc ác cái đó, có chiêu gì cũng tung hết. Ngay cả những đồ vật đến từ dị giới như lửa U Minh, lửa sấm sét, nước Hoàng Tuyền, Phệ Hồn Trùng chuyện gặm Nguyên Thần đều dùng hết! Đế Long bị mấy thứ này đồng loạt đập tới nhận hết toàn bộ! Khương Hoài Ưu cho nàng bình ngọc trữ vật là đồ mà nàng quý nhất, khi nàng bị tấn công thà rằng Nguyên Thần vỡ vụn cũng không để bình ngọc bị trầy xước, đặc biệt dùng một đoàn Nguyên Thần lực bảo vệ bình ngọc chặt chẽ. Sau đó dùng bình ngọc cất những “Chiến lợi phẩm” mà nàng thu được.
Sau mấy canh giờ đả tọa, Nguyên Thần bị thương đã khôi phục hoàn toàn. Đế Long mở mắt ra, liền thấy Khương Hoài Ưu ngồi trên ghế bên cạnh nhìn nàng chăm chú. Làn tóc đen nhánh tùy ý che khuất vị trí nhạy cảm trên cơ thể ngọc ngà, như ẩn như hiện, ngược lại làm Đế Long phải duỗi cái cổ mở Thiên Nhãn ra mà nhìn vị trí tóc che khuất.
Sắc mặt Khương Hoài Ưu lập tức đỏ như trái cà, vừa tức vừa thẹn, nói: “Quần áo của tôi đâu?”. Khương Hoài Ưu nàng cũng có ngày phải nghèo đến không có quần áo để mặc! Mà con rồng này, phi lễ chớ nhìn nàng ta không hiểu, dùng hai mắt nhìn còn không đủ, phải dùng Đế Long Thiên Nhãn xem! Khương Hoài Ưu tức đến muốn tung một đấm đấm chết nàng ta.
“À!” Đế Long vội na bình ngọc từ trong cơ thể ra tới, đưa tới trước mặt Khương Hoài Ưu, nói: “Ở trong cái bình hết đó.”.
Bình ngọc trữ vật là đồ của Khương Hoài Ưu, nàng đương nhiên biết dùng như thế nào. Cầm bình ngọc trữ vật trên tay, nàng rất tự nhiên mà rót một sợi Nguyên Thần mở ra liên hệ với bình trữ vật. Đến khi nàng nhìn một đống đồ vật tạp nham xếp thành núi, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Đế Long, không đành lòng hỏi: “Cô đi nhặt rác hả?”. Nguyên liệu luyện chế đan dược cấp một, hai, ba đến bốn xếp thành núi, loại đồ vật này có thể tìm thấy khắp nơi Tu Tiên Giới, lại để Đế Long cực kỳ coi trọng mà phân loại chất ở kia. Lấy tu vi hiện tại Đế Long, ngay cả dược liệu quý hiếm nhất Tu Tiên Giới cũng không có bao nhiêu công dụng với nàng ta, huống chi là loại nguyên liệu cấp thấp rác rưởi này. Đồ quý trọng nhất trong bình ngọc chỉ có những linh quả của nàng lúc trước mà Đế Long ăn không xong, còn dư lại rất nhiều, giống như đồi trái cây mà chồng chất ở bên nhau. Cũng may Đế Long không tính phá của, dùng linh thạch phong ấn những linh quả này cất vào trong bình ngọc trữ vật đảm bảo chất lượng và công dụng của chúng, những linh quả này tươi rói như vừa mới hái từ trên cành xuống. Một bên khác, trong bình ngọc còn có một đống đồ vật tạp nham lung tung rối loạn, ví dụ như mấy chục cái lò luyện đan đồng thau thô sơ, một đống mảnh vụn kim loại giống như vũ khí bị đánh nát xong nhặt lại, những mảnh vụn này cũng không thuần khiết, tạp chất rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, người luyện vũ khí này tu vi cao lắm cũng chỉ Đại Thừa sơ kỳ hoặc Độ Kiếp hậu kỳ, mà tay nghề của người luyện ra nó trong mắt Khương Hoài Ưu chỉ có một chữ: Non! Còn lại một đống lớn đồ vật kỳ kỳ quái quái bị phong ở một góc —— như nước Hoàng Tuyền, Phệ Hồn Trùng, lửa U Minh, lửa tím sấm sét vân vân, toàn bộ mấy thứ đều không phải phàm vật, tùy tiện ném ra một món đều là sát khí to lớn vô cùng. Người tu tiên tu vi ở Đại Thừa hậu kỳ bị đập trúng cũng sẽ bị thương. Chỉ là mấy thứ này rất khó tìm. Đế lại Long không đi địa phương bất phàm nào, nàng từ nơi nào có? Trong lòng Khương Hoài Ưu nghi hoặc, cũng không hỏi nhiều.
Lại nhìn thấy bên cạnh có mấy chục kệ sách lớn xếp chỉnh tề ngay ngắn, một đống lớn sách luyện đan và luyện pháp bảo, mà hầu hết đa số đều chỉ là loại nhập môn, mỗi quyển sách đều có dấu vết đã từng lật xem. Lúc trước nàng bế quan từng thấy Đế Long xem loại sách này, vốn tưởng rằng Đế Long chỉ là tò mò tùy tay lật hai quyển chơi, lại không ngờ nàng vậy mà đọc toàn bộ! Điều này làm cho Khương Hoài Ưu âm thầm cảm khái lại ẩn có củ tâm cảm! Nàng tìm được quần áo trong bình ngọc trữ vật, những quần áo này còn đặt ở trên kệ, thậm chí còn có một cái quầy trang phục. Khương Hoài rất là hoài nghi Đế Long dọn nguyên cửa hàng bán quần áo vào trữ vật. Nàng tìm được một bộ quần áo màu xanh lá, lấy ra mặc vào, cuối cùng cũng không trần trụi. Khương Hoài Ưu trả bình ngọc trữ vật cho Đế Long, hỏi: “Tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào?”. Nàng đoán chắc người vương triều Hãi Hải còn đang canh giữ bên ngoài.
Đế Long suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là thiên hạ đang đại loạn đó! Khương Hoài Ưu, cô biết khắc pháp trận Truyền Tống không?”.
Khương Hoài Ưu đáp: “Biết, nhưng hiện tại tôi không có pháp lực bày trận. Tôi dạy cho cô, cô bày trận.”. Nàng biết Đế Long muốn dùng Truyền Tống Trận rời đi.
Đế Long đáp một tiếng, đứng dậy đến trước mặt Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu vẽ ra hoa văn pháp trận Truyền Tống, lại tinh tế nói cho Đế Long mỗi một cách sử dụng của hoa văn, đồng thời còn dạy Đế Long một số pháp trận khác. Pháp trận Truyền Tống xem như là cái đơn giản lại thường dùng nhất, nguyên liệu để làm cũng tương đối đơn giản, chỉ cần không phải dịch chuyển đi xa thì dùng linh thạch là được.
Dưới sự chỉ điểm của Khương Hoài Ưu, Đế Long rất nhanh đã bố trí tốt một cái pháp trận Truyền Tống một chiều. Nàng đứng trước trận, vừa muốn bước ra, đột nhiên nhớ tới cái gì lại lùi chân về sau. Sau đó trong lòng vừa động, bộ quần áo ánh vàng lấp lánh hoa văn hình rồng biến thành một bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng bất phàm, tóc dài cũng được buộc lên, giày trên chân cũng biến thành màu trắng. Một thân khí thế sắc bén trở nên thong dong, không còn vẻ tự cao tự đại khoe khoang như trước, chỉ có một thân quý khí bất phàm. Ngũ quan dung nhan không thay đổi, nàng thích bộ dáng như bây giờ, không muốn biến hóa thành khuôn mặt khác.
Bỗng dưng, "Rầm" từ dưới chân truyền một tiếng ầm vang, chấn cả căn phòng đều đang run rẩy kịch liệt. Đế Long thả ra niệm lực tìm tòi, chỉ thấy mắt trận trong pháp trận nàng bố đã nứt rồi!
"Ầm" lại một tiếng trầm vang, mắt trận lần nữa bị tấn công, nháy mắt hỏng mất. Đế Long phản ứng nhanh chóng, một phen nắm chặt Khương Hoài Ưu nhảy vào Truyền Tống Trận, nháy mắt truyền tới mấy chục dặm bên ngoài. Hai nàng bị truyền đi, linh thạch dùng cho Truyền Tống Trận một lần lập tức tiêu hao hết, chỉ còn lại mấy viên phế thạch bị căn phòng ầm ầm đổ xuống vùi lấp.
Đây là Phong Thiên trận, sức phòng ngự kinh người, nhưng nguyên liệu của nó không phải cấp Tiên, cả cấp linh đều không đến, chỉ là linh thạch, dưới lực tấn công mạnh mẽ không chịu nổi một kích. Bị người ta tìm được mắt trận, phá nó chỉ là cần một nắm đấm.
Đế Long không thấy kỳ quái chút nào khi có người phá được pháp trận, hiện giờ bản vẽ Phong Thiên trận truyền khắp thiên hạ, tùy tiện tìm một tên tu vi Nguyên Anh trở lên cầm bản vẽ Phong Thiên trận đều có thể phá trận. Đây là nơi nàng cư trú, không tìm thấy nàng, tất nhiên bọn hắn sẽ đến nơi này thử vận may.
Nơi hai nàng dịch chuyển đến cũng không xa lắm, chỉ mấy chục dặm, là từ trong thành Thịnh Kinh dịch chuyển ra bên ngoài mặt tường thành tây.
Khương Hoài Ưu vừa rơi xuống đất, lập tức bị dọa sững rồi! Thành Thịnh Kinh bị phá, tường thành sập, khắp nơi trong thành bốc cháy, vô số người tu tiên từ bốn phương tám hướng bay tới. Mà hào quang báu vật chiếu sáng một vùng chân trời, như là ai đó mở ra một tòa kho báu to lớn. Để cho nàng khiếp sợ chính là cả tòa Thịnh Kinh "Khí" bị phá, cho dù kinh thành tàn tạ họa khắp nơi vẫn sẽ khôi phục phồn hoa. Mà một khi đế khí đã phá, hiện tượng rách nát như có như không đã hiện ra. Nàng vẫn nhớ rõ một tháng trước, tường thành Thịnh Kinh vẫn còn là một mảnh rồng cuốn hổ chồm mà, sao mới chỉ trong khoảnh khắc đã thành bộ dáng này? Giống như bị ai đó đột nhiên tập kích phá hủy thành trì, tuy rằng tùy ý có thể thấy được kỵ binh Hãn Hải. Nhưng bây giờ Thịnh Kinh đã không còn là quốc gia hưng thịnh phồn hoa mà đã hiện ra dấu hiệu tiêu tán long khí. Cướp bóc thì nổi lên bốn phía, nơi nơi đều đang đánh nhau cướp của. Nàng nhìn Đế Long, kinh ngạc hỏi: "Phát sinh chuyện gì?".
Đế Long nhỏ giọng đáp: "Hãn Hải khinh người quá đáng, Nguyên Thần Đại Thừa liên tục ra tay đánh tôi, dưới sự giận dữ tôi liền hút hết đế khí, làm linh khí long mạch nơi này bay tán loạn, chỉ có tổ miếu có một đám lão già trấn thủ không hút được nên vẫn còn!".
Khương Hoài Ưu lập tức khiếp sợ! Vương triều truyền thừa mười mấy ngàn năm cứ như vậy bị Đế Long hủy căn cơ mất rồi! Ngay sau đó nàng lặng im, thầm than: Hãn Hải trêu ai không trêu, đi trêu chọc Đế Long. Lần trước, khi Đế Long hấp thụ linh khí long mạch liền hủy căn cơ Trường Sinh Môn dẫn tới môn phái tu tiên trong thiên hạ đều thấp thỏm lo âu phải mời nàng ra tới ổn định sự việc. Vốn tưởng rằng như thế đã đủ để bọn họ cảnh giác, lại không ngờ chưa được bao lâu, lại gặp phải sự việc lớn hơn nữa. Đế khí, một vương quốc không có đế khí thì làm bất cứ cái gì đều không thể vực dậy nổi, chắc chắn sẽ tan rã, trở về với cát bụi. Vận số vương triều Hãn Hải đã hết!.
Tuy rằng Đế Long hủy căn cơ cả một vương triều, mà Khương Hoài Ưu cũng không biết nguyên do trong đó. Nhưng nàng hiểu tính tình Đế Long, đây là một người mà ai đối tốt với nàng, nàng sẽ liều mạng đối xử tốt với người đó, ai làm khó nàng, nàng sẽ tránh người đó mà làm con rồng cúp đuôi. Có thể để Đế Long ra tay nặng như vậy, đây chính là ép nàng ấy bực đến nóng nảy. Con thỏ bị ép còn cắn người, huống gì là rồng! Khương Hoài Ưu than nhẹ: "Đã hủy thì hủy thôi, hủy một vương triều ngang ngược tàn độc, cho các phái tu tiên khác có không gian phát triển.".