Đế Long không để ý hai tên kỵ binh kia, tung người lên nhảy đến trước mặt tên nam tử mặc áo giáp màu bạc, nói: "Không cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt người ta đi." Một người có thể để nô tài, thị nữ bên người xả thân bảo vệ, một người thà rằng ở lại tử thủ cũng không muốn để nô tài, thị nữ vì chính mình chặn hậu mà một mình chạy trốn, sẽ không phải là một người đại gian đại ác. Không phải người ác độc, cô còn thấy chết không cứu thì có chút không thể nào nói nổi.
Hai mươi tên kỵ binh cấp tốc bao vây Đế Long và nữ tử áo trắng lại, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công hai người.
Nam tử nuốt viên đan Cố Bản rồi nhanh chóng điều tức một vòng ổn định vết thương, sau đó đứng lên, ánh mắt toé lửa tới gần Đế Long, trầm giọng quát: "Tuổi tác không lớn, lá gan không nhỏ, xưng tên ra, miễn phải làm một con quỷ vô danh."
Nam tử cười lạnh nói: "Muốn đi à? Dám đánh lén bản vương cũng đừng nghĩ còn sống rời đi.".
Đế Long nghiêng đầu đánh giá lá cờ trên chiến xa, nói: "À, ngươi là người của vương triều Hãn Hải, hình lá cờ này là của thành viên trong hoàng thất Hãn Hải, bên trên loan giá của lão hoàng đế tên Thiên Hoàng cũng có hình giống vậy, chỉ là lá cờ của ngươi viết chữ 'Vương', của hắn viết chữ 'Đế'.".
Nam tử nghe vậy mày kiếm trầm xuống, khiển trách mà quát mắng: "Dám gọi thẳng danh hiệu gia tổ, ngươi muốn chết!" Hắn giương kích đâm tới Đế Long.
Nam tử một chiêu thất bại lại mất dấu Đế Long, lập tức vận công dùng khí hộ thân. Ánh mắt hắn sắc bén như đuốc mà quét bốn phía tìm kiếm bóng dáng con nhóc kia, đã thấy con nhóc đã ung dung xuất hiện tại chỗ cũ. Ánh mắt hắn trầm xuống, thầm kêu: "Tốc độ thật là quỷ dị!" Sau đó hắn hét lớn một tiếng, vung trường kích lên, lần nữa đâm tới Đế Long. Kình phong nóng bỏng khiến băng chung quanh nhanh chóng hoà tan bốc hơi, cát vàng trên đất cũng bị chiến khí của hắn cuốn lên không trung, một phương thiên địa đều cuốn vào bên trong kình phong, trường kích phát ra một tiếng rồng ngâm gào thét đánh tới Đế Long.
Nữ tử áo trắng cũng di chuyển, dây đàn rung động, sóng đàn phát ra sát âm che ngợp bầu trời truyền đến nam tử, từ bên cạnh sát đến hắn. Nàng khẽ động, kỵ binh bên cạnh cũng động theo, hai mươi tên kỵ binh đồng loạt vung trường kích lên đánh tới nàng, làm nàng phải từ bỏ tấn công nam tử mà quay sang đối chọi với hai mươi tên kỵ binh. Tốc độ của nữ tử áo trắng cực nhanh, chỉ thấy một bóng trăng di chuyển công kích hai mươi tên kỵ binh, tiếng đàn trập trùng, sát âm không dứt.
Ngọn túi to lớn rơi xuống, "Rầm" một tiếng đánh lớp bảo vệ bên ngoài tên nam tử tan thành mây khói, sau đó nặng nề mà đâm vào trên người nam tử.
Tên nam tử không ngừng phun ra máu tươi mà bay ngược ra ngoài mấy trăm mét ngã cái rầm trên mặt đất, cả trường kích nắm trong tay đều rơi ra.
"Điện hạ!" Có kỵ binh nhanh choang chạy về hướng nam tử, còn có kỵ binh bao vây Đế Long.
Tên nam tử lau máu trên khóe miệng, giơ tay triệu hồi trường kích rớt cách đó không xa nắm trong tay, kêu lên: "Ta đánh giá thấp ngươi!" Tung người nhảy lên, từ trên người hắn hiện lên pháp tướng hình quả cầu lửa chói chang, từ trên người hắn tràn ra khí tức nóng rực, bãi cỏ xung quanh nháy mắt khô héo bốc cháy, nơi hắn đứng hóa thánh biển lửa. Hắn nhảy ra hóa thành một ngọn lửa hừng hực sát tới Đế Long, một cổ sát khí lạnh thấu xương vững vàng khóa lại Đế Long, hắn trực tiếp chỉ trường kích ở Linh Hải giữa trán Đế Long, muốn chém Nguyên Thần Đế Long.
Đế Long bất động đứng sừng sững ngay tại chỗ, cô hóa ra một ngọn núi khổng lồ đập tới nam tử.
Trường kích trong nam tử đâm vỡ ngọn núi, bình yên vô sự mà xuyên thẳng qua ngọn núi đến trước mặt Đế Long, trường kích rời tay bay ra thẳng Linh Hải Đế Long. Đồng thời, hai tay của hắn hóa ra một viên cầu lửa thật lớn cháy hừng hực giống pháp tướng sau lưng đánh về phía Đế Long, gắt gao khóa lại Đế Long không cho cô chạy thoát.
Bấy giờ, hắn đã đánh tới trước mặt Đế Long lại khóa đường đi của cô, Đế Long muốn né hoặc chạy cũng không có khả năng, ngay cả Phong đao, Thần chưởng, thần sơn đều thi triển không kịp, tình huống cực kỳ nguy cấp. Bỗng nhiên Đế Long lóe qua suy nghĩ cô cũng từ bỏ dùng ba chiêu thức này. Cô không né không tránh, hai mắt mở trừng trừng, Thiên Nhãn giữa trán Đế Long bỗng nhiên mở ra bắn ra một đạo ánh sáng khóa chặt trường kích cách con mắt không đến một tấc, cô đồng thời giơ hai tay lên lấy toàn thân lực lượng đấm ra một quyền.
Kình phong trùng điệp cách không đánh vào trên người nam tử cách cô không xa, đánh cho hắn bay cái "Vuù" bay ra ngoài xa mấy trăm mét, sau đó "Ầm" một tiếng nổ thành một mảnh sương máu tung tóe trên không trung.
Hai mắt Đế Long trợn tròn, ngơ ngác mà nhìn hai tay của mình một chút, lại nhìn sương mahs bị gió thổi tan, lại nhìn người bên cạnh trái phải một chút. Làm sao cũng không tin được mình thế mà có thể đấm một đấm đánh nát thân xác và Nguyên Thần của người ta. Nhìn thực lực của nam tử này cũng không kém mà, sao có thể mỏng manh như vậy?
"Điện hạ ——" một tên kỵ binh hét lớn chạy về phía đoàn sương máu, nhưng ngay cả một điểm bột phấn cũng không mò được, hắn xúc động phẫn nộ kêu to: "Cô ta gϊếŧ điện hạ! Cô dám gϊếŧ điện hạ! Nạp mạng đi!" Vung trường kích trong tay chém tới Đế Long. Mười chín người còn lại cũng từ bỏ tấn công nữ tử áo trắng, khóe mắt trừng muốn nứt ra mà quay đầu xông tới gϊếŧ hướng Đế Long.
Nữ tử áo trắng sao có thể đứng nhìn hai mươi tên kỵ binh công kích Đế Long, nàng ôm đàn đánh về hướng hai mươi tên kỵ binh, chia sẻ áp lực cho Đế Long.
Dưới sự công kích không ngừng của bọn hắn Đế Long không ngừng né tránh, thỉnh thoảng lại bổ ra phong đao. Cô chỉ dùng mỗi chiêu "Phong đao" để công kích, nhưng mỗi một đao đánh ra đều có người bị cô chém thành hai đoạn, thời gian không đến một nén hương đã có mười tên kỵ binh chết dưới phong đao của cô, chỉ có hai Nguyên Thần hình đứa bé chạy ra từ Linh Hải chạy trốn khỏi phong đao.
Nữ tử áo trắng kêu lên: "Đánh nhanh thắng nhanh, đây là hoàng tôn Hãn Hải, có Nguyên Thần Đại Thừa giả đi theo bảo vệ, hắn vừa chết tên kia sẽ lập tức cảm thấy được mà chạy tới.".
Không cần nữ tử nhắc nhở, Đế Long đã cảm giác được phía xa có một cổ sóng linh khí đang lao tới đây cực nhanh, người tới là một lão già tu vi Nguyên Thần Đại Thừa.
"Đi!" Cô một phát bắt được cánh tay nữ tử đang bị kỵ binh bao vây lao ra, quay đầu liền phóng vào khu rừng sâu núi thẳm sau lưng. Tốc độ của cô cực nhanh, tại chỗ chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, người đã biến mất.
Cô lợi dụng thuật hóa thân làm khí tức của mình hòa làm một thể với núi rừng thoát khỏi Nguyên Thần niệm lực truy tìm của tên Nguyên Thần Đại Thừa, lại vọt ra hơn trăm km mới dừng chân. Nàng buông tay nữ tử áo trắng ra, nói: "Đã an toàn.".
"Cô ——" Nữ tử áo trắng sững sờ nhìn Đế Long, sau đó mới lấy lại tinh thần mà nói: "Cảm ơn.".
Đế Long nhe răng cười, nói: "Không cần khách khí đâu.".
Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên trời, đã thấy tên Nguyên Thần Đại Thừa đang đuổi theo, hắn đứng trên không trung truy tìm tung tích của các nàng. Nàng nhỏ giọng nói: "Đi mau.".
Đế Long kéo nữ tử đứng dưới tán cây của một cây cổ thụ xum xuê, lợi dụng bóng cây ngăn trở ánh mắt của tên Nguyên Thần Đại Thừa, nói khẽ: "Một chốc nữa hắn sẽ đi thôi. Hắn dùng nguyên thần niệm lực không lục được chúng ta.".
Lợi dụng bóng cây ngăn cản ánh mắt Nguyên Thần Đại Thừa? Cái này có khác gì bịt tai trộm chuông đâu? Cô nương này còn tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Nữ tử áo trắng trợn mắt ánh mắt quái dị nhìn Đế Long, vừa định há mồm, đã thấy Đế Long để ngón tay trên môi "Xuỵt" một tiếng. Mà tên Nguyên Thần Đại Thừa đã truy đến gần, muốn chạy cũng không kịp. Bây giờ mà khẽ động tất nhiên sẽ kinh động đến tên kia lộ hành tung ra ngoài. Nàng thấp thỏm nhìn tên Nguyên Thần Đại Thừa đang bay trên không trung, khẩn trương đến lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, đứng yên như tượng không dám nhúc nhích một chút, thở cũng không dám thở, ngay cả nhịp tim đều bị nàng ngăn chặn. Nàng rõ ràng cảm thấy ánh mắt tên Nguyên Thần Đại Thừa lướt qua trên người mình, khẩn trương mà ôm chặt cổ cẩm vào trong ngực, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể lôi kéo Đế Long chạy trốn đào mệnh. Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ đến, tên kia vậy mà lại làm như không thấy hai nàng, liếc mắt qua tựa như không có gì ở đây, lại bay đi, lục soát nơi phương xa.
Một lát sau, tên Nguyên Thần Đại Thừa lại quay trở về, lần nữa dùng Nguyên Thần niệm lực tìm kiếm, vẫn như người mù mà không thấy hai nàng, lại bay đi.
Đế Long đứng ở đó, nhìn thấy tên Nguyên Thần Đại Thừa đã bay xa, nói: "Hắn đi rồi.".
Nữ tử áo trắng kinh ngạc nhìn qua Đế Long, hỏi: "Cô làm sao tránh thoát được ánh mắt hắn?".
"So Nguyên Thần lực với hắn thôi, Nguyên Thần lực hắn yếu hơn tôi. Thời điểm ánh mắt của hắn lướt qua chúng ta, tôi phóng ra Nguyên Thần Lực ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, tôi muốn hắn thấy cái gì thì hắn sẽ thấy cái đó.".
Nữ tử áo trắng nghe vậy càng ngạc nhiên, con nhóc trước mặt thế mà đi so Nguyên Thần Lực với một người Nguyên Thần Đại Thừa, còn... Nàng hỏi: "Cô là ai?".
Đế Long vừa cười vừa nói: "Tôi là ai không quan trọng. Bây giờ cô đã không còn nguy hiểm, tôi đi đây." Nói xong bay đến không trung, bay về hướng vương triều Hãn Hải.
"Đợi đã!" Nữ tử gọi lại Đế Long, nói: "Cô định đi vương triều Hãn Hải?".
Đế Long đáp: "Đúng rồi á!"
Nữ tử áo trắng nói: "Cô gϊếŧ Phương Đông Chiến xong chạy trốn, giờ đi Hãn Hải không phải là tự chui đầu vào lưới hả?".
Đế Long nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nữ tử. Cô suy nghĩ một chút mới hiểu được, nói: "Ý cô là trừ tên Nguyên Thần Đại Thừa vừa rồi, sẽ có người khác tới tìm tôi báo thù cho tên nam tử đã chết?".
Nữ tử áo trắng đáp: "Đúng, tên nam từ vừa rồi bị cô gϊếŧ chết là một trong người hoàng thất, cũng là cao thủ trẻ tuổi nhất. Hắn là cháu đích tôn của đương kim hoàng đế Hãn Hải, hoàng thái tử , cô gϊếŧ người thừa kế ngôi vị trữ quân tương lai.".
Đế Long lại ngơ ngác "À" một tiếng, hỏi: "Vậy thì sao?"
Vậy thì sao? Nữ tử áo trắng kỳ quái mà nhìn Đế Long, nói: "Người của vương triều Hãn Hải sẽ truy sát cô đến chân trời góc biển, không gϊếŧ được cô thì sẽ không ngừng. Cô vì cứu tôi mà đắc tội với cả vương triều Hãn Hải, không thì cô đi với tôi đến Nam Cương, ở đó có đại yêu Yêu tộc che chở, chắc chắn người Hãn Hải không dám đến Nam Cương làm khó cô."
Đế Long hỏi: "Tìm Thanh Lam hả?"
Nàng nghe giọng điệu của cô nương này, nhắc đến Yêu Thần giống như hàng xóm cách vách không khác gì, ngạc nhiên mà trợn mắt há hốc mồm.
Đế Long nói: "Tôi có chuyện quan trọng muốn làm, không rảnh đi tìm nàng. Cô muốn đi tìm Thanh Lam hả?".
Nữ tử áo trắng bị Đế Long làm nghẹn họng trân trối, hồi lâu mới lên tiếng: "Vâng!".
Đế Long hỏi: "Cô là Yêu tộc?"
Nữ tử gật đầu đáp: "Mẫu thân của tôi là Yêu tộc."
Đế Long giật mình. Bảo sao cô nhìn nữ tử này không giống người tu tiên nhưng lại là hình người, hoá ra là có một nửa huyết mạch Nhân tộc. Mẫu thân của nàng là yêu, như vậy nàng cũng là Yêu tộc. Cô nói: "Thanh Lam nói năng chua ngoa nhưng lại mềm lòng như đậu hũ, mặc dù hay khẩu nghiệp, nhưng lòng không xấu, còn đặc biệt săn sóc người khác, cô đi tìm nàng, nàng sẽ bảo vệ cô."
Yêu Thần khẩu nghiệp? Nàng triệt để im lặng, con nhóc này lai lịch gì, dám nói Yêu Thần khẩu nghiệp! Nàng nói: "Xem ra là tôi lo lắng." Ngay cả Yêu Thần đều không để vào mắt, còn giống như đặc biệt thân quen với Yêu Thần, người như vậy sao có thể để người vương triều Hãn Hải vào mắt? Nàng thấy cô không muốn báo danh tính, cũng không truy hỏi nhiều, nói: "Cũng tốt, nếu cô ở Hãn Hải, nói không chừng không bao lâu nữa chúng ta có thể gặp lại. Nếu như cô bị người Hãn Hải truy sát không còn đường để đi thì đến Nam Cương tìm tôi, tôi gọi là Sở Tịch Nhan, cô đi đến Nam Cương tuỳ tiện tìm một con yêu báo danh hiệu của tôi là có thể tìm được tôi." Nói xong, cáo từ Đế Long, vội vàng bay về hướng Nam Cương.