Hãy đưa câu chuyện này trở về những năm tháng thanh xuân của ông bà ngoại nào.
Ở trước mặt bạn mình, Hà Ngọc đã thề độc là sẽ không cưới Khương Tiểu Trinh.
Sau khi nghe cậu nói thế, Trương Thế Vũ chỉ vào cửa lớp ở đằng sau: “Khương Tiểu Trinh?”
Hà Ngọc lập tức ngoái đầu lại.
“Xì.” Trương Thế Vũ che miệng lại.
Đương nhiên, Khương Tiểu Trinh không xuất hiện ở chỗ đấy. Kẻ hoang mang chính là Hà Ngọc, cậu không biết trong khoảnh khắc mình quay đầu lại kia, cảm giác chột dạ dâng lên trong lòng cậu đến từ đâu.
Cũng sau ngày hôm đấy, cái đuôi phía sau Hà Ngọc đã biến mất.
Ngày đầu tiên Khương Tiểu Trinh không đi theo cậu, Hà Ngọc cho rằng, có lẽ cô thấy ngượng vì cú bạt tai hôm trước nên ngại gặp cậu.
Ngày hôm sau, Hà Ngọc suy đoán, Khương Tiểu Trinh đang tức vì hôm đấy cậu trêu cợt cô.
Ngày thứ ba, Hà Ngọc “tiện đường” qua lớp 10-4, chỗ ngồi của Khương Tiểu Trinh trống không.
Ngày thứ tư, Hà Ngọc lại “tiện đường” qua văn phòng của khối 10. Cậu biết được từ thầy chủ nhiệm của lớp 10-4 là Khương Tiểu Trinh xin nghỉ ốm, xem ra vết thương ở chân cô nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Tuần thứ hai Khương Tiểu Trinh không tới trường, toàn bộ khối 10 tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.
Cuối tuần đấy, có người gõ cửa nhà mới của Hà Ngọc.
Phạm Tú Tuệ mở cửa, một người mà dì hoàn toàn không nghĩ tới đang đứng ở bên ngoài.
Người đàn bà trung niên khoác một chiếc áo khoác mỏng tanh, trán và mũi đều bị bầm. Bà ta nở nụ cười lấy lòng với Phạm Tú Tuệ đứng trong nhà, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn rất sâu.
“Bà chủ nhà họ Khương?”
Phạm Tú Tuệ kinh ngạc kêu lên, nghiêng người đi, chào đón bà ta vào nhà.
“Chị bị làm sao thế này?”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hà Ngọc đi ra từ phòng mình. Từ Mỹ Nhân nhìn thấy cậu, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, Phạm Tú Tuệ mời bà ta đi vào, bà ta lại phẩy phẩy tay.
“Ngại quá, đêm hôm thế này còn quấy rầy mẹ con chị. Tôi tìm tới đây theo địa chỉ giao đồ nội thất lúc trước…… Tôi thật sự hết cách rồi, cả thành phố này chẳng tìm ai được nữa, tôi thật lòng xin lỗi.”
Từ Mỹ Nhân cúi gằm đầu khi nói chuyện. Lúc Phạm Tú Tuệ chuẩn bị lên tiếng dò hỏi, bà ta bỗng nhiên quỳ xuống, cầu xin dì.
“Chị có thể cho tôi vay một số tiền không ạ?”
Phạm Tú Tuệ, và cả Hà Ngọc đứng đằng sau dì, đều hoảng sợ vì hành động của bà ta.
Họ vội vàng đỡ bà ta dậy.
Đợi Từ Mỹ Nhân bình tĩnh lại, bà ta đã ngồi trong phòng khách nhà Hà Ngọc, bưng một ly trà nóng mà họ đã pha, vẻ mặt hoảng hốt.
Sự hiểu biết của Phạm Tú Tuệ và Hà Ngọc về chuyện nhà họ Khương làm ăn sa sút, vẫn còn khác xa so với tình hình thực tế.
Họ biết nhà họ Khương nghèo túng, Khương Nguyên ra ngoài làm thuê, Từ Mỹ Nhân bán hàng trong cửa hàng đồ nội thất. Nhưng ít ra, họ vẫn chăm sóc Khương Tiểu Trinh rất tốt, cô có thể đi học ở trường tư thục học phí đắt đỏ, mang quà đến trường cho bạn bè, ăn mặc hoa hòe loè loẹt. Sự “nghèo túng” này, chỉ là nghèo so với gia cảnh trước đây của nhà bên ấy mà thôi.
Nhưng không phải vậy.
Chuyện nhà hàng thua lỗ đã khiến Khương Nguyên táng gia bại sản. Ban đầu ông còn cắn chặt răng, liên tục vay tiền của người quen bạn bè để tự mình chống đỡ, cố gắng vượt qua khoảng thời gian gian nan ấy. Nhưng con số thiếu hụt lại như một cái động không đáy không thể lấp được, cứ để lâu dần, ông muốn rút tay lại để ngăn tổn hại thì đã quá muộn, toàn bộ nhà họ Khương đều suy sụp.
Hiện giờ họ nợ người thân bạn bè một số tiền khổng lồ, gia đình ba người này như chuột chạy trên đường, phải trốn nợ khắp nơi.
Lần trước Khương Nguyên quay lại thành phố này, số tiền mà ông đưa cho Khương Tiểu Trinh, chính là tiền mà ông chắp vá lung tung để làm sinh hoạt phí 6 tháng cuối năm cho hai mẹ con. Cho dù họ có cẩn thận đến mức nào, tung tích của Khương Nguyên vẫn bị người ta phát hiện ra, địa chỉ hiện tại của Từ Mỹ Nhân và Khương Tiểu Trinh cũng bại lộ.
Mấy ngày trước, Từ Mỹ Nhân bị tóm ở chỗ làm, bọn đòi nợ xông vào nhà họ, mang hết toàn bộ số tiền có thể lục soát được trong nhà đi.
Chủ cửa hàng nội thất bắt Từ Mỹ Nhân phải bồi thường tổn thất trong tiệm. Bà mất toi tiền lương mấy tháng, mất luôn cả việc, trước tháng sau, hai mẹ con bà phải dọn ra khỏi chỗ ở hiện tại.
Hoạ vô đơn chí là, Khương Tiểu Trinh nói, cô không muốn đi học nữa, bắt mẹ cô phải rút phần học phí sau về.
Từ Mỹ Nhân khuyên can mãi, bảo cô đi học đi, sắp thi cuối kỳ đến nơi rồi, đừng áp lực, chuyện tiền nong để người lớn lo…… Khương Tiểu Trinh vẫn bướng không nghe lời khuyên bảo.
Cùng đường, Từ Mỹ Nhân phải lục hóa đơn giao hàng, tìm đến nhà Phạm Tú Tuệ.
“Chị muốn vay bao nhiêu tiền?”
Nghe xong lời tự thuật của Từ Mỹ Nhân, làm gì có chuyện không xiêu lòng được. Phạm Tú Tuệ vốn là một người mềm lòng, nếu giúp được gì trong khả năng, thì dì nhất định sẽ giúp hai mẹ con họ. Nhưng trong lòng dì cũng rõ, với tình cảnh của nhà họ Khương, số tiền cho vay này khả năng cao sẽ không lấy lại được nữa.
Đáy mắt Từ Mỹ Nhân bừng cháy hy vọng.
Khó có thể tìm thấy bóng dáng của “Bà chủ nhà họ Khương” – người phụ nữ ưu nhã khéo léo mỹ lệ, nói chuyện nhỏ nhẹ năm nào trên gương mặt bà ta nữa.
Từ Mỹ Nhân ở trước mặt họ, vết thương trên mặt chỉ vừa mới kết vảy, ánh mắt vẩn đục, quần áo tả tơi.
Nắm chặt cơ hội vay tiền, giọng điệu của bà ta gấp gáp, sợ đối phương đổi ý: “Chị có thể cho tôi vay nhiều nhất là bao nhiêu?”
Phạm Tú Tuệ mím môi, thần sắc do dự thoáng lóe lên trong đôi mắt.
Hà Ngọc thành thật đọc một chuỗi số.
Từ Mỹ Nhân thuận lợi vay được tiền.
Hà Ngọc chủ động đề nghị để cậu đưa bà ta về nhà, đi thăm Khương Tiểu Trinh.
Trên đường, Từ Mỹ Nhân không ngừng cảm ơn cậu.
“Dì vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của mẹ con con, cảm ơn con đã quan tâm đến Minh Trân nhà dì.”
Hà Ngọc vốn định trả lời, cậu cũng không quan tâm Khương Tiểu Trinh đâu. Nhưng lời này lên đến miệng, cậu lại cảm thấy chẳng cần nói dối làm gì, bèn nuốt nó về.
“Khối 10 sắp thi cuối kỳ rồi, bạn ấy về học sớm được thì tốt ạ.”
“Đúng vậy,” Từ Mỹ Nhân thở dài, nhưng tóm lại bà vẫn lạc quan: “Vay được tiền là ổn thôi, con bé này nó thương dì với bố nó ấy mà. Đây không phải là lần đầu xảy ra chuyện này, hồi còn bé cũng có lần con bé quấy phá không muốn đến trường rồi.”
“Hồi còn bé? Cùng nguyên nhân với bây giờ ạ?”
“Không phải.”
Từ Mỹ Nhân trả lời rất ngắn gọn, trong bóng đêm, một màu xám không thể tan đi hiện hữu giữa hai hàng lông mày của bà.
Hà Ngọc đoán có chuyện gì đấy mà bà không muốn kể cho người ngoài, bèn nhanh trí đổi sang đề tài khác.
“Khương Tiểu Trinh có học theo các bạn được không ạ? Ở nhà con vẫn còn vở ghi của lớp 10, nếu bạn ấy cần thì con có thể cho bạn mượn ạ.”
“Theo được chứ,” Từ Mỹ Nhân cười nói: “Con bé học khá lắm.”
“Thế ạ?” Hà Ngọc hơi kinh ngạc, cậu nghĩ đến cái cặp toàn đồ ăn vặt của Khương Tiểu Trinh, và cả hai năm bị lưu ban của cô nữa.
“Ừ, lần trước dì đi họp phụ huynh, điểm tổng kết cuối tháng của Minh Trân đứng thứ 5 trong lớp, đứng thứ 50 cả khối.”
Vẻ mặt của Từ Mỹ Nhân dịu đi rất nhiều, giọng điệu biểu lộ sự tự hào: “Bao giờ Minh Trân nhà dì lớn, nhất định sẽ có tiền đồ.”
Bà nói không sai, Hà Ngọc không thể phủ nhận, đó quả thật là thành tích không tồi.
Muốn vào được trường cấp 3 của họ thì chẳng những phải lo đủ học phí, mà còn phải có điểm số tốt. Trong nhóm người ấy, Khương Tiểu Trinh còn thi được tới thứ tự như thế, chứng tỏ cô cũng là một đứa trẻ biết học và chịu khó học hành.
Vậy thì chuyện lưu ban hai năm là sao?
Hà Ngọc suy tư, Từ Mỹ Nhân ở bên cạnh cậu đang tự nhủ bằng giọng điệu chứa chan hi vọng.
“Cuộc đời này của dì và bố con bé gần như đã bị hủy hoại cả rồi. Chú dì bất kể tốn kém thế nào, cũng phải đưa Tiểu Trân đi học ở trường tốt nhất. Chú dì sẽ không để cảnh nhà ảnh hưởng đến tương lai của con bé. Chú dì có vất vả, có mệt, có bị người ta đuổi theo đánh, đuổi theo mắng, cũng không sao cả. Chỉ cần Tiểu Trân sống tốt là được rồi.”
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cậu quay đầu nhìn về phía Từ Mỹ Nhân. Cậu nhớ tới hôm mưa to ấy, Khương Nguyên ngồi xổm ngoài cổng trường hút thuốc.
Khương Tiểu Trinh thật may mắn, cậu nghĩ.
Cô có một cặp cha mẹ liều mạng bảo vệ cô. Cho dù họ đang ở trong vũng bùn, cũng vẫn giơ tay lên cao hết sức có thể để nâng cô lên. Họ ngăn trở tất cả nước bùn, tách cô ra khỏi thực tại đau đớn, bảo vệ sự ngây thơ vô tội của cô, để cô được làm một nàng công chúa kiêu ngạo.
Hai người đến kho hàng sau cửa tiệm đồ nội thất. Từ Mỹ Nhân kéo dây đèn mấy lần, cuối cùng đầy vẻ hối lỗi nói với Hà Ngọc.
“Xem ra đèn hỏng rồi.”
May mà đèn trong cửa tiệm vẫn dùng được, Hà Ngọc đi ra ngoài bật công tắc lên.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Từ Mỹ Nhân tìm được lỗ khóa, mở lớp cửa sắt ngoài cùng ra. Ổ khóa của cánh cửa bên trong đã bị phá hỏng, chỉ cần đẩy nhẹ là cửa đã mở ra.
Trong căn phòng nho nhỏ, đống đồ đạc tán loạn khắp nơi, chưa được chủ nhân thu dọn sạch sẽ. Nồi bát gáo chậu đổ nghiêng vung vãi bên cạnh chiếc váy công chúa mới tinh.
“Trân à, mẹ vay được tiền rồi.”
Từ Mỹ Nhân rón rén đi vào phòng, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cơn giận của con gái.
“Con đang ngủ à? Hà Ngọc tới thăm con này.”
Không ai đáp lời.
Bà đi tận đến chiếc giường – nơi duy nhất có thể giấu người. Bà nhấc đống chăn lên, Khương Tiểu Trinh không ngủ trong đấy.
“Trời ơi, trễ thế này rồi, Minh Trân có thể đi đâu đây?” Trán Từ Mỹ Nhân rịn mồ hôi, bà luống cuống như kiến bò trên chảo nóng: “Dì phải ra ngoài tìm con bé!”
“Dì cứ đợi ở nhà một lát đã, hay là bạn ấy ra ngoài ăn cơm ạ?” Hà Ngọc thử làm bà bình tĩnh lại.
Từ Mỹ Nhân lắc đầu: “Không thể nào, nhà dì không có tiền, con bé không thể mua đồ ăn được.”
“Thế hay là bạn ấy đi tìm dì ạ?”
“Lúc ra ngoài dì đã bảo con bé là dì đi vay tiền rồi,” Nói đến đây, bà càng lo lắng hơn: “Hay là Tiểu Trân trốn nhà bỏ đi? Lúc nghe thấy dì đi vay tiền, con bé tức giận lắm.”
Ai mà biết được.
Hà Ngọc nhăn mày lại: “Dì, dì cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, con đi tìm quanh đây xem.”
“Để dì tìm!” Bà cứ nhất quyết cầm chìa khóa ra ngoài: “Dì biết chỗ xung quanh đây rõ hơn con, con trông nhà nhé, nếu Tiểu Trân trở về thì con liên lạc với dì.”
Hà Ngọc đành phải thưa vâng.
Từ Mỹ Nhân đi rồi, cậu ngồi ngây một mình trong căn phòng như đống phế tích này.
Sau mười phút sờ soạng, Hà Ngọc tìm thấy chiếc đèn bàn đã bị hỏng chụp đèn, cắm được vào nguồn điện, căn phòng có ánh sáng.
Hà Ngọc nhìn thấy cặp sách của Khương Tiểu Trinh bị ném trong góc, cô không mang nó theo.
Cặp rất nhẹ, khóa kéo để mở. Bên trong ngoài mấy quyển sách giáo khoa, vở ghi, thì còn có hai tờ đơn của cô: Đơn xin chuyển lớp, Đơn xin làm cán bộ hội học sinh.
Hai tờ đơn này được kẹp trong cuốn sách, thẳng thớm tử tế, không một nếp nhăn.
Đơn xin chuyển lớp…… Xem ra, Khương Tiểu Trinh đã đưa ra quyết định dựa theo lời khuyên chuyển lớp trước đó của Hà Ngọc.
Trên tờ đơn có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm và trưởng khoa, ở chỗ chữ ký của học sinh, cô cũng viết tên mình rất chỉnh tề. Ngày ký đơn, là hôm cô bị bọn nam sinh đẩy xuống cầu thang, cậu đưa cô về nhà.
Hôm ấy Hà Ngọc nói với cô: “Tự tôi để ý, nên sửa lại thôi”, Khương Tiểu Trinh có vẻ suy tư.
Còn tờ đơn xin làm cán bộ kia thì đầy chữ viết tay, đã điền gần xong.
Chức vị mà Khương Tiểu Trinh chuẩn bị tranh cử là “Trưởng ban vệ sinh”; cột ưu thế tranh cử được viết quá nhiều, thậm chí còn nhiều hơn chỗ trống cho phép trong đơn: Bản thân em đã đảm nhiệm chức vụ lớp phó lao động nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú. Ngày nào em cũng nghiêm túc đốc thúc công việc vệ sinh của lớp, lớp chúng em nhiều lần đạt được cờ thưởng “Lớp học văn minh” nhờ vệ sinh sạch sẽ nhất tuần. Với em mà nói, việc vệ sinh không chỉ dừng lại ở chuyện giữ gìn lớp học sạch đẹp, em còn đồng thời chú ý bảo vệ môi trường, quan tâm đến việc tái chế tài nguyên, chủ động thu gom rác thải tái chế được cho lớp. Nếu em nhậm chức trưởng ban vệ sinh, em sẽ động viên các bạn toàn trường cùng nhau tái chế ……
Hà Ngọc bỗng nhiên muốn bật cười: Khương Tiểu Trinh thật đúng là, không gì khuất phục nổi.
Nếu như cô vào được danh sách tranh cử cán bộ hội học sinh, cậu có thể dễ dàng tưởng tượng được cô sẽ thu hút được bao nhiêu ánh nhìn ghét bỏ. Cậu tin rằng bản thân Khương Tiểu Trinh cũng dự đoán được điều này.
Vậy mà cô lại dám làm như thế.
Khả năng không biết xấu hổ, không tự nhận thức được bản thân của cô, khiến người ta giật mình, làm người ta kính nể.
[HẾT CHƯƠNG 33]