Trời bắt đầu đổ mưa từ thứ Ba.
Cổng sau trường bị đọng nước, chẳng có học sinh nào đi qua, chỉ có hai sao đỏ đứng gác cổng ở đây.
“Tao có thể hỏi tại sao được không? Cổng trước tử tế không trông, tự dưng tụi mình lại phải canh cổng sau.”
Trương Thế Vũ ngậm cây bút, tròng mắt đảo tới đảo lui đánh giá thằng anh em Hà Ngọc của mình.
“Tao cảm thấy dạo này mày không bình thường.”
Hà Ngọc đang tập hợp danh sách học sinh đăng ký đến muộn, nghe thấy cậu ta nói thế thì cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Nếu mày rảnh quá không có gì làm, thì có thể ra ngoài thông cống giúp nhân viên vệ sinh đấy.”
“Mày thế này thì càng không bình thường, tao mới nói mày một tí mày đã khịa tao rồi. Ngày thường tao trêu mày suốt có thấy mày giận đâu.”
Thám tử Trương Thế Vũ hạ giọng, bắt đầu thẩm vấn cậu.
“Có phải là vì cô béo kia không?”
“Ai cơ?” Vẻ mặt Hà Ngọc đầy hoang mang.
“Đừng giả ngu,” cậu ta thúc cậu bằng khuỷu tay: “Cái đứa mặc váy công chúa ấy!”
“Lần trước tao gọi nó là con xấu gái, còn bị mày lừ mắt, mày bảo nó là người quen của mày…… Làm tao đến giờ cũng không biết nên gọi nó thế nào.”
“Cậu ta làm sao cơ?” Hà Ngọc tiếp tục giả ngu.
“Hôm qua lúc tao trực cùng ca với mày có thấy con bé đấy, tụi mày còn chả chào hỏi gì nhau luôn. Lúc nó đi qua, người mày cứng vãi cả đơ, sau đấy hôm nay mày lại chủ động đòi chuyển qua trực cổng sau. Ta nói, rốt cuộc mày với con đấy có phải người quen không vậy? Giữa chúng bay có chuyện gì thế?”
Cái mặt bự của Trương Thế Vũ càng lúc càng dí sát lại gần, đôi mắt sáng ngời có thần như có thể đọc được tâm trí người khác, nhìn xuyên thấu được Hà Ngọc.
Cậu đập quyển vở lên mặt cậu ta, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Là người quen đấy,” Hà Ngọc nói nhẹ tênh: “Hồi bé thì thân, bây giờ hết thân.”
“Xuỳ,” Trương Thế Vũ không tin: “Không thân mà hôm đấy mày còn chạy đi đổ rác giúp nó?”
Hà Ngọc phỉnh phờ: “Ở trường thì cần phải giúp đỡ các bạn, giúp được gì trong khả năng thì tao giúp thôi.”
“Chém!” Cậu ta chọc thủng cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cậu: “Chắc chắn có gì rồi, chứ không sao cứ gặp nó là mày lại gượng gạo?”
Hà Ngọc thở dài.
Đúng vậy, là tại vì sao cơ chứ.
Hôm đó, sau khi tạm biệt Khương Tiểu Trinh, cậu cứ nghĩ mãi nghĩ hoài về những điều mà mình nói.
Cô ta nói cái gì mà “Tớ còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè”, “Bây giờ cậu cứ muốn nói lại thôi”. Cô chỉ vừa nói vậy, là cậu bỗng mở rộng hết cửa lòng với cô, chẳng nghĩ ngợi được gì, nói hết vào mặt cô.
Lời của cậu quá sức nặng nề, đặc biệt là câu “Khương Tiểu Trinh, tôi khinh thường cậu” kia.
Quá cao cao tại thượng. Xong việc nhớ lại, đến cả bản thân Hà Ngọc cũng muốn đập dẹp lép mình của lúc đó.
Cậu có còn là đứa con nít 5 tuổi nữa đâu, cho dù có không ưa ai, cậu cũng có cách uyển chuyển thỏa đáng hơn, xổ toẹt khó coi như thế không phải là ý định của cậu
Trương Thế Vũ nói đúng, cậu rất gượng gạo khi thấy Khương Tiểu Trinh.
Nguyên nhân của việc gượng gạo, là vì cậu xấu hổ khi đối mặt với cô, xấu hổ vì những lời nặng nề mình đã nói với cô.
“Hà Ngọc, mày ngây ra rồi.” Trương Thế Vũ lên tiếng nhắc nhở.
“Thế à?” Hà Ngọc lau bọt nước trên tóc mái mình đi.
“……”
Thôi được rồi, Trương Thế Vũ chắc chắn 100% là Hà Ngọc không bình thường.
Người bình thường bật ô che mưa, làm gì có ai khiêng cán ô trên vai, nước từ ô nhỏ xuống ướt cả người mình rồi mà còn không nhận ra chứ?
Cả cái đầu của Hà Ngọc đều đang bị mưa xối đấy!
……
Cùng thời khắc đó, ở cổng chính trường học.
Một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm, da dẻ ngăm đen che ô đi vào cổng trường.
Ông ta nhìn quanh quất, thừa lúc người thưa thớt, ông ta đến gần cổng chính.
“Chào cháu, cho chú vào trường tìm người được không?”
Bạn sao đỏ cảnh giác nhìn ông ta chằm chằm.
Ông chú mặc một cái áo thun bụi bặm cũ kĩ, một cái quần túi hộp rách rưới, thêm cả hình tượng lôi thôi lếch thếch của ông ta, trông ông ta như một bác nông dân vừa vào thành phố.
Họ trực ban sao đỏ, chủ yếu là để phòng ngừa những kẻ kì quái đi vào khuôn viên trường.
Bạn nhỏ nhíu mày, hỏi ông ta: “Chú muốn tìm ai ạ?”
Ông ta đáp rất lưu loát: “Khương Tiểu Trinh, lớp 10-4.”
Học sinh trực ban kiểm tra đối chiếu lại danh sách học sinh, lớp 10-4 đúng là có cái tên này thật, thái độ của bạn học sinh với ông chú ôn hòa hơn một chút: “Chú tìm bạn ấy có chuyện gì? Nếu đưa đồ thì giao cho tụi cháu là được rồi ạ.”
“Chú có chuyện quan trọng muốn nói với con bé.”
Câu nói này của ông ta rất mập mờ, sự cảnh giác của bạn học sinh lại dâng lên: “Chú là gì của bạn ấy?”
“Ờ ừm……” Ông chú ấp a ấp úng: “Nhất định phải nói sao?”
“Nhất định phải nói ạ.”
Ông ta che ô thấp hơn một chút, chẳng hiểu sao lại nói nhỏ đi: “Chú là bố của con bé.”
Vậy thì càng kỳ quái hơn, cậu bạn hỏi ông ta: “Chờ tới lúc bạn ấy tan học chú nói với bạn ấy không được ạ?”
Ông chú lắc đầu: “Chú không thể ở đây quá lâu, nói chuyện xong với con bé là chú phải đi rồi.”
Cậu học sinh suy nghĩ một lát, xoay người thảo luận vài câu với bạn cùng ca trực, lại quay sang trả lời ông ta.
“Trường cháu không cho phụ huynh vào ạ. Thế này đi, chú chờ cháu ngoài cổng, cháu gọi con gái chú ra cho ạ.”
“Được, vất vả cho cháu rồi.” Ông chú cảm ơn cậu ta, đứng chờ ở bên cạnh.
Cậu sao đỏ kia chạy một hơi đến lớp 10-4.
Vẫn chưa bắt đầu vào học, trong lớp ồn ào cãi cọ, không biết Khương Tiểu Trinh là đứa nào.
Vì thế cậu ta gõ cửa thật mạnh, đứng ngoài gọi với vào trong.
“Khương Tiểu Trinh có ở đấy không? Bố bạn đang đợi bạn ở cổng trường, ông ấy kêu bạn ra ngoài một chút, có việc muốn nói với bạn.”
Một đứa to cồ cộ đứng lên trước mặt cậu ta.
Một cô béo ăn diện hoa hòe loè loẹt đẩy ghế ra, xông tới với vận tốc siêu nhanh, đẩy cậu ta ra khỏi phòng học.
Động tĩnh ở chỗ họ quá lớn, cả lớp đều ngoái lại nhìn.
Khương Tiểu Trinh muốn mau chóng đuổi cậu ta đi, vừa đẩy vừa nói: “Đừng ồn ào, đấy không phải là bố mình.”
“Hả?” Sao đỏ quay đầu lại, không tài nào hiểu được: “Bạn chưa gặp mà đã biết đấy không phải là bố của bạn à?”
“Ừ!” Cô chém đinh chặt sắt nói: “Bạn bảo ông ta mau đi đi.”
Thế này thì……
Người ta còn đang chờ ngoài cổng trường, Khương Tiểu Trinh nói không quen biết, vậy cậu ta phải trả lời ông chú kia thế nào đây?
Cậu sao đỏ kia gãi gãi cổ, chỉ có thể đi ra cổng sau, tìm đội trưởng đội sao đỏ hỏi một câu.
Hà Ngọc vừa mới nghe cậu sao đỏ trình bày tình hình, trong lòng đã có phương án giải quyết đại khái, mãi đến khi cậu ta nói đến “Khương Tiểu Trinh của lớp 10-4”.
“Khương Tiểu Trinh? Em béo mặc váy công chúa công chúa kia ấy à?” Trương Thế Vũ cũng không bỏ qua từ mấu chốt này.
Bạn nam gật đầu: “Đúng vậy, anh tả chuẩn đấy.”
Trương Thế Vũ đưa mắt ra hiệu với Hà Ngọc.
Cậu mặc kệ cậu ta, nhét thẳng quyển sổ trực ban vào lòng cậu ta.
“Một mình mày đứng đây trông đi, tao ra cổng trước xử lý một tẹo.”
“Ừ ừ,” Trương Thế Vũ đồng ý cực kì vồn vã: “Mày cứ yên tâm đi đi.”
Nhìn lần đầu, Hà Ngọc chưa thấy Khương Nguyên ở đâu cả.
Cậu hỏi bạn sao đỏ kia: “Chú phụ huynh kia đâu?”
Bạn nam chỉ cho cậu: “Nè, bên kia kìa.”
Một người đàn ông trung niên lưng còng, áo xống tả tơi.
Giữa cơn mưa to, sự tồn tại của ông ta tựa như một tảng nấm mốc mọc trên bờ tường.
Dù Hà Ngọc có mặt đối mặt với ông ta, cậu cũng không dám nhận, người này là Khương Nguyên.
Chú Khương mở nhà hàng lớn trong ấn tượng của cậu có tiếng cười sang sảng, giọng nói oang oang. Ông luôn mặc comple giày da, chải tóc óng mượt, luôn mang dáng vẻ hăng hái khí phách, khôn khéo giỏi giang.
Thời khắc duy nhất mà ông phải chịu chết, đấy là lúc đối mặt với hòn ngọc quý trên tay của ông.
Công chúa nhỏ vừa rơi nước mắt, ông đã hoang mang rối loạn, chạy tới dỗ dành dịu dàng nhỏ nhẹ: “Minh Trân đừng khóc, con muốn gì, bố mua cho con nhé.”
Ngã từ trên mây xuống vũng bùn, chẳng còn gì hơn.
Giờ phút này, ông ta ngồi xổm trên mặt đất chẳng còn chút hình tượng nào.
Người đàn ông có một gương mặt già nua u ám, ông ta nhìn người qua đường đi lại tới lui trước mắt, rít từng hơi thuốc lá.
Hà Ngọc không đi qua thăm hỏi, cậu quay đầu, đi tới khu giảng đường của lớp 10-4.
Khác với bạn sao đỏ lúc trước, cậu biết rõ rành rành Khương Tiểu Trinh là ai, nhưng vẫn không thể gọi cô ra khỏi lớp mà không đánh động đến người khác
“Đàn anh Hà Ngọc tới lớp bọn mình!”
Người còn chưa tới lớp, tiếng đồn đã vang lên trước.
Lúc Khương Tiểu Trinh nghe thấy mọi người kháo nhau về Hà Ngọc, cô đã có dự cảm không lành.
Dự cảm trở thành sự thật.
Cậu đứng ngoài lớp học, đối mắt với cô cực kì chuẩn xác. Cậu vẫy vẫy tay với cô, gọi cô ra ngoài.
Tôn Cầm chủ động tránh đường, để tiện cho Khương Tiểu Trinh đi ra.
Cô đành phải ra ngoài trước ánh mắt tò mò của cả lớp.
Hà Ngọc đi đằng trước, Khương Tiểu Trinh đi theo cậu.
Lúc xuống lầu, ngoài trời đang mưa. Khi đi ra cô không mang ô, cậu bật chiếc ô của mình che đầu cho cô.
Trước kia nặng lời với cô, cậu cảm thấy xấu hổ, cậu còn tưởng lần tiếp xúc tiếp theo sẽ là một vạn năm sau. Không ngờ, cơ hội nói chuyện với nhau lại đến nhanh như vậy.
Hà Ngọc ý thức được: Cho dù cậu chờ mong bản thân mình sẽ là một người biết xử sự, khéo đưa đẩy, nhưng cậu không thể lẩn tránh được Khương Tiểu Trinh hoàn toàn, trốn thật xa khỏi cô để không còn gây ra bất cứ lầm lỗi gì nữa.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai nghe được, cậu hỏi cô.
“Có phải chú Khương đã làm gì tổn thương đến cậu hoặc mẹ cậu, nên cậu mới không muốn gặp chú ấy không?”
Nếu là như thế, thì Hà Ngọc thấu hiểu, cậu sẽ giúp cô ngăn Khương Nguyên lại.
Bất luận là bây giờ, hay là về sau.
“Không.”
Khương Tiểu Trinh so vai lại.
Trong màn mưa, cô núp trong khoảng trời nho nhỏ dưới tán ô của Hà Ngọc, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Giọng cô gần như bị tiếng mưa rơi nuốt hết, cũng có lẽ là, do cô vốn đã nói rất nhỏ rồi.
“Ông ấy là một người cha tốt. Ngoài làm ăn lụn bại, thì ông ấy chẳng có gì đáng để trách móc nặng nề.”
Vậy tại sao……
Cậu hỏi: “Nhưng cậu lại không muốn gặp ông ấy?”
Cô không nhìn cậu, bước thẳng về phía trước: “Thôi gặp vậy, đã đến tận đây rồi.”
Khương Nguyên đợi ở bên ngoài rất lâu, nhưng chỉ cần nhìn thấy con gái là đã tốt lắm rồi.
Ông đón Khương Tiểu Trinh từ chiếc ô của Hà Ngọc, cảm kích nói lời cảm ơn với Hà Ngọc.
Ông không có thì giờ để nhận ra Hà Ngọc là ai, nhưng dù cậu ta là ai, thì cũng không quan trọng.
Hà Ngọc đứng ở vị trí trực, nhìn theo bóng họ ra khỏi khuôn viên trường.
Chiếc ô của Khương Nguyên đã hơi hỏng rồi, ông kéo tấm vải dù, để phần tuột ra phẳng hơn một chút. Khương Tiểu Trinh mập mạp được ông che đậy kĩ càng dưới tán ô, không chịu gió thổi, chẳng chịu mưa bay.
Giọng nói của Khương Tiểu Trinh vẳng lại từ xa, trong giọng mang theo sự oán trách.
“Con đã kêu bố đừng tới, bố còn đến trường con làm gì?”
Khương Nguyên giải thích: “Bố không thể tới nơi hai mẹ con con ở, bố sắp phải đi ngay rồi, chỉ muốn……”
Hà Ngọc vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai người, bèn thôi không chú ý nữa.
“Khương Tiểu Trinh đã đăng ký rồi, nếu bạn ấy quay lại sau tiếng chuông reo thì đừng trừ điểm của bạn ấy.” Cậu dặn dò bạn sao đỏ cùng ca trực.
Bạn học sinh hiểu ý cậu: “Được, vậy mày quay lại cổng sau đi.”
Hà Ngọc đi được vài bước, lại lộn về.
“Thôi, tao ở lại đây luôn, cổng sau cũng chẳng có việc gì.”
Nhìn đồng hồ báo thức trong bốt bảo vệ, cậu nói: “Còn năm phút nữa chuông reo. Chốc nữa tao lại đưa bạn ấy về khu giảng đường, bạn ấy không mang ô.”
Nếu Trương Thế Vũ ở đây, nghe thấy Hà Ngọc nói thế, cậu ta đảm bảo sẽ bắt đầu kêu ngao ngao.
Không có việc gì làm, Hà Ngọc bắt đầu thẫn thờ.
Câu ban nãy cậu hỏi Khương Tiểu Trinh, thật ra cô vẫn chưa trả lời rõ ràng.
Tại sao mới nãy ban đầu cô ta lại không muốn gặp Khương Nguyên?
Cậu cảm thấy kỳ quái: Giống như lời cô ta nói, bố cô ta là một người cha tốt, quan hệ giữa hai cha con trông cũng có vẻ không tồi.
Bởi vì sắp vào học nên không muốn ra? Trời mưa nên không muốn đi?
Một đáp án như thế rất chẳng đâu vào đâu, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, thì đây đúng là chuyện mà một đứa có tính tình tiểu thư như cô ta sẽ làm.
Phỏng đoán dừng lại tại đây.
Khương Tiểu Trinh không nói gì, thì Hà Ngọc không ép cô trả lời, dù sao đấy cũng là chuyện riêng tư của cô.
Đội sao đỏ đã chuẩn bị sẵn sàng thả cho Khương Tiểu Trinh vào sau khi chuông reo.
Không ngờ, chưa được 5 phút, cô đã nói chuyện xong với bố mình.
Khương Tiểu Trinh vẫy tay tạm biệt bố mình, thành công chen vào trong cánh cổng trường đang chậm rãi khép lại, cùng với đám bạn cũng đang vội vã ùa vào trước tiếng chuông reo.
Hà Ngọc mở ô, đưa Khương Tiểu Trinh về lớp.
Có một bạn học sinh chạy về kịp chuông vừa hay là bạn cùng lớp của cô, ba người đi song song với nhau.
“Sadako, đấy là bố mày hả?”
Bạn nữ kia thở hồng hộc vì chạy, bấy giờ mới bình tĩnh lại được. Cô ta cảm thấy cảnh tượng vừa rồi hơi quái lạ.
“Không phải cả lớp đều bảo bố mày là ông chủ nhà hàng lớn, giàu có lắm à.”
“Ông ta không phải là bố tao,” Lúc nói dối, Khương Tiểu Trinh chẳng hụt hơi tẹo nào: “Mày nhất định không được kể với người khác là mày thấy ông ta nhé.”
“Ơ,” Nữ sinh kia cào cào đầu: “Vậy lão ấy là ai thế?”
“Thì là cái kiểu……”
Hà Ngọc ở cạnh đấy quan sát Khương Tiểu Trinh.
“Người làm của bố tao, chân chạy vặt ấy mà.”
“À, thảo nào,” Nữ sinh nói thẳng không kiêng dè gì: “Tao đã nghĩ ngay mà, lão đấy ăn mặc rách rưới như thế, nếu đấy là bố mày, thì chả hóa nhà mày nghèo rớt à.”
“Ha ha, không phải là bố tao đâu.” Cô cười nói với nữ sinh kia.
Nụ cười của Khương Tiểu Trinh cực kỳ làm ra vẻ.
Có một câu trả lời đơn giản hơn nữa để lý giải tại sao cô ta không muốn thấy Khương Nguyên ở trường.
Đấy là vì thói hư vinh của Khương Tiểu Trinh.
[HẾT CHƯƠNG 24]
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Thế Vũ: “Rốt cuộc mày với con đấy có phải người quen không vậy? Giữa chúng bay có chuyện gì thế?”
Hà Ngọc:” Câu chuyện này mà kể thì…… hơi dài. Hay là để tao đề cử cho mày một quyển truyện dài, tên là 《 Để làm Hà Ngọc hối hận 》 nhé.”