Để Làm Hà Ngọc Hối Hận

Chương 23: Nghĩ cách cứu chú mèo con




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thanh mai trúc mã là một từ rất huyền ảo.

Khi chúng ta nói ai với ai kia là thanh mai trúc mã, thì hình như trong ấy sẽ xen lẫn một ít ý tứ thân mật, cũng có nghĩa là, chúng ta sẽ cho rằng hai người đó có gian tình với nhau.

Cho nên nguyên văn lời Khương Tiểu Trinh là, quen nhau từ nhỏ.

“Hai người là thanh mai trúc mã à?” Các thiếu nữ ríu rít, hỏi loạn cả lên.

“Không,” cô lại nhấn mạnh lần nữa: “Là quen nhau từ nhỏ.”

“Tao cũng muốn được làm thanh mai trúc mã với anh ý!” Tôn Cầm ôm ngực tru lên. Con bé là đứa kích động nhất vì tin hóng hớt này. Từ trước khi vào ngôi trường cấp 3 này, con bé đã được nghe về Hà Ngọc rồi, không ngờ đứa bạn cùng bàn của mình lại thân quen với anh ý như thế, quả là chẳng khác gì đi đu idol lại phát hiện được cửa sau có thể đi tắt vào.

“Hồi nhỏ anh Hà Ngọc trông thế nào? Đáng yêu không? Từ bé anh ấy đã đa tài đa nghệ, vẽ đẹp lung linh như vậy rồi à? Lúc bé chắc chắn anh ấy không được dịu dàng như bây giờ, lúc anh ý cáu lên trông thế nào? Mày có ảnh chụp hồi nhỏ của anh ấy không?”

Bản thân Khương Tiểu Trinh thì vẫn hơi để ý chuyện Tôn Cầm vẫn dùng sai từ.

Nhưng thôi, cô nhìn xung quanh, hình như chẳng ai có trí tưởng bở bay xa coi cô và Hà Ngọc là một đôi cả. Cho dù là “Thanh mai trúc mã”, nhưng cùng lắm cũng chỉ coi như người quen hồi bé, còn trong sạch hơn cả nước trong.

Mọi người đang kích động phấn khích, nhưng Khương Tiểu Trinh chỉ có một cái miệng.

Cô ngồi xuống chiếc ghế trong tiệm, không nhanh không chậm uống một ngụm nước, y như giáo viên đang giải thích câu hỏi vậy, trả lời nghi vấn của từng cô gái trước mặt.

“Khi còn nhỏ trông cậu ta rất bình thường, cả khuôn mặt đều tròn xoe xoe, những cái khác thì không có gì đặc biệt.”

Khương Tiểu Trinh vừa nói vừa hồi tưởng lại gương mặt trong ký ức kia.

Thật ra cô thích Hà Ngọc hồi đấy hơn. Hà Ngọc thuở thiếu thời có một đôi mắt cún con, cậu rất dễ bị dọa. Lúc cô bắt nạt cậu, mặt cậu nhăn dúm dó lại, miệng nhệch ra, mặt mũi tủi thân tấm tức…… Nhưng mà, giai đoạn cuối ở chung với nhau, cô thường không bắt nạt được cậu ta, mà còn rất hay bị cậu ta chọc tức.

“Bây giờ cậu ta vẽ tranh giỏi lắm à? Tao chỉ biết là ngày xưa cậu ta được giải nhất lúc học lớp vỡ lòng. Hồi đấy có lẽ tụi tao mới được 6 tuổi. Giáo viên nói cậu ta vẽ rất đẹp, nhưng tao với đứa bạn cùng bàn của tao đến xem, bọn tao đều cảm thấy cậu ta vẽ rất xấu.”

Tôn Cầm vậy mà lại giải đáp nghi vấn giúp Khương Tiểu Trinh: “Vậy thì nhất định là do bọn mày không có mắt nhìn, huy chương vàng giải vô địch quốc gia, mày đã phục chưa.”

“Không chỉ vậy thôi đâu!” Mấy đứa con gái đều đã được nghe truyền kỳ về Hà Ngọc: “Có người muốn bỏ vốn cho anh ấy tổ chức triển lãm tranh cá nhân nữa cơ, anh ấy còn từng xuất bản hai quyển sách tranh. Từ hồi cấp 2, anh Hà Ngọc đã được người ta phỏng vấn rồi, còn được lên TV.”

Khương Tiểu Trinh hoàn toàn không biết.

Hà Ngọc trong trí nhớ của cô, là một thằng nhóc có thể ngồi vẽ vời tự chơi hết cả buổi chiều trong căn phòng dành cho vú em.

Kẻ mà bọn con gái nói tới y như minh tinh trong phim điện ảnh vậy.


Còn gì nữa nhỉ……

“A,” Khương Tiểu Trinh mơ hồ nhớ ra: “Cậu ta biết thổi sáo lá, thổi được bài Twinkle Twinkle Little Star.”

“Phì, đáng yêu vậy á!” Mấy đứa con gái nghe thế thì bừng bừng hứng thú.

“Hình như chẳng có gì là cậu ta không giỏi cả.”

Những chuyện khác cậu ấy cũng làm giỏi lắm, ví dụ như: Cậu ấy biết nhặt cầu, biết vo gạo cho mẹ, biết quét tước, đi xe đạp, còn vụng trộm đưa cô ra ngoài mua khoai lang khô.

Hà Ngọc của hiện tại chắc chắn sẽ không đưa cô đi mua khoai lang khô.

Cả tâm trí Khương Tiểu Trinh toàn là câu nói “Tôi khinh thường cậu” mà ban nãy cậu nói với cô, vẻ mặt lạnh băng, cộng kèm giọng điệu ác liệt.

“Tại sao tụi mày lại nói cậu ta dịu dàng?”

“À, cái này thì hơi khó giải thích. Cuối tuần này đến phiên lớp 12-3 trực sao đỏ, anh Hà Ngọc khóa trên là người của hội học sinh, mày có thể thấy anh ý ở trên trường. Cứ ngắm nhiều vào rồi mày sẽ rõ thôi, anh ý đối xử với mọi người tốt lắm……”

Nhờ vào Hà Ngọc, thái độ hôm nay của bọn con gái với Khương Tiểu Trinh tốt hơn bình thường rất nhiều.

Ngày xưa cô không ngừng tìm đề tài, sấn đến cạnh bọn con gái, bọn con gái cũng chẳng phản ứng gì mấy, thi thoảng thấy phiền còn trốn tránh cô nữa. Hôm nay tất cả tụi nó đều vây quanh cô, nghe cô kể về chuyện lúc nhỏ của Hà Ngọc.

Đây không còn gì nghi ngờ nữa, chính là lần “khoe khoang” của cô khiến tụi con gái thấy hâm mộ nhất.

“Tao đột nhiên nhớ ra,” Tiểu Lâm đập bàn đánh bốp, nhớ tới một sự kiện: “Lần ở nhà ăn không phải anh Hà Ngọc đã nhìn mày à? Mày không nhận ra anh ý sao?”

Khương Tiểu Trinh lắc đầu: “Không nhận ra, kính của tao có số độ rất cao, hơn nữa cậu ta đã thay đổi rất nhiều.”

“Vậy anh ý có nhận ra mày không?”

Vấn đề này, Hà Ngọc đã từng trả lời cô rồi.

Khương Tiểu Trinh do dự một lát, nói với bọn con gái: “Chắc là cũng không.”

“Ẹc, chắc chắn là có liên quan đến bề ngoài của mày rồi.”

Mấy đứa con gái xung quanh nói thẳng: “Tao mà là anh Hà Ngọc, tao cũng chẳng muốn nhận ra mày.”

Khương Tiểu Trinh hé miệng, chuẩn bị đáp trả con bé kia một câu tự tin như thường lệ: Có gì mà không muốn nhận chứ, tao xinh đẹp thế này kia mà.

Lời đến miệng rồi lại như bị ứ lại.

“Không nhận ra thì thôi, tao có để bụng đâu.”

Lần này cô không giả vờ tốt được như mọi ngày, ai cũng có thể nhận ra là cô đang mạnh miệng.

Khương Minh Trân khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa kính trong suốt phản chiếu dáng vẻ của cô, gương mặt béo phì bị gọng kính ép lại, rất nhiều nốt mụn dậy thì trên mặt; những chiếc kẹp tóc nhựa đủ màu cài khắp đầu, điên điên khùng khùng.

Hôm đó ở trong mắt cậu, cô cũng mang gương mặt thế này.



……

Tuần kế tiếp, quả nhiên như lời bọn con gái nói, Khương Tiểu Trinh gặp được Hà Ngọc đang trực sao đỏ ở khuôn viên trường.

Khi đứng chung với những cậu trai cùng tuổi, cũng mặc bộ đồng phục trường, cậu lại càng trở nên nổi bật hơn.

Giống y như một cây củ cải trắng giữa đám khoai tây, nam chính xuất hiện giữa đám người qua đường vậy.

Đội ngũ trực sao đỏ đứng thành một dãy, liếc mắt một cái là nhìn thấy cậu ngay.

Cậu mang nụ cười như tắm mình trong gió xuân trên gương mặt, ánh mắt Hà Ngọc có một loại thân thiết hiền lành rất khó tả.

Tướng mạo khiến người ta ưa thích như vậy, dù là học sinh hay giáo viên thì cũng tự nhiên phải liếc cậu thêm mấy lần lúc đi ngang qua.

Học sinh có vấn đề muốn hỏi, cần sao đỏ hỗ trợ, đến cả chào hỏi thăm nom, mọi người đều hướng về phía Hà Ngọc theo bản năng. Chuyện này dẫn đến việc rõ ràng những đứa sao đỏ khác đang rảnh rỗi, nhưng mọi người chỉ tụ tập bên mỗi mình Hà Ngọc, chờ đợi cậu trợ giúp.

Thứ Hai, Khương Tiểu Trinh đi ngang qua cổng trường bốn lần.

Đi học, nghỉ trưa, về trường sau giờ nghỉ trưa, tan học.

Lúc đi học, phía trước cô có một giáo viên nữ đang nắm tay đứa con nhỏ của mình. Lúc đi ngang qua cổng trường, đứa bé con kia mở lớn đôi mắt to ngập nước, nghiêng đầu nhìn Hà Ngọc.

Hai mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết, cười với bé trai.

Bé trai vẫy vẫy tay với cậu, Hà Ngọc cũng nghiêm túc vẫy đáp lại.

Rồi sau đó, cậu thấy Khương Tiểu Trinh đi đến từ đằng sau.


Cô và cậu liếc nhau.

Cậu thu nụ cười và bàn tay đang vẫy lại, nhìn ra chỗ khác với vẻ mặt nghiêm nghị.

Tới giờ nghỉ trưa, Khương Tiểu Trinh đói bụng. Chuông vừa vang, cô là đứa đầu tiên chạy ra khỏi lớp.

Lúc đi ngang qua cổng trường, các học sinh trực sao đỏ cũng vừa mới vào chỗ.

Hà Ngọc cắn một miếng bánh quy, tay trái kéo băng sao đỏ đeo cho tay phải.

Khương Tiểu Trinh thả chậm bước chân, thấy cánh tay cậu xỏ vào, nhưng không đeo được. Rốt cục để rảnh tay, cậu nhét mạnh miếng bánh quy vào miệng mình, nhai rôm rốp rôm rốp.

Cô đi ngang qua trước mặt cậu, cậu để ý thấy cô.

Động tác nhấm nuốt chợt khựng lại, Hà Ngọc cúi đầu sửa sang lại băng tay áo.

Cô vừa bỏ đi, tiếng rôm rốp lại vang lên đằng sau.

Lúc Khương Tiểu Trinh nghỉ trưa về trường, Hà Ngọc không đứng tại chỗ của mình nữa.

Cô đi xuyên qua sân thể dục nhỏ ở đằng sau tòa nhà thực nghiệm, tính đi tìm các bạn mình ở canteen.

“Cậu trèo được chứ, có sao không?”

Giọng bạn nữ kia mang theo tiếng nức nở, mười ngón tay bạn ấy đan vào nhau, nôn nóng ngước đầu nhìn về phía cây hòe già.

“Không sao.”

Khương Tiểu Trinh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng Hà Ngọc.

“Tớ đứng đây canh nó, để xem có cách nào mang nó xuống được không, cậu đi gọi giáo viên giúp tớ nhé.”

“À ừ được,” bạn nữ lo lắng dặn dò cậu: “Cậu nhất định không nên trèo cao quá nhé, cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Bạn nữ vội vã chạy đi theo lời dặn của cậu, Khương Tiểu Trinh đến gần cây hòe kia.

Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua tán lá xanh mượt, phả bóng lá lên mặt thềm.

Cô lấy tay che mắt lại, ngẩng đầu lên, thế giới trên cây tựa như một cái mê cung.

Vòng qua những lùm cây xanh um tươi tốt, rắc rối khó gỡ, gần giữa cây đại thụ, cô thấy giày của Hà Ngọc ở đấy.

“Meo, meo.” Bé mèo con đang kêu to, không biết là cầu cứu hay là ra oai.

“Mèo.” Đây là tiếng của người, nghe chẳng giống tiếng mèo chút nào.

Có lẽ cậu cũng để ý thấy mình bắt chước thất bại, bèn “Khụ khụ” hai tiếng cho thanh giọng.

“Meo……” Tiếng mèo của cậu trai loài người tiến bộ rất mau, lần này rõ ràng nghe hay hơn nhiều.

“Meo meo?” Mèo con kêu meo đáp lại cậu.

“Meo meo meo.” Cậu bắt chước càng lúc càng giống hơn.

Có lẽ thấy cảm xúc của mèo con ổn định rồi, cậu gạt cành lá ra thật cẩn thận.

Dường như mèo con có ý động đậy.

Khương Tiểu Trinh đứng dưới gốc cây nhìn mà thấy lo lắng.

Cô tính mở miệng hỏi Hà Ngọc có muốn giúp gì không, lại sợ mình lên tiếng thì làm cậu hoặc mèo con giật mình.

Thật ra, cô có thể giúp được gì cơ chứ? Cô không biết leo cây, mà cũng có người đi gọi giáo viên rồi.

May mà, cuộc giao lưu giữa cậu trai loài người giỏi tiếng mèo và mèo con dần có hiệu quả.

Khương Tiểu Trinh thấy chú mèo kia, đấy là một con mèo con màu vàng mập mạp, đang dứ dứ cái chân có đệm thịt màu hồng.



“Meo, em sang bên này được không? Meo.”

Một nửa tiếng mèo, một nửa tiếng người, trong giọng nói dẫn dụ của cậu lại phảng phất chút lừa gạt dỗ dành.

Chú mèo con có hư có nghịch mấy, nghe vậy cũng ngoan ngoãn sà vào lòng cậu.

Đệm thịt hồng nhạt giẫm lên cành cây, nó nhẹ nhàng nhảy xuống, cậu vội bắt lấy nó.

Chú mèo béo được cậu trai giỏi tiếng mèo bắt lấy thành công. Cậu vuốt vuốt đầu nó mấy cái, giả vờ dữ dằn răn dạy nó: “Lần sau không được chạy lên chỗ cao thế này để chơi nữa, đã biết chưa?”


Mèo vàng béo đáp: “Meo meo meo.”

“Ừ ừ, em nói em biết sai rồi đúng không.” Hà Ngọc tự phiên dịch lại, cứ như có thể nghe hiểu được vậy.

“Meo meo!” Mèo con hỏi đáp với cậu.

“Được, hứa với nhau rồi nhé, không được trèo lên cây nữa đâu đấy.”

Giọng điệu nói chuyện của Hà Ngọc với chú mèo béo cực kỳ nghiêm túc. Như thể sợ thái độ của chú mèo không chính trực, cậu chỉ nói chứ không cười.



“Mình cùng xuống thôi.”

Cậu ôm nó bằng một tay, tay kia đỡ cành khô, trèo xuống khỏi cây.

Bấy giờ Khương Tiểu Trinh mới phát hiện, mình đã ngây ngẩn mất hồn quan sát họ, quan sát họ một lát, cô còn dang tay ra.

Cô đang nghĩ gì thế? Nếu cậu ta rơi xuống thật, cô cũng không đỡ được mà……

Trông Hà Ngọc leo cây rất chắc chắn, ắt hẳn là tay già đời.

Khương Tiểu Trinh xấu hổ thu cánh tay về, trước khi cậu an toàn trèo xuống tới thân cây hòe, cô vội chuồn trước.

Bạn nữ đi gọi giáo viên đã đưa thầy quản sinh chạy đến.

Thầy quản sinh vừa đi, vừa mắng bạn nữ kia té tát: “Aizz, tôi cũng phục mấy đứa con gái đi thương hại khắp nơi các em quá đấy. Mèo đi lạc lên cây thì em quan tâm làm gì? Tụi nó trèo cây suốt ngày lại chả thiện nghệ quá. Em bắt học sinh trực sao đỏ giúp, bạn đấy chỉ là sao đỏ thôi, có phải bảo vệ trường mình đâu. Nếu bị ngã, bạn đó có thể bị gãy chân như chơi ấy chứ, em biết không hả?”

Trông mặt bạn nữ kia như sắp bật khóc đến nơi, vâng vâng dạ dạ đi theo bên cạnh, không dám cãi lại.

“Cậu ấy cứu được con mèo rồi ạ.” Khương Tiểu Trinh nói với họ.

“Thật à?” Đôi mày đang nhíu chặt của bạn nữ lập tức thả lỏng.

Cô gật gật đầu.

Bạn nữ và thầy quản sinh tiếp tục đi về phía cây hòe già.

Khương Tiểu Trinh cúi đầu cười cười, đi về hướng nhà ăn.

Lúc tan học, Hà Ngọc lại đứng trực ngoài cổng trường.

Cô đổ rác xong cho lớp như thường lệ, ra khỏi cổng trường trước khi tiếng chuông cuối cùng reo vang.

Cổng trường chỉ còn cậu và một nam sinh khác, họ đang đóng cổng trường lại.

“Có người, chờ thêm lát nữa đi.” Hà Ngọc nói với nam sinh kia.

Cậu trai đứng cạnh cánh cổng, chờ Khương Tiểu Trinh đi tới.

Còn Hà Ngọc thì lui lại mấy bước, đưa mắt nhìn lơ đãng về phía phương xa trống trải.

Khương Tiểu Trinh rảo bước nhanh hơn, mắt nhìn thẳng, đi ra khỏi cánh cổng mà họ để hé.

Cô không nói lời cảm ơn với cậu.

Hai người họ không chạm mắt với nhau.

Cô nói với chúng bạn là mình quen cậu, cô có thể kể lại chuyện thời còn nhỏ của cậu sinh động như thật.

Nhưng Khương Tiểu Trinh nghĩ thầm: Hà Ngọc bây giờ tránh cô còn chẳng kịp nữa là.

Ở đây cậu ta đối xử với cô còn chẳng bằng một đứa bạn học, thậm chí còn kém cả một con mèo xa lạ!