Chắc hẳn Quỳnh vẫn còn tự hỏi Đăng có ý gì khi quan tâm đến việc chiều
Chủ nhật tuần này cô rỗi hay bận nếu như vào sáng thứ Bảy, cô không nghe thấy mọi người trong phòng í ới hỏi nhau xem tiền lương đã về tài khoản hay chưa. Là nhân viên thử việc, cô chưa được trả lương qua tài khoản
ATM mà phải lên phòng kế toán lĩnh tiền mặt. Cầm chiếc phong bì không
dày không mỏng trong tay, cô để mặc cho những ý nghĩ lan man kéo mình
đi.
Vào cuối giờ chiều của ngày đầu tuần mưa gió ấy, cô đã trả lời câu hỏi
đột ngột và hoàn toàn không ở trong phạm vi công việc của Đăng bằng một
cái lắc đầu chớp nhoáng rồi vội vã ra về. Thậm chí, vì không dám quay
lại nhìn anh thêm chút nào, cô cũng chẳng rõ anh có nhận được tín hiệu
từ chối của cô hay không nữa. Hôm sau, anh nghỉ làm, cô biết tại sao và
muốn nhắn tin hay gửi mail hỏi thăm nhưng rồi lại không dám. Hôm sau
nữa, anh đi làm và từ đó không hề gặp riêng hay nói chuyện riêng với cô
lần nào. Tất cả những gì được trao đổi giữa hai người chỉ là mấy câu
chào hỏi, vài lưu ý về công việc và một đống file chứa cả tiếng Anh lẫn
tiếng Việt.
Mấy lần, trong lúc đợi cơm trưa hay dừng trước đèn đỏ, Quỳnh nhận thấy
mình đang nghĩ về Đăng và về câu hỏi không chút “chí công vô tư” kia. Cô tự hỏi, phỏng đoán, có lúc còn thử đặt vấn đề xem nếu lúc đó cô mà liều lĩnh gật đầu thì mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao… Tất nhiên, mọi suy
luận đều chẳng đi đến đâu và Quỳnh vẫn luôn tạm biệt chúng rồi nhanh
chóng kéo bản thân trở về mặt đất bằng cách tự nhủ rằng chắc người kia
hôm đó bị sốt nên có phần mê sảng!
Nhưng hôm nay, sau khi ra khỏi phòng kế toán với tháng lương đầu tiên
trong tay, cô không thể không ngoắc mấy sự kiện lại với nhau và tự vỗ
vào trán mình mấy cái. Tại sao cô lại chậm hiểu và nhanh quên đến thế cơ chứ?! Cô còn cầm một triệu của Đăng và đã cam kết sẽ trả ngay sau khi
lĩnh lương. Anh dĩ nhiên biết rõ ngày nào là thuận tiện nhất cho việc
thanh toán nợ nần và chỉ tạo cơ hội cho cô không phải lấm lét đem phong
bì tiền đặt ở bàn làm việc của anh thôi mà! Đành rằng câu hỏi của anh
chẳng liên quan đến công việc, lại hơi (nói cách khác là vô cùng) đột
ngột, nhưng dù sao cô cũng nên tiếp nhận rồi trả lời nó một cách tích
cực, hoặc ít ra là nghiêm túc hơn một chút.
- À lố!
Giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên sau lưng khiến Quỳnh nhanh chóng
gạt hỗn hợp giữa suy luận, tưởng tượng và tự trách kia sang một bên. Cô
quay lại, nghênh đón ánh mắt quan tâm và nụ cười được nha sĩ khuyên dùng của Đức. Anh đang cầm một đống đĩa phần mềm, có lẽ là đi cài lại máy
cho phòng nào.
- Sao anh gọi mấy lần không thưa thế? Bị sốc vì lương cao quá à?
- Em chỉ đang nghĩ xem có những khoản nào cần tiêu… – Quỳnh thoáng ngập
ngừng, dù sao những lời này cũng không tính là nói dối. Chắc chắn cô sẽ
phải tiêu ngay một khoản không nhỏ – Anh làm gì với tháng lương đầu
tiên?
- Anh mời cả nhà đi ăn ở khách sạn.
- Ồ…
Trước vẻ thán phục của Quỳnh, Đức cười hơ hơ:
- Cả nhà ở đây là anh và ông già, không tính nhà bà chị.
Quỳnh mỉm cười, không bình luận. Đôi khi, cô thoáng thấy một chút buồn
hay tủi thân trong nét cười tưởng chừng rất vô lo của Đức. Mẹ Đức mất
cách đây gần hai mươi năm, chị gái thì đã đi lấy chồng, gia đình dù đủ
ăn đủ tiêu nhưng thiếu bàn tay chăm chút của người phụ nữ chắc cũng
không tránh khỏi cảm giác khô khan, chông chênh.