Đế Hoàng Tôn

Chương 64: Kiếm khách




Mưa đã tạnh, vầng trăng treo cao, bóng dáng tròn vành vạnh như một chiếc đĩa bạc lơ lửng, không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, lan vào lòng người sự mát dịu, trong lành nhất.

Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với không khí hỗn tạp người tranh ta đoạt ở bên trong Đấu giá trường, khiến một kẻ mới từ bên trong ra như Việt nảy sinh một cảm giác thật yên bình.

Bỏ lại phía sau ánh mắt hờn dỗi của mỹ nữ đón khách xinh đẹp, Việt hòa vào dòng người trên đường phố. Đưa bàn tay lên mũi, vẫn có thể ngửi thấy hương vị nữ nhân thoang thoảng, đương nhiên phải thế, bởi hắn vừa mới vỗ bàn tọa của người ta xong.

Suy nghĩ của cô nàng này làm sao mà hắn không biết chứ, chỉ có điều lúc này hắn không thể làm ra chuyện như thế được.

Đương nhiên nguyên nhân không phải do hắn chưa có thành tựu gì nên chưa dám tiếp nhận người ta, hắn không phải là tuýp ngủ với nhau một đêm là chịu trách nhiệm cả đời. Càng không phải do hắn không muốn lừa cô nàng, thực ra lừa lọc lại chính là sở thích của hắn.

Chẳng qua đêm nay hắn còn có việc quan trọng hơn, thanh kiếm gãy có khắc hai Hán tự Thuận Thiên, hắn muốn nghiên cứu ngay lập tức.

Mặc dù lúc này đã nửa đêm nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua lại, những hàng quán tửu lâu vẫn sáng đèn. Thi thoảng lại truyền đến những tiếng ồn ào chúc tụng, rõ ràng vẫn còn rất nhiều người đang trên bàn nhậu chén chú chén anh quên mất đường về.

Cuộc sống như vậy thật sự quen thuộc biết bao, thế giới này hóa ra cũng không quá xa lạ như hắn tưởng.

Về đến khách điếm, vừa vào phòng Việt lập tức đóng cửa lại sau đó nhanh chóng bỏ giầy leo lên giường.

Bàn tay xòe ra, lập tức một thanh kiếm gãy loang lổ gỉ sét xuất hiện. Chỉ có chuôi kiếm và một đoạn thân kiếm, bề mặt ảm đoạm vô quang, điểm nổi bật duy nhất của thanh kiếm gãy chỉ là hai chữ được khắc trên thân, loại chữ mà người ở thế giới này không thể đọc nhưng đối với bất kỳ một người dân Đông Á nào thì lại quá mức quen thuộc – Hán tự.

Có nhiều điều để nói về thanh kiếm gãy này, chứng minh nó có liên quan mật thiết đến vị Thái Tổ của triều đại Hậu Lê.

Thứ nhất, mấy lão già chuyên gia cổ vật của Vạn Yêu Thương Các đã khẳng định thanh kiếm gãy này có lịch sử trên năm trăm năm, mà Lê Thái Tổ khởi nghiệp vào đầu thế kỷ mười lăm, tính đến nay cũng khoảng sáu trăm năm, lẽ nào chỉ là sự trùng hợp?

Chữ khắc trên thân kiếm là chữ Hán, một loại chữ gắn liền với kỷ nguyên phong kiến rực rỡ của Đại Việt, lẽ nào cũng chỉ là trùng hợp?

Nội dung của hai chữ Hán này lại là Thuận Thiên, thanh thần kiếm nổi tiếng bậc nhất thần thoại gắn liền với thành công rực rỡ của Thái Tổ nhà Hậu Lê, đây cũng là sự trùng hợp?

Một điều thì có thể là trùng hợp, hai điều cũng có thể là trùng hợp, thế nhưng đến điều thứ ba thì không thể nào là trùng hợp được! Đây thực sự chính là bảo kiếm Thuận Thiên nổi danh trong lịch sử?

Đưa ngón tay sờ vào vết gãy, hắn nảy sinh nghi vấn lớn, nếu đây đúng là bội kiếm của Lê Thái Tổ, vậy thì rốt cuộc nhà vua đã gặp phải chuyện gì mà thần kiếm cũng phải gãy đôi, lưu lạc đến mức này?

- Lẽ nào khi đến với thế giới này, Thái Tổ đã kinh động tồn tại cấm kỵ nên đã xảy ra đại chiến, cuối cùng kiếm gãy người...



Hắn không dám nói đến chữ cuối cùng, bởi vì chữ đó vô cùng phạm húy. Trong các truyện kiếm hiệp hay có câu “Kiếm còn người còn, kiếm gãy người vong”, chẳng lẽ một vị vua anh minh bậc nhất lịch sử Đại Việt thực sự đã không còn tồn tại trên đời?

- Không đúng, nếu Thái Tổ kinh động đến tồn tại Cấm kỵ bên trong Cấm khu, thì thanh kiếm này tại sao lại xuất hiện ở thế giới bên ngoài?

Nếu thực sự đối thủ của Thái Tổ là tồn tại Cấm kỵ, thì thực lòng xin lỗi Thái Tổ chứ hắn không tin ngài lại toàn mạng mà ra khỏi Cấm khu, vì vậy thanh kiếm gãy không thể do ngài mang ra được, nhưng lại càng không thể là người khác. Cấm khu là gì? Bước vào bên trong Thập tử vô sinh! Cho dù không kinh động tồn tại Cấm kỵ thì ngoài hắn ra e rằng khó có ai có thể vào bên trong mà bình yên vô sự.

Như vậy thì có thể Thái Tổ vẫn tồn tại trên đời cho, dù trận chiến kia chắc hẳn phải rất khốc liệt thì thần kiếm Thuận Thiên mới lưu lạc đến bước này.

Vị bà bà điên và lão bất tử trong Táng Địa kia còn sống được cả vạn năm, Thái Tổ Lê Lợi dù cảnh giới không bằng nhưng cũng mới hơn sáu trăm năm tuổi mà thôi, có lẽ ngài thực sự còn sống trên đời này.

- Thuận Thiên kiếm ở Cổ Nguyên quốc, như vậy thì Thái Tổ dù chưa từng đi qua Cổ Nguyên quốc thì e là cũng từng đi qua khu vực lân cận!

Nghĩ đến cảnh tượng được trực tiếp gặp mặt một trong những vị minh quân hùng tài đại lược bậc nhất trong lịch sử, dù là một kẻ từng trải nhưng Việt cũng không thể kiềm chế được sự bồi hồi. Hắn vô thức lẩm bẩm áng thơ kiệt tác của Lê Thái Tổ:

“Đường hiểm cheo leo cứ tiến tràn

Ta già sắt đá vẫn bền gan

Khí hào quét sạch hơi lam chướng

Dạ vững san bằng núi ngút ngàn

Tính việc biên phòng cho vững chắc

Toan bề xã tắc được bình an

Ai rằng thác réo ba trăm khúc

Thuyền thả xuôi dòng hết hiểm gian!”

Chỉ có điều không ngờ những từ cuối cùng của bài thơ vừa dứt, thanh kiếm gãy han gỉ trong tay bỗng nhiên rung lên dữ dội, đưa hắn trở lại với thực tại.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Một tràng cười thê lương đột nhiên bay thẳng vào óc gã thiếu niên, chỉ trong nháy mắt, Việt như rơi vào thời viễn cổ, thiên địa hỗn mang vạn vật mù mịt, chỉ có tiếng cười là vang vọng trong đất trời.

Trong khoảnh khắc điên rồ đó, hắn dường như nhìn thấy một bóng dáng ngạo nghễ nhưng đầy cô độc, lừng lững đứng giữa đất trời như một thanh cổ kiếm đã cắm ở đó từ thưở sơ khai.

Ở phía đối diện nhưng ở khoảng cách rất xa, có một bóng người mờ ảo dường như cũng đang nhìn về phía vị kiếm khách cô độc kia.

Một ánh chớp vang lên, thanh kiếm đeo trên lưng rút khỏi vỏ, bằng một tốc độ không thể tưởng tượng được đâm tới, trời đất vỡ ra khe hở thật lớn. Kiếm quang vừa loé lên thì thân thể của Việt đã bị vỡ thành trăm ngàn mảnh, máu tươi bắn tung toé giữa không trung như một đoá huyết hoa.

Keeng!!!

Thanh kiếm gãy rơi xuống đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo đưa gã thiếu niên trở lại với thực tại. Đưa tay sờ trán, Việt phát hiện ra mồ hôi đã chảy ròng ròng, một khoảnh khắc nhưng như cả vạn năm, đúng là “nhất nhãn vạn niên”.

- Đây chính là thực lực của Thái Tổ Lê Lợi sao?

Chỉ một thanh kiếm gãy đã han gỉ từ bao giờ, vậy mà có thể khiến hắn như lạc vào mộng cảnh như vậy. Chỉ một mộng cảnh, vậy mà khiến hắn tưởng như đã đặt chân đến Quỷ môn quan rồi.

Lê Thái Tổ là một vị kiếm khách, thậm chí còn là một kiếm tu cực kỳ khủng bố!

- Xem ra những vị danh nhân đất Việt không hề đơn giản, thậm chí có thể đã đạt tới cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng được!

Càng nghĩ Việt càng cảm thấy muốn gặp mặt những vị danh nhân của kỷ nguyên phong kiến, muốn chứng thực những ghi chép của lịch sử, tại sao lại có những sự nhầm lần lớn đến vậy?

- Nếu Thái Tổ Lê Lợi từng đi qua Cổ Nguyên quốc, sáng mai thử hỏi xem lão chủ quán trọ này xem sao!

Chỉ cần tìm được những dấu vết về Lê Thái Tổ, hắn tin tưởng bản thân tương lai nhất định sẽ gặp được nếu nhà vua còn tồn tại trên đời. Đến lúc đó nghi vấn gì rồi cũng sẽ sáng tỏ, bây giờ nghĩ làm gì cho mệt!

Nghĩ thông suốt, gã thiếu niên bắt đầu thoát y nằm dài trên giường, ôm lấy chiếc gối ngủ ngon lành.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Dạo này việc nhiều quá, chương ra chậm!

Các huynh đệt ỷ muội đọc thấy hay thì bỏ chút thời gian ra vote 10*, vị nào tài phú khá giả thì ném kim đậu, nguyệt phiếu... các thứ, bản tác xin đa tạ!

Còn vị nào cảm thấy quá mức bức xúc, truyện xàm quá hay dở quá thì có thể còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!