Nhìn tảng đá bình thường tỏa ra chút khí tức cổ xưa trong tay, không thể tin nổi là nó có giá ba trăm vạn linh tệ, Việt không chút hứng thú ném vào trong nhẫn không gian, tiếp tục quan sát tràng cảnh đấu giá.
Phần Mê Thất cổ thạch thứ hai bắt đầu bán đấu giá, cùng tấm vé thứ nhất như nhau, người đấu giá không nhiều lắm, đến ba trăm mười vạn linh tệ, liền dừng lại.
Những phần tiếp theo, giá cũng tăng lên rất chậm, cũng chỉ dao động trên dưới bốn, năm trăm vạn linh tệ mà thôi. Dù sao thì vẫn còn rất nhiều, không cần thiết phải tranh giành người chết ta sống, đẩy giá lên quá cao.
Nhưng sang đến phần thứ năm mươi mốt, tràng diện rốt cục sôi nổi trở lại, tiếng báo giá dần dần nhiều lên, lần đầu đột phá năm trăm vạn, đạt được năm trăm hai mươi vạn linh tệ.
Không ít người có chút hối hận, sớm biết như vậy, nên tại lúc mới bắt đầu, đoạt lấy một phần, hiện tại muốn mua, giá cả càng kéo lên gấp đôi.
Người thông minh rốt cục để tâm, chuẩn bị đoạt lấy một phần, người do dự không ngừng vẫn chờ đợi. Bọn họ đều chờ tới khi không có ai đấu giá nữa, lấy giá thấp đoạt được. Đáng tiếc, bọn họ không còn có cơ hội này, giá của tấm vé tiến vào Mê Thất Cổ Địa vẫn chậm rãi tăng lên, ngẫu nhiên có chút giảm xuống, cũng rất có hạn.
Con người chính là kỳ quái như vậy. Khi cơ hội đến, lại không biết nắm lấy mà chờ đợi một cơ hội tốt hơn mà không biết rằng, cơ hội sẽ không đến lần hai cho những kẻ thiếu quyết đoán.
- Tám trăm vạn!
Có người ra giá tám trăm vạn, khiến kẻ bên cạnh giật nảy mình nói:
- Tên điên, nâng giá lên tám lần như vậy sao?
- Ngu ngốc! Hiện giờ đã lên tám trăm vạn rồi, nếu không nhanh chóng, một ngàn vạn chưa chắc đã mua nổi đâu!
- Chờ một chút, có thể sẽ nhanh chóng giảm xuống!
- Ngu ngốc! Cung ít cầu nhiều, lấy đâu ra mà giảm!
Tràng diện rốt cục sôi nổi, ba trăm phần cổ thạch mắt thấy còn lại có hơn bốn mươi phần. Lúc này mặc kệ có hối hận hay không đều không quan trọng nữa rồi, người muốn tự nhiên phải toàn lực đoạt lấy. Những kẻ đứng ngoài, hoặc đã có trong tay, hoặc đều là những kẻ nghèo kiết xác mà thôi.
- Ta kháo! Phần thứ nhất chỉ có ba trăm vạn linh tệ, sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã tăng lên một ngàn vạn rồi!
- Ai bảo ngươi không chịu mua sớm chứ!
- Mẹ nó, phải nhanh chóng thu về tay một tấm mới được!
Việt khoái chí nhìn tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, ngay từ đầu hắn đã dự đoán được nên mới quyết đoán đập ba trăm vạn mua ngay lập tức. Ba trăm phần nghe có vẻ nhiều, nhưng theo thời gian nhất định sẽ hết, đến lúc đó giá cả nhất định sẽ bị đẩy lên rất cao.
Trên đài bán đấu giá, Liêm Ca mặt mày hớn hở, tình huống so với lão dự liệu giống nhau như đúc, một lúc đấu giá cả ba trăm miếng cổ thạch, nghe thì có vẻ thất sách khó mà bán được với giá cao, nhưng chính nhờ tâm lý kẻ khác có được mà mình lại chịu thua đã thúc đẩy giá cả leo thang như vậy.
Hơn nữa Mê Thất Cổ Địa, sức hút của nó không hề tầm thường chút nào. Dù ngươi bỏ ra cái giá lớn đến mức nào, nếu vận khí đủ sẽ kiếm được món lợi gấp vài lần ở bên trong mảnh cổ địa kia, tuyệt đối không lỗ!
- Các vị, số lượng vé còn lại ba phần cuối cùng, ba phần qua đi, liền không còn nữa. Phần hai trăm chín mươi tám, bắt đầu đấu giá!
Thanh âm du dương đầy hứng khởi của Liêm Ca vừa dứt, tiếng báo giá vẫn không ngừng, đạt được hơn một ngàn hai trăm vạn, ra giá là một vị tu giả Bước thứ hai.
Hai tấm vé còn lại có giá càng cao hơn, một tấm thì một ngàn ba trăm vạn, tấm cuối cùng lên tới một ngàn năm trăm vạn.
Đấu giá hội kết thúc với sự hài lòng của Vạn Yêu Thương Các.
Lúc này đã là buổi trưa, tửu lâu ở Đông Hồ Thành đã kín người hết chỗ, ăn uống linh đình.
Trong buồng ngủ của khách phòng xa hoa, rộng lớn, Việt ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra đóa Long Lý Liên to bằng đầu người. Cánh sen trong suốt, có thể thấy rõ từng dòng tinh hoa thiên địa lưu chuyển như cá chép vượt thác.
- Nửa tháng nữa Mê Thất Cổ Địa mở ra, nhỡ đâu nuốt Long Lý Liên vào đột phá trình tự tiếp theo bế quan mất mẹ một tháng thì chết dở!
Việt bắt đầu tính toán đường đi nước bước, nếu vì phục dụng Long Lý Liên mà để lỡ mất cơ hội tiến vào Mê Thất Cổ Địa thì đúng là đáng chết ngàn vạn lần.
- Nhưng tu vi của mình vẫn còn lom dom, nếu xảy ra tranh chấp e là chỉ có chạy mà thôi. Gặp một gã Tiêu Trưởng giả đã không đú nổi rồi!
Hắn chưa quá rõ về mảnh Cổ Địa kia nhưng đã tìm hiểu được chút ít, bên trong vô số cơ duyên, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, đương nhiên đi kèm với đó là nguy hiểm trùng trùng, hung cầm mãnh thú nhiều vô kể, Ngũ cấp, Lục cấp cổ thú chạy đầy đường, vô cùng hung hãn khát máu.
Hơn nữa cũng không phải chỉ có 300 người tiến vào, mỗi phân bộ của Vạn Yêu Thương Hội đều bán ra 300 danh, hơn nữa Tam Cung Lục Viện cũng có số lượng vé nhất định cho đệ tử. Vì vậy cạnh tranh bên trong rất lớn, nếu có hàng ngon khó mà độc chiếm không ai biết được, động tí là sứt đầu mẻ trán ngay.
- Mẹ kiếp, xài luôn đi!
Việt cầm lấy đóa Long Lý Liên nhét vào trong miệng, ngay lập tức từng dòng linh dịch đổ thẳng vào cổ họng, thanh mát thơm tho, một giọt thôi e là đủ khiến phàm nhân sống thêm mười năm.
Chỉ có điều những dòng linh dịch tinh khiết đó sau khi tiến vào kinh mạch đột nhiên trở nên bạo động, ngưng tự thành hình dáng của Ngũ cấp Long Lý điên cuồng công phá kinh mạch.
Tương truyền Long Lý bình thường hiền hòa nhưng khi vượt thác sẽ trở nên vô cùng điên cuồng và liều lĩnh, bất chấp sinh mệnh của bản thân, chỉ cầu một lần thống khoái. Tinh hoa thiên địa bên trong Long Lý Liên cũng bị nhiễm đặc tính đó, khi bị luyện hóa ắt sẽ trở nên bạo động, nếu tu giả không thể khống chế ắt sẽ nội thương.
Huyết Hải điên cuồng dậy sóng, cắn nuốt toàn bộ những đầu Long Lý tiến tới, toàn bộ thế giới thể cũng theo đó chậm rãi mở rộng.
Phía sau Nam Thiên Môn, sương mù bao phủ chậm rãi mờ đi, bóng dáng những tòa Thiên Cung cũng dần dần hiện ra rõ ràng hơn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn rõ ràng hình dáng của vài tòa rồi. Thần thức của hắn ngao du chốn Thiên Đình, tiến về phía sương mù chướng khí đang bị đẩy lui, chậm rãi khám phá chốn tiên cảnh này.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, Việt chậm rãi mở mắt, khẽ thở dài một hơi. Có điều, cái thở dài này của hắn không phải theo kiểu "may quá, không bị lỡ thời gian tiến vào Mê Thất Cổ Địa", mà thở dài theo kiểu quá mức chán nản "Mẹ kiếp, đúng như mình nghĩ!"
Chán nản cũng phải thôi, một đóa Ngũ cấp cao giai linh hoa, còn là loại đỉnh cao nhất, vậy mà còn không đủ tinh khí giúp hắn xua tan chướng khí một nửa Thiên Cung, tính ra tu vi của hắn hiện giờ chỉ sánh ngang với Hỗ Căn trung kỳ mà thôi, miễn cưỡng nói hơn cũng chẳng hơn được bao nhiêu cả.
Trong cuộc sống, khi muốn hoàn thành một việc, nếu người khôn khéo thì có thể dùng quan hệ, dùng lời nói, dùng các phương thức khác nhau để hoàn thành. Còn kẻ ngờ nghệch, hoặc người có tiền, có thể dùng tiền để hoàn thành, không làm được thì dùng rất nhiều tiền.
Việc tu luyện của hắn cũng giống như vậy. Tu giả thông thường, thậm chí ngay cả nghịch tu, có thể sử dụng các vật phẩm gia tăng khả năng cảm ngộ thiên địa quy tắc để đột phá cảnh giới, nhưng hắn là phàm thể, dù có phục dụng bao nhiêu hàng tốt thì cũng vô pháp cảm ngộ thiên địa.
Muốn thế giới phát triển, chỉ có đập tiên thiên tinh khí vào mà thôi, nói thẳng ra chính là tiền, tiền và tiền, đương nhiên, phải rất nhiều tiền!
Hắn biết Nghịch Tu tiêu tốn rất nhiều tinh khí, thế giới muốn phát triển không đơn giản chút nào, nhưng không nghĩ lại hao tốn như vậy.
- Thôi, chỉ đành hy vọng vào Mê Thất Cổ Địa!
Muốn đột phá trình tự thứ hai, xem ra phải cần đến Lục cấp linh thảo, nếu có thể thu về một gốc bên trong Mê Thất Cổ Địa, thì coi như chuyến đi lần này quá lời rồi.
Hơi duỗi người ra, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Việt từ trên giường đi xuống, rời khỏi căn phòng khách sạn.
Sau khi ăn uống xong xuôi, tậu lấy một đầu Tam cấp linh mã, Việt nhanh chóng rời đi từ của tây thành. Mặc dù có thể mua một đầu phi hành yêu thú, nhưng hắn vẫn khoái cưỡi ngựa hơn, nhìn rất giống mấy gã lãng khách.
Chỉ còn một tuần, nói dài thì dài, nhưng nói ngắn thì ngắn, hắn cần nhanh chóng tiến về Mê Thất Cổ Địa.