Đế Hoàng Tôn

Chương 176: Thiên Cung




Một tháng, nói nhanh thì nhanh, nhưng nói lâu thì cũng thật lâu, cứ như vậy trôi qua, Việt vẫn ngồi xếp bằng bên dưới vách đá. Yên lặng. Không nhúc nhích.

Khí tức trên người hắn không những không tăng trưởng, cũng chẳng ổn định, mà vô cùng suy yếu, da thịt xuất hiện những vết nứt như mặt đất mùa hạn. Hơi thở suy yếu lúc có lúc không, đương nhiên không giống với cách thở sâu trong dưỡng sinh mà do đã sắp chết đến nơi rồi.

Lúc này hắn không khác gì một gốc cây sắp chết khô, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể sụp đổ, tuy nhiên vẫn cứ tồn tại ở đó, kiên cường bất khuất chống chọi với tử vong.

Khu vực này vốn là nơi tràn ngập sức sống, vạn vật không ngừng phát triển, từ trong đất đá có thể thấy trồi ra từng chồi cây xanh biếc. Thế nhưng lúc này xung quanh hắn cả mảnh đất màu đỏ xám, trên mặt đất có đầy sỏi đá, không có một chút sức sống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một vài cây cỏ dại khó khăn đứng thẳng.

Đương nhiên Việt không hề biết bản thân lại gây ảnh hưởng đến cây cỏ xung quanh như vậy, lúc này toàn bộ tâm trí của hắn đang tập trung vào thế giới thể.

Huyết Hải khô cạn, Minh Hà im sóng, Hoàng Tuyền bất dịch, Bỉ Ngạn le lói, những cấu trúc đầu tiên của thế giới, đều đã có dấu hiệu đi đến điểm cuối của chu kỳ, hay nói đúng hơn, bị cưỡng ép đi tới diệt vọng.

Thế giới thể chuẩn bị sụp đổ, sinh mệnh đã gần như cạn kiệt, nhưng tâm trí của Việt càng sáng hơn bao giờ hết, bởi vì Huyết Hải càng khô cạn, hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn một chút vận động ở đâu đó bên trong đỗn độn.

Toàn bộ tâm thần đều tập trung vào nơi sâu xa cội nguồn của Huyết Hải, nhưng một chút vận động nhỏ bé kia vẫn khiến hắn sinh ra cảm ứng.

“Sắp đến rồi!”

Thời gian cứ như vậy trôi qua, một kẻ đã hấp hối nhưng vài ngày vẫn chưa chết, đúng là chuyện hiếm có trên đời, nhưng đối với sinh mệnh mạnh mẽ của tu giả thì lại không hiếm lạ gì.

Hai mắt nhắm nghiền đột nhiên mở ra, một tia sáng lạnh lẽo bắn tới, tử vong khí tức đột ngột bị xua đi, Việt ngẩng đầu nhìn lên hỗn độn hư vô mờ mịt ở phía trên Huyết Hải.

Đôi mắt của hắn dường như có thể nhìn xuyên qua vô tận khoảng cách, tập trung vào một điểm vận động nho nhỏ nhưng lại đang không ngừng khuếch tán.

- Giương cao thần buồm, phá biển mà ra!

Âm thanh kéo dài vang lên ở trên Huyết hải, hắn thuận theo gió mà đứng lên, đại dương máu tưởng như đã khôn cạn nhưng lúc này sóng nước cuồn cuộn tận trời đưa hắn tiến lên cao.

Ngự trị trên huyết lãng, Việt quay đầu lại nhìn xuống phía dưới: đại dương máu cuộn trào, tử khí lượn lờ, hắn không chỉ nhìn thấy Huyết Hải, mà còn nhìn thấy từng việc từng việc đã qua.

Con đường hắn vượt qua không chỉ là một bước tu luyện, mà còn là một đoạn năm tháng sóng lên sóng xuống. Sau khi ký ức tan hết, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, huyết lãng cuồn cuộn đưa hắn tiến vào hỗn độn.

Trong cõi hư vô mờ mịt, một điểm sáng nhè nhẹ không ngừng tản mác ra ba động, dường như có thể khiến cả hỗn độn phải chuyển dịch theo.

Việt di chuyển rất nhanh về phía trước, càng lúc càng tới gần điểm chấn động kia. Hắn đã sớm tích lũy đủ từ trước, một lần đột phá tới Bước thứ hai cũng không phải mơ ước viển vông.



Điểm sáng càng lúc càng lớn, hay nói đúng hơn, Việt đã tới rất gần rồi, cuối cùng trong tầm mắt của hắn, hóa thành một tòa đại môn khổng lồ đứng sừng sững giữa hỗn độn.

Đây là một tòa đại môn khổng lồ cao đủ vạn trượng, đường nét vô cùng cổ lão, trên hai cánh cửa xuất hiện vô tận hoa văn khó hiểu lan tràn, dường như nước thép đang chảy xuôi.

Từ khe hở giữa hai cánh cổng truyền ra khí tức của sự phát triển, hắn cảm nhận được loại quy tắc thứ hai đang ở ngay ở trước mắt mình.

Ầm!

Đột nhiên, phía trên cùng của đại môn thoáng cái rực rỡ lên, quang mang chiếu rọi hỗn độn, vĩnh hằng bất hủ.

- Xuất hiện ba chữ!

Việt giật mình nhìn lên, chỉ thấy trên bên trên đại môn cao vạn trượng xuất hiện một tấm biển sơn son thiếp vàng, chỉ thấy có ba chữ cổ, ẩn chứa đại đạo khí tức, trong nháy mắt để cho cả hỗn độn run rẩy.

- Nam Thiên Môn?

Chỉ ba chữ thôi, nhưng lại khiến hắn thần hồn run lên, trong lòng rung động, bởi vì ba chữ này với ai thì không biết chứ với hắn thì quá quen thuộc. Nam Thiên Môn, chính là cánh cổng dẫn vào Thiên Đình.

Trên hai cánh cửa chậm rãi hiện ra các loại dấu ấn, các loại triệt văn, giảng giải khai thiên chi bí, Hỗn Độn bí tân, dường như đang diễn hóa quá trình phát triển dài đằng đặc của thế giới.

- Nếu đây là Nam Thiên Môn, mở cửa ra, phía sau chính là Thiên Đình?

Những câu chuyện kỳ bí về Thiên Đình và Địa Phủ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, ở Địa cầu không mấy ai tin tưởng, ngay cả ở thế giới này, nơi tu giả có sức mạnh khai thiên lập địa, những câu chuyện về Tiên, về Thiên đình, có lẽ cũng chỉ là hư vô.

Thế giới thể của hắn khai sinh, chưởng quản loại quy tắc thứ nhất lại Huyết Hải, Minh Hà, Hoàng Tuyền và Bỉ Ngạn, đều là những địa danh gắn liền với một thế lực tỏng thần thoại – Địa Phủ.

Loại quy tắc thứ hai được sinh ra, nơi khởi nguồn của chúng ở phía sau Nam Thiên Môn này, thực sự là Thiên Đình hay sao? Có lẽ vậy! Không, không phải có lẽ, mà chắc chắn là vậy.

Thế giới thể của hắn vốn dĩ là một tiểu thế giới nằm trong đại thế giới này, vì vậy phải có sự liên hệ mật thiết. Quá trình hình thành và phát triển có lẽ cũng là diễn sinh theo sự hình thành và phát triển của vũ trụ.

- Người xưa có câu, Địa Phủ chưởng quản sinh tử, Thiên Đình dẫn dắt chúng sinh, hiểu nôm na là Địa Phủ quyết định sống chết của sinh linh, còn luật pháp Thiên Đình dẫn dắt sinh linh không ngừng phát triển. Sinh tử, chính là ‘Linh’, dẫn dắt, chính là ‘Khí’, lẽ nào chỉ là sự trùng hợp?

Chẳng lẽ, ở một kỷ nguyên xa xôi, nơi vũ trụ mới được hình thành, thực sự tồn tại những thế lực như Thiên Đình và Địa Phủ?

- Như vậy, chúng tiên có tồn tại hay không?

Tâm thần chấn động, phải một lúc lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thần lại, nhìn đại môn trước mắt. Nó thực sự quá mức lớn lao, đứng sừng sững giữa hỗn độn, không thể lay động, tản mác ra quy tắc nồng nặc.

- Mặc kệ! Dù là bí tân nào, chỉ cần có đủ thực lực, còn lo không giải quyết được hay sao? Trước mắt cứ đột phá Bước thứ hai rồi tính!

Việt chậm rãi đưa tay tới, dùng lực đẩy cánh cửa. Cao tới vạn trượng nhưng cánh cửa vẫn từ từ mở ra.

Sau một lát, cảnh tượng trời cao đất rộng đã hiện ra trước mắt. Hắn đi vào một mảnh đất trời mới, sức sống cuồn cuộn tràn đầy không gian.

"Boong..."

Tiếng chuông từ từ vang vang khắp nơi, hỗn độn sương mù tản ra, tất cả núi cao đều bắt đầu di chuyển, các loại tia chớp sấm sét đều thổi lui.

Phía sau Nam Thiên Môn xuất hiện một Thiên Cung cực lớn, nguy nga mà trang nghiêm, rộng rãi mà bàng bạc.

Thiên Cung nguy nga, Tiên Khuyết to lớn, lơ lửng trên mây trắng, nơi đó trời quang mây tạnh tráng lệ kinh người. Việt có chút ngây dại, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn rất bất ngờ.

Một tòa Thiên Cung lại một tòa Thiên Cung, ù ù vang động, đứng sừng sững ở cuối thiên địa, những tia chớp hóa thành biển cấm kỵ màu vàng mãnh liệt cuồn cuộn.

Chín vầng mặt trời hạ xuống hướng tây, cung điện lầu các ở dưới ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng và màu đỏ sáng rọi phi thường thánh khiết, mái ngói đều vờn quanh vầng sáng tường hòa.

- Ngày hôm nay, ta khai mở Thiên Đình, chưởng quản thế giới thể, chính thức bước vào Đệ nhị Bộ!

Thanh âm của hắn vang lên, thế giới bên ngoài cũng có phản ứng. Nếu như có người ở đây sẽ nhìn thấy mi tâm hắn sáng rực, chậm rãi ngưng tụ thành một quang ấn mang hình dáng y hệt như Nam Thiên Môn kia.

Xung quanh hắn, không khí truyền đến những tiếng chấn động ầm ầm, không phải do những dòng ‘Khí’ dẫn dắt, mà do sự đối kháng kịch liệt giữa chúng, cụ thể là ‘Khí’ của thế giới thể, đối nghịch với ‘Khí’ của thiên địa xung quanh.

Không biết bao lâu trôi qua, Việt chậm rãi mở mắt, tinh quang lộ liễm, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói:

- Ta bây giờ đã có thể coi là cường giả một phương, có thể khai tông làm tổ rồi!

Hắn, đã chân chính đạt đến Đệ nhị Bộ!