Đế Hoàng Tôn

Chương 117: Ma Kết




Bước ra khỏi Vạn Yêu Tửu lâu, cơm rượu đã no say, tin tức cũng thu thập đươc kha khá, Việt quyết định tiến về phía thành nội.

Mặc dù được nghe kể về sự tích của gã Đệ nhất danh của Nam Phong Bảng nhưng Việt cũng không vì vậy mà điên cuồng lao vào tu luyện, người khác làm được thì hắn cũng sẽ làm được, chỉ cần thời gian mà thôi. Hơn nữa cuộc đời vốn dĩ là một chuỗi những kịch liệt, khi nào được thư thái thì hãy cứ tận hưởng.

Cũng giống như Hà Nam thành, Đông Bá thành cũng có khu vực trung tâm hoàn toàn tách biệt, được gọi là thành nội. Khác biệt ở chỗ muốn tiến vào được thành nội, cũng cần phải trả tiền, gấp mười lần phí vào thành, một vạn linh tệ. Chỉ riêng con số này đã ngăn cản phần lớn Linh Phách giả ở bên ngoài, còn Linh Luân giả thì nghĩ cũng không dám nghĩ, bọn hắn còn không được xa xỉ như vậy.

Bỏ ra một vạn linh tệ chỉ để tiến vào thành nội, hơn nữa những thứ bán ở bên trong không phải mấy gã Linh Luân cảnh có thể tiếp xúc, chẳng phải ném tiền qua cửa sổ hay sao? Nên nhớ tài sản của một gã Linh Luân cảnh bình thường chỉ chừng mười vạn đã là căng lắm rồi.

Giao nộp một vạn linh tệ cho đám lính canh, Việt mới được phép tiến vào thành nội. Khác với suy nghĩ của hắn, khu vực thành nội không hề xa hoa mà lại vô cùng bình yên, cảnh sắc như hòa vào lòng người.

- Siêu thoát cảm quan, là cường giả Bước thứ hai?

Việt khẽ nhíu mày, bởi vì vừa mới bước vào thành nội, hắn đã gặp phải cường giả Bước thứ hai, hơn nữa không chỉ một người.

Hai người đang đánh cờ, một người đang thưởng trà, một người đang tản bộ, chỉ trong chốc lát đã thấy được bốn vị cường giả Bước thứ hai, đúng là không thể tưởng tượng được.

“Nhớ lại lúc ở trên Đạp Thủy thuyền, Phi Vân lão già kia vừa mới xuất hiện đã khiến cả thuyền im như thóc, thở cũng không dám thở mạnh, nói gì đến gáy. Vậy mà vừa bước vào Đông Bá thành nội đã gặp bốn người, xem khí thế có lẽ không có cửa so với lão già Phi Vân kia, nhưng cũng rất khủng bố rồi!”

Vừa liếc mắt nhìn quanh vừa đánh giá những vị cường giả này, đương nhiên Việt cũng chỉ dám lướt qua mà thôi, mẫy lão già này đều thành tinh hết cả rồi, cảm ứng rất khủng bố, nhìn ngắm quá lộ liễu đối phương lại tưởng bị khiêu khích thì hắn lãnh đủ.

Đúng là trong Đông Bá thành cấm giao chiến, nhưng cũng phải xem đối tượng áp dụng là ai, không ai vì một gã Linh Phách mà đi trách phạt một vị cường giả Bước thứ hai ngạo thị phong vân được. Quan trọng hơn, hắn cũng đâu thể trốn cả đời ở Đông Bá thành này được!

Nơi sầm uất nhất thành nội chính là khu vực thương phố, rộng đến năm dặm.

Gọi là sầm uất nhất chỉ là so với không khí yên bình của thành nội thôi, chứ thực tế lưu lượng người cũng tương đối thưa, còn không bằng một con phố bình thường nhất ở bên ngoài.

Cứ cách hai mươi bước lại có một quầy hàng, bên trong bày bán đủ thứ quý giá, có linh binh lóe ra vầng sáng óng ánh, tinh phách yêu thú tản ra chân khí chấn động, linh thảo hiếm thấy tỏa ra linh khí bức nhân, đương nhiên, còn có cả linh thuật nữa.

Không chỉ có vậy, một số quầy hàng còn bày bán đủ thứ kỳ dị, có tảng hắc thạch lớn bằng đầu người, có những miếng kim loại chạm trổ các loại hoa điểu trùng ngư, thậm chí có quầy hàng còn bày bán cả một chiếc cột bằng ngọc bích cao đến vài chục mét.

Lúc này, phía trước từng quầy hàng đều có tu giả vây quanh, trong số bọn họ hơn tám phần đều là Linh Phách giả hậu kỳ, còn lại đa số là võ giả Linh Phách sơ kỳ hoặc trung kỳ, ngẫu nhiên còn có thể thấy được một ít cường giả Bước thứ hai độc hành độc đạo nữa.

Đứng ở trước một cái quầy hàng bày bán rất nhiều tinh phách yêu thú, Việt thấy trên đó viết: "Tinh phách Ngũ cấp yêu thú Thanh Lân Thư, giá trị ba trăm vạn linh tệ!"

- Trời, Ngũ cấp Thanh Lân Thư, loài yêu thú đã từng truy đuổi ta trong Trấn Yêu Lâm, không ngờ tinh phách được bày bán công khai như vậy, hơn nữa giá cả lên tới ba trăm vạn, đúng là con số khổng lồ. Trong túi ta có một ít tinh phách yêu thú, không biết bán ra được bao nhiêu tiền!

Lại tiến đến phía trước vài trăm mét, trước mặt Việt đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ rực, hệt như Thái dương hạ sơn hoàng hôn buông xuống.



Ánh sáng chói mắt màu đỏ kia là được phát ra từ một quầy hành binh khí ở bên trái đường, cùng lúc đó, một cỗ khí thế lăng lệ hùng hồn đập vào mặt, áp bách tâm thần người ta.

Việt tiến tới gần, chỉ thấy một thanh cự đao đặt trên giá, lưỡi đao đỏ như máu không phát ra hồng quang, ở bên cạnh có tấm biển ghi:

“Tuyệt phẩm linh binh Xích Hồng Đao, giá trị năm trăm vạn linh tệ!”

- Năm...năm trăm vạn? Giá trị tuyệt phẩm linh binh đều đắt như vậy?

Một đại hán đang say mê ngắm nhìn thanh cự đao, nghe Việt lẩm bẩm thì quay sang tốt bụng giải thích:

- Tuyệt phẩm linh binh thông thường không đắt như vậy, nhưng vì là đao nên hơn bình thường, hơn nữa thanh Xích Hồng Đao này đặt trong Tuyệt phẩm cũng là thượng hạng, nên mới có giá đó!

- Không rõ Tuyệt phẩm linh binh có thể tăng bao nhiêu thành chiến lực, vị lão ca này có thể chỉ giáo không?

- Tuyệt phẩm linh binh có thể giúp Linh Phách giả tăng hai thành chiến lực, nhưng nếu vào tay cường giả Bước thứ hai, có thể tăng ba thành! Vì vậy cái giá năm trăm vạn này chủ yếu nhắm vào cường giả Bước thứ hai!

- Đa tạ nhắc nhở!

Việt chắp tay cảm ơn, sau đó âm thầm đánh giá thanh cự đao. Hắn rất muốn đem cây hắc vũ bên trong nhẫn ra thử xem có chơi lại thanh Xích Hồng Đao này hay không, mặc dù không tỏa ra khí thế như vậy nhưng hắn vẫn có cảm giác chiếc lông vũ này không kém chút nào.

Rời khỏi quầy hàng binh khí, Việt tiếp tục đi dạo trên phố thị. Chợt hắn phát hiện ra phía trước có một quầy hàng tập trung tương đối đông người, so với xung quanh thì đông hơn hẳn, lập tức bước tới với ý đồ hóng chuyện.

- Đáng tiếc, bộ Ấn pháp này ngay đến một thức cũng không có hoàn hảo, thì tu luyện như thế nào?

- Hết lần này tới lần khác bán mắc như vậy, chào giá tới một trăm năm mươi vạn linh tệ, tu giả Đệ nhất Bộ ai dám mua chứ?

- Đoán chừng chỉ là mang ra khoe khoang một chút mà thôi.

- Khoe khoang? Nhảm nhí! Một trăm năm mươi vạn linh tệ, dù bán cho ta, ta cũng không mua.

- Đi thôi đi thôi! Thật mất hứng!

Nói thì nói vậy nhưng không ai rời đi, muốn xem có kẻ ngu ngốc nào bỏ một đống tiền ra mua thứ phế phẩm này. Trong thời gian chờ đợi, họ cũng tranh thủ xem trong quầy có gì đáng mua hay không.

"Lão già này, đúng là bậc cao thủ mua bán!"

Việt nhìn lão già tóc xám mặc trường bào màu xanh ngồi xếp bằng sau quầy hàng, trong lòng âm thầm tán thưởng.

Lão già này bày ra tàn quyển bán với giá cắt cổ như vậy, mục đích đương nhiên không phải bán mà chỉ muốn tạo sự tò mò cho mọi người, kéo khách hàng đến với quán. Đến lúc đó, nếu những cuốn linh thuật khác là hàng chất lượng, còn lo không bán được hàng sao?

- Lão bản, có thể hay không tiện nghi một chút, một trăm vạn linh tệ bán cho ta!

Một tu giả Linh Phách hậu kỳ tựa hồ có chút hứng thú đề nghị, nhưng lão bảo vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nhạt giọng nói:

- Nếu như muốn mua, ta có thể bớt cho ngươi một hai vạn!

- Bớt một hai vạn, đây không phải là cố ý lừa người sao!

Tu giả là một trung niên nhân, lúc này hùng hổ nói, tưởng như sẽ bỏ đi, nào ngờ vẫn tiến đến cầm cuốn tàn quyển lên xem xét.

Việt lúc này mới chú ý đến cuốn tàn quyền này, vô cùng cũ nát, bìa sách đã ố vàng, rõ ràng niên đại quá lâu rồi.

Nhưng khi vị tu giả lật trang đầu tiên lên, Việt rõ ràng thấy trong mắt y lóe lên tia mừng rỡ, dù rất nhanh bị giấu đi, nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt cú vọ của Việt.

"Sao hắn mừng rỡ như vậy?"

Việt chuyển ánh mắt vào trang đầu tiên của tàn quyển trên tay tu giả, gần như ngay lập tức, toàn thân hắn sững lại, tâm thần chấn động, dường như không tin vào mắt mình, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Sao dạo này số mình hên quá vậy...

Chỉ thấy trên trang sách cũ, là một biểu tượng lạ mắt, nhìn qua rất giống hình chữ "n" trong tiếng Việt với phần đuôi bị xoắn ốc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy giống như đầu một con dê đặt cạnh một con cá vậy.

Đương nhiên Việt phải chấn động sững sờ, bởi vì đó chính là biểu tượng của cung Hoàng đạo thứ mười...

...Ma Kết!

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Xin lỗi anh em, cung thứ mười là Ma Kết lại nhầm thành Kim Ngưu!