Đế Hoàng Tôn

Chương 112: Xuất thủ




Trên quảng trường đón khách của Chu phủ, có hai đám người đang giằng co với nhau, gần đại khách sảnh đương nhiên là cường giả Chu gia, còn bên kia là một đám người vận hắc y mặt mũi tràn ngập khiêu khích, rõ ràng là đến gây sự.

Dễ dàng nhận thấy cầm đầu của đám người hắc y là một trung niên to béo, còn bên phía Lâm gia, không nhận ra ai là gia chủ nữa. Người nổi bật nhất lại là một gã đang thổ huyết nằm lăn xuống đất, hơn nữa vết thương không nhẹ, nhất thời không thể bò dậy được.

- Chu Lâm Tứ, xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Hôm nay không giao ra Hóa Phong Ấn của Lưu gia ta, mỗi ngày ta sẽ đả thương một trưởng lão Chu gia, xem ngươi cứng hay số lượng cường giả Chu gia nhiều!

Trung niên to béo không ngừng đảo hai viên ngọc trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn về một trung niên ở phía đối diện, cười lạnh nói.

Chu gia gia chủ không hề có khí độ ngời ngời như đối phương, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như người trọng thương, hắn cho người dìu cao thủ Chu gia bị thương ra sau, lạnh giọng nói:

- Lưu Độ, ngươi đừng quá càn rỡ! Hóa Phong Ấn là tổ tiên Chu gia ta truyền lại, liên quan gì đến Lưu gia ngươi, dựa vào đâu nói là Lưu gia đánh rơi?

Trung niên to béo Lưu Độ cười ha hả:

- Dựa vào cái gì ư? Dựa vào Lưu gia ta là Đệ nhất gia tộc của Xích Thành, dựa vào vị Linh Phách giả hậu kỳ ở bên cạnh ta! Từ huynh, phiền ngươi dạy cho hắn một bài học, không trẻ nhỏ lại quên đau!

Đứng ngay bên cạnh Lưu Độ là một lão giả vận hắc bào, mỉm cười tà ác nhìn về phía Chu Lâm Tứ:

- Chu gia chủ, nửa tháng trước trúng Độc U Trảo của ta cảm thấy thế nào, kinh mạch mỗi ngày đều đau đớn chứ? Hắc hắc...

- Các ngươi dám...

Chu Ân không kìm được bước ra khỏi từ trong đám người, nhưng hành động của nàng không khiến đối phương tức giận. Lưu Độ ánh mắt lóe lên sự dâm tà, trần trụi khiêu khích:

- Đúng rồi Chu Lâm Tứ, ta chỉ thiếu một tiểu thiếp nữa là đủ thập bát phòng, con gái ngươi vừa vặn thích hợp, không biết ý Chu gia chủ thế nào? Trở thành nhạc phụ của ta, biết đâu lại giữ cho Chu gia không bị diệt trong tay ngươi!

- Lưu huynh đã có nhã hứng như vậy, ta thay Chu gia chủ đáp ứng!

Hắc bào lão giả khóe miệng nhếch lên, thò tay chụp tới, linh lực bàng bạc xuyên qua bàn tay, chuẩn bị hút lấy Chu Ân.

Bỗng nhiên một con tiểu ngư không rõ từ đâu lao ra tấn công hắc bào lão giả, khiến lão phải thu tay lại chặn một chiêu này.

- Là ai?

Phá vỡ được tiểu ngư, hắc bào lão giả thần sắc trở nên âm trầm.



- Các ngươi cắt ngang giấc ngủ của ta!

Việt chậm rãi tiến vào quảng trường đón khách, ánh mắt quét ngang đám người, âm thầm đánh giá.

Tu vi cao nhất ở đây là chính là lão già mặc hắc bào, Linh Phách hậu kỳ, ngoài ra còn hai gã Linh Phách trung kỳ khác là lão béo và một lão đứng bên cạnh Chu Ân. Thực lực của hắn đủ sức ngạo thị quần hùng, vì vậy mới tự tin bước ra mà không hề lo lắng.

Lưu Độ mới đầu còn tưởng là cường giả cấp độ nào xuất hiện, không ngờ lại chỉ thấy một thiếu niên tuổi độ mười sáu mười bảy đi ra, lập tức trút được gánh nặng, ha ha cười nói:

- Chu Lâm Tứ, chẳng lẽ Chu gia các ngươi đã xuống cấp đến mức này, phải mời một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa đến giúp đỡ? Không lẽ ngươi tưởng dựa vào hắn là có thể ngăn được Từ huynh sao?

Lão giả họ Từ miệng cười nhưng lòng không cười, gằn giọng nói:

- Tiểu tử, dám ngăn ta, hôm nay ngươi chết chắc!

Chu Lâm Tứ đã nghe nữ nhi kể về Việt, nhưng nghĩ đối phương cũng chỉ tầm Linh Phách sơ kỳ mà thôi, phía bên kia có một trung kỳ, một hậu kỳ, căn bản khó làm nên trò trống gì,

Ở đây chỉ có Yên Đao là biết rõ thực lực của Việt, không đợi hắn nói gì đã tiến tới chắp tay nói:

- Việt lão đệ, xin hãy giúp Chu gia chúng ta!

- Bọn chúng là ai?

- Tên béo kia là Xích Thành Lưu gia gia chủ, luôn dòm ngó linh quyết gia truyền của Chu gia, Hóa Phong Ấn, trước kia hắn không dám tuỳ ý động vào Lâm gia, gần đây mời được một cao thủ dùng độc tên Từ Tiến, hạ độc gia chủ, bọn ta ta đến Trấn Yêu Lâm là để hái Bích Hạt Thảo giải độc cho gia chủ!

- Không giấu gì lão ca, tiểu đệ đang ngủ thì bị đánh thức, vì vậy mới ra đây! Đám người này dám phá giấc ngủ của đệ, đã phạm vào tử tội!

Đám người ở đây không ngờ tên tiểu tử có gương mặt trắng trẻo dễ mến này lại phát ra một câu ngông cuồng đến vậy, đặc biệt là lão giả Từ Tiến. Từ khi lão đến Xích Thành này, đi đâu cũng người ta nể trọng, không ngờ hôm nay lại có kẻ dám động thổ trên đầu thái tuế, hơn nữa miệng còn hơi sữa như vậy, thử hỏi làm sao lão không giận dữ cho được?

- Muốn chết!

Từ Tiến thần tình hung hãn, một chưởng đánh về phía Việt, hắc sắc chưởng ấn mang theo độc vụ xé toang không khí, phát ra những tiếng u u chói tai, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Việt không có ý định tránh lui, bàn tay khẽ nâng, lập tức một chiếc bảo bình xuất hiện trước mặt, miếng bình giống như một hắc động hút toàn bộ chưởng ấn vào bên trong. Tiếp đó, bàn tay còn lại đánh ra một chưởng, linh lực hóa thành hai con tiểu ngư không ngừng bơi vòng tròn, tạo thành một thủy long quyển đánh tới Từ Tiến.

- Không được rồi!

Từ Tiến sắc mặt đại biến, vội vàng từ Không gian trữ vật lấy ra một tấm khiên chặn trước người.

Uỳnh!

Tấm khiên dày tới nửa tấc, không ngờ lại bị chưởng lực của đối phượng đánh lõm xuống một vết cực lớn hình hai con tiểu ngư, còn khiến Từ Tiến bị đẩy văng ra sau bốn, năm mét.

Chúng nhân hai bên đều trợn mắt há mồm, chỉ một chưởng bình thường mà khiến Từ Tiến thực lực cường đại phải lui tránh, hơn nữa tấm khiên này của lão rõ ràng linh binh, không ngờ cũng bị chưởng kình đánh lõm một vết sâu như vậy, thiếu chút nữa thì vỡ nát.

Từ Tiến lúc này chẳng lẽ còn không biết đá phải thiết bản, đối phương bề ngoài non choẹt nhưng thực lực hoàn toàn ở trên hắn, căn bản không cùng đẳng cấp. Hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao thâm, hiển nhiên là thiên tài của các thế lực lớn, có cho tiền lão cũng không dám giết.

Suy nghĩ thông, Từ Tiến lập tức lên tiếng muốn xóa bỏ hiểu lầm, nhưng lão chưa kịp nói gì thì đã thấy đối phương bàn tay lại giơ lên, một chưởng chuẩn bị đánh tới, khiến Từ Tiến hết hồn. Khiên trong tay căn bản không chịu thêm nổi một chưởng, độc công thì không thể động vào đối phương, chẳng lẽ phải chịu chết tại đây?

- Khốn kiếp!

Hai con tiểu ngư lại từ một chưởng của Việt lao tới, Từ Tiến ném chiếc khiên về phía trước chặn thủy quyển lại, vừa va chạm lập tức bị xé toạc thành nhiều mảnh văng tứ tung.

Từ Tiến cũng chỉ đợi khoảnh khắc này, lập tức vồ lấy Chu Ân đứng gần đó, mục đích chính là bắt nàng làm con tin, dùng trao đổi lấy cái mạng nhỏ của lão.

Chu Ân là đại tiểu thư, thực lực hơi kém, kinh nghiệm lại quá non nớt, chỉ cảm thấy mắt vừa hoa lên, hắc bào lão giả đã ở ngay trước mặt, bản tay khô như củi chụp lấy gáy nàng.

- Ân nhi!

- Tiểu thư!

Chu Lâm Tứ và Yên Đao mặc dù thân kinh bách chiến nhưng vẫn quá bất ngờ trước hành động của Từ Tiến, người mà mới đây thôi vẫn cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, không ngờ lúc này lại vứt bỏ hình tượng như vậy. Cử động của đối phương lại quá nhanh, khiến cả hai người đều không kịp phản ứng gì, chỉ đành trơ mắt nhìn thảm cảnh xảy ra.

Có điều, không phải ai cũng bất ngờ, ít nhất có Việt không cảm thấy bất ngờ, hành động của Từ Tiến hoàn toàn trong tính toán của hắn. Đối phương vừa ném khiến, hắn cũng động thân xuất hiện bên cạnh Chu Ân.

Ma văn xuất hiện nơi cánh tay, một quyền mạnh mẽ giáng xuống.

Một khắc sau!

Hắc bào lão giả bay ngược ra sau, thân thể bị đấm thủng một lỗ, huyết nhục xương cốt bắn tung tóe.