Đế Hoàng Thư

Chương 64: Núi Hoá Duyên.




Edit: Gấu Gầy

Chương 64

Uyển Thư từ trên núi trở về, không ngừng vó ngựa chạy thẳng tới lều lớn, nhưng lại bị thị vệ nghiêm trang chặn lại trước cửa, nàng đảo mắt tìm viện binh, Nhậm An Lạc đã đi tới.

"Điện hạ còn chưa dậy sao?"

Bây giờ đã giữa trưa, tình hình trên núi Hóa Duyên chưa rõ thế nào, Hàn Diệp đến lúc này còn chưa dậy,  thực sự hiếm thấy.

"Vào đi."

Thị vệ đang muốn trả lời, một âm thanh hơi mệt mỏi từ trong lều vang lên, Nhậm An Lạc có chút kinh ngạc, vén rèm đi vào bên trong, nhìn thấy người đứng trước bàn, bước chân dừng lại.

Hàn Diệp mặc áo bào trắng, chân đi giày đen, bên hông giắt một thanh nhuyễn kiếm, tóc buộc như nhân sĩ võ lâm, đang nhìn về phía cửa lều lớn. Y đứng đó, hoàn toàn không thấy quý khí hoàng tộc ngày thường, tựa như một thanh thiết kiếm mài được mài sắc bén lợi hại, nặng nề cứng rắn kỳ lạ.

Chỉ qua một đêm, Nhậm An Lạc lại đột nhiên cảm thấy không thể nhìn rõ người trước mặt nữa, rõ ràng vẫn là bộ dáng ôn nhuận mang theo ý cười, nhưng lại lạnh lẽo âm trầm, khiến người khác có cảm giác lạnh nhạt xa cách.

"Chưởng môn các phái trên núi trả lời thế nào?"

Hàn Diệp đưa mắt nhìn Uyển Thư.

Uyển Thư chưa từng thấy qua Hàn Diệp như vậy, thu lại dáng vẻ tươi cười, quy củ nói: "Điện hạ, năm đại môn phái tề tụ trên núi, các vị chưởng môn thấy bái thiếp của Điện hạ, nói bọn họ sẽ không xuống núi, nhưng Điện hạ có thể mang theo hai thị vệ lên núi giải thích."

"Trương Vân Triệu Kình, chuẩn bị ngựa, cùng ta lên núi."

Hàn Diệp tuy nhíu mày, nhưng vẫn phân phó bên ngoài một tiếng.

Nhậm An Lạc lập tức phản đối: "Điện hạ, trên núi rất nhiều cao thử, người không thể..."

"Không cần nhiều lời, nàng ở doanh trại chờ tin, có uy danh của sư phụ, bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ."

"Hàn Diệp!"

Thấy Hàn Diệp cất bước ra ngoài, Nhậm An Lạc ngăn y lại, lần đầu tiên gọi thẳng tên huý trước mặt người khác: "Ai cũng biết lão đầu tử Tịnh Huyền kia đang trốn ở Thái Sơn bế quan, những chưởng môn trên núi ngang hàng với ngươi, không dám động đến ngươi, nhưng nếu mấy lão quái vật kia chạy đến, thấy đồ tử đồ tôn chết hết, không gϊếŧ ngươi mới lạ!"

Hàn Diệp quay đầu, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc: "Lão trại chủ An Lạc trại cho dù bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không dám dạy đệ tử gọi tông sư võ học thiên hạ là lão đầu tử, An Lạc, Trung Nguyên không giống Tấn Nam, nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra!"

Nhậm An Lạc nhất thời nóng nảy, biết mình suýt nữa để lộ sơ hở, ho khan một tiếng, nhưng vẫn không chịu tránh ra: "Lần này rõ ràng là có người đứng sau gây khó dễ, muốn làm 'ngư ông đắc lợi', một mình lên núi quá hung hiểm, ta với Uyển Thư đi cùng người."

"Không được."

Hàn Diệp không cần suy nghĩ, lập tức phản đối.

Nhậm An Lạc làm như không nghe thấy, cầm lấy trường cung treo trong lều lớn, vén rèm vải lên.

"Trương Vân Triệu Kình, sau khi chúng ta đi các ngươi lập tức nhổ trại, canh giữ dưới chân núi, nếu trên núi có động tĩnh khác thường, lập tức tiến công lên núi tiếp ứng."

Nàng nhảy lên ngựa, nhìn về phía Hàn Diệp: "Người không ngăn được ta đâu, hoặc là cùng ta lên núi, hoặc là ta với Uyển Thư đánh ngất người rồi chúng ta lại cùng lên núi, Điện hạ, người chọn đi!"

Trong ngoài đại doanh lặng ngắt như tờ, tướng sĩ bốn phía nhìn Nhậm An Lạc uy phong lẫm liệt trên ngựa, lại liếc mắt quan sát sắc mặt lạnh lùng của Thái tử, không dám thở mạnh, im lặng cúi đầu xuống.

"Trương Vân."

Hàn Diệp nhìn thị vệ bên cạnh.

"Điện hạ..."

Trương Vân đứng bên cạnh nhỏ giọng, khẽ liếc nhìn Hàn Diệp, dáng vẻ bất lực giống như một cô vợ nhỏ. Ai mà không biết vị trí của Nhậm tướng quân ở trong lòng Điện hạ ngài, ta chán sống rồi mới dám tiến lên đoạt ngựa!

"An Lạc, trên núi không an toàn."

Hàn Diệp sai bảo thủ hạ không được, đành phải tự mình mở miệng.

"Ta biết, nhưng hiện tại người là Thái tử một nước, mạng của người quan trọng hơn ta."

Nhậm An Lạc cong cong môi, khom người xuống, bàn tay thiếu chút nữa chạm vào cằm Hàn Diệp: "Hàn Diệp, chúng ta cùng đi đi."

Bàn tay đưa tới trước mặt y hồng hào thon dài, không phải kiểu liễu yếu đào tơ mà y nhìn quen mắt, đối diện với ánh mắt kiên trì của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp thở dài, đột nhiên bắt lấy tay nàng, nhảy lên ngựa, mặt không đổi sắc nói một câu bên tai nàng: "Đi thôi."

Hơi nóng phả vào mặt, Nhậm An Nhạc bất ngờ bị ôm trọn vào lòng, mặt dày đỏ bừng lên hiếm thấy, thấy thị vệ trong doanh biểu tình kỳ quái, nàng ho khan một tiếng, tức giận mắng Uyển Thư đang há hốc mồm: "Ngây ra đó làm gì, còn không nhanh lên ngựa."

Nói xong quất roi rời đi, bụi đất bay đầy trời.

"Ò..."

Uyển Thư kéo dài giọng đáp, nhanh chóng nhảy lên ngựa theo sát hai người, trên mặt lộ ra nụ cười xem kịch hay.

Không ngờ da mặt của tiểu thư nàng ở Tấn Nam đã được rèn luyện dày mấy tấc, cũng có ngày không chống đỡ nổi.

Quốc sắc khuynh thành, nhân vật cao quý như Thái tử điện hạ thật không uổng công tiểu thư bôn ba ngàn dặm!

Một đường im lặng, khi đến lưng chừng núi, ba người bị đệ tử võ lâm canh giữ núi chặn lại, những người này tuổi còn trẻ, vẻ mặt bi thương, thấy Hàn Diệp chỉ dẫn theo hai nữ tử lên núi, ánh mắt đề phòng giảm bớt đi phần nào.

"Thái tử điện hạ."

Thanh niên dẫn đầu đi lên trước, ôm quyền nói: "Tại hạ Lỗ Văn Hạo của phái Thanh Thành, sư phụ có dặn, nếu Điện hạ nhận lời đến đây, bảo ta hộ tống Điện hạ lên núi, mời Điện hạ xuống ngựa."

Hàn Diệp gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, Thanh Thành, Võ Đang, Tam Thanh Quan, Nam Cung thế gia, Vĩnh Từ Tô gia, ngũ đại môn phái tề tụ, ở Vân Hạ ngoại trừ Tịnh Huyền đại sư của Vĩnh Ninh tự trên Thái Sơn ra, chỉ có lão chưởng môn Võ Đang đang bế quan thuộc về hàng tông sư, một môn phái trung lưu như Thanh Thành sao lại có thể đứng ra làm chủ tình hình trên núi Hoá Duyên?

Y đè xuống nghi hoặc, thong thả nhảy xuống ngựa, đưa tay đến trước mặt Nhậm An Lạc: "An Lạc, xuống."

Lưng ngựa cách mặt đất chỉ nửa thước, Nhậm An Lạc cảm thấy kỳ lạ liếc mắt nhìn Hàn Diệp, nắm lấy tay y nhảy xuống ngựa, chân không dính bụi, vỗ vỗ làn váy, đứng bên cạnh y.

Nghe thấy Hàn Diệp gọi tên, mọi người lúc này mới biết người đi cùng Thái tử đến đây chính là người có thanh danh nổi bật mấy năm nay, Thượng tướng nhất phẩm trong triều đình - Nhậm An Lạc.

Giang hồ thảo mãng xưa nay khó có thể đứng vững trong triều đình, nhưng Nhậm An Lạc thân là nữ tử lại làm được những chuyện không hề thua kém nam nhi, trên đất Vân Hạ, từ xưa đến nay là người duy nhất.

Cho dù là gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên năm đó, cũng nhờ Đế thị nhất tộc ở Tấn Nam tương trợ, mới có thể trở thành truyền kỳ một đời.

Nhân tài trẻ tuổi mới xuất hiện trong võ lâm nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp và kính phục.

"Điện hạ, mời để lại bội kiếm."

Hàn Diệp dẫn theo hai người đi về phía trước, Lỗ Văn Hạo bất ngờ trầm giọng ngăn cản bọn họ. Tuy ngoài mặt cung kính, nhưng động tác lại có vài phần vô lễ.

Ngoại trừ đệ tử phái Thanh Thành, những người dẫn đầu các môn phái khác thấy tình hình này đều biến sắc. Hàn Diệp có thân phận gì, y thân là Thái tử một nước, bằng lòng lấy thân phận đệ tử của Tịnh Huyền đại sư lên núi đàm phán, vốn đã nhượng bộ đến cực hạn rồi.

Vân Hạ hôm nay, nếu thật sự kết thù với Hoàng gia, các môn phái dù thế lực có lớn tới đâu đi nữa, sớm muộn gì cũng bị diệt vong, lần này nếu không phải nhân lực tổn thất nghiêm trọng, khiến các môn phái khó lòng bình tĩnh, thì cũng không đến mức liên thủ cùng nhau bức đương kim Thái tử lên núi.

Đệ tử đứng đầu phái Võ Đang Liễu Hành đang muốn tiến lên, Hàn Diệp thản nhiên chắp tay sau lưng, liếc nhìn Uyển Thư một cái.

Chỉ nghe được một tiếng hét vô cùng chói tai vang vọng trong núi rừng, nha đầu theo sau Thái tử như mũi tên rời cung xông ra ngoài, một trận gió cuốn mây mù, đợi mọi người bị chấn động định thần lại, nhìn một màn trước mắt, không thể tin giật mình tại chỗ.

Đệ tử phái Thanh Thành ngã loạn xạ trên mặt đất, trường kiếm trong tay rơi khắp mặt đất, gào thét liên tục. Lỗ Văn Hạo luôn ngang ngạnh ương bướng bị nha đầu kia dùng một tay giơ lên giữa không trung, không thể động đậy, thấy mọi người đều xem kịch hay, sắc mặt chuyển sang xanh tím.

Công lực của nha đầu này không hề thua kém các tiền bối đã sớm thành danh trong võ lâm, nhưng nàng rõ ràng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

"Cho dù là chưởng môn Thanh Thành ngươi ở đây, cũng không dám lấy binh khí của ta, đừng nói đến ngươi."

Hàn Diệp lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lỗ Văn Hạo một cái, mặc kệ mọi người, thản nhiên đi lên núi, dáng vẻ ung dung.

Nhậm An Lạc cong khóe miệng, đi theo phía sau y.

Uyển Thư vẫn giơ Lỗ Văn Hạo trên cao, cho đến khi bóng người Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đã đi xa, nàng mới ném người trên tay xuống đất, vỗ vỗ tay, thong thả đi theo hai người cách đó không xa. Mọi người đều kiêng kỵ nàng, chỉ dám từ từ bước lên núi.

Chỉ còn Lỗ Văn Hạo bị bỏ lại, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, cuối cùng xấu hổ đi theo đệ tử các phái, đè nén oán hận trong mắt dẫn đệ tử phái Thanh Thành bị thương xoay người từ một con đường núi khác nhanh chóng lên núi.

Núi Hóa Duyên ba mặt là vách đá, chỉ có vài con đường mòn hẻo lánh dẫn lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu cổ nhỏ cổ kính thanh tĩnh, người đời gọi là chùa Hóa Duyên, ngôi chùa này xưa nay chỉ có một vị phương trượng lớn tuổi cùng vài sa di, lần này các phái chọn ở chỗ này tụ tập, mới khiến nơi này có chút thanh danh, từ sau khi các phái liên tục đến đây, lão phương trượng đã nghỉ ngơi sau hậu viện, đem chùa viện giao cho các chưởng môn xử lý, chỉ là có nhiều đệ tử bị sát hại thì ngôi chùa này cũng được các phái canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Hai canh giờ sau, Hàn Diệp cùng một đám người đã lên tới đỉnh núi, đập vào mắt là mười mấy thi thể bọc vải trắng trên bãi đất trống trước cổng chùa, hai người nhìn nhau một cái, đi vào bên trong.

Bên trong Phật đường, năm vị chưởng môn uy phong ngồi nghiêm chỉnh, từ xa nhìn thấy Hàn Diệp đi tới, lông mày khẽ động, nhưng đều không đứng dậy, trong đó sắc mặt của chưởng môn phái Thanh Thành ngồi ở vị trí đầu tiên là âm trầm nhất, phía sau lão là Lỗ Văn Hạo đi đường tắt lên núi trước, ngoài ra còn có ba vị khác sắc mặt có chút tái nhợt, vai phải rõ ràng đã bị trọng thương.

Hàn Diệp đi vào đại điện, hơi nâng tay, lấy lễ giang hồ xem như chào hỏi: "Hàn Diệp thay mặt sư tôn chào hỏi chư vị chưởng môn."

Y vừa nói xong, sắc mặt các phái chưởng môn đều có chút lúng túng, Tịnh Huyền đại sư ở Vân Hạ có thân phận cao quý, những người đang ngồi đây đều chỉ là vãn bối, dựa theo quy củ trong giang hồ mà nói, Hàn Diệp quả thật có thể xếp ngang hàng với bọn họ, chỉ là bọn họ đã nhiều tuổi như vậy, cảm thấy rất mất mặt khi bị giảm bối phận, thật sự có chút buồn bực.

"Điện hạ mời ngồi, không cần đa lễ."

Chưởng môn phái Thanh Thành Ngô Nham Tùng xua tay, chỉ vào ghế dựa bên cạnh lão.

Hàn Diệp gật đầu, trên điện chỉ chuẩn bị một cái ghế, y dứt khoát đứng tại chỗ, lười động đậy.

Gia chủ Tô gia Tô Chấn Đông khẽ động vai phải, liếc mắt nhìn Nhậm An Lạc đánh giá một cái: "Điện hạ không cần vội, lão phu có vài lời muốn hỏi, vị cô nương này hôm qua dùng một mũi tên khiến ba người chúng ta bị thương, không biết là bái sư vị tiền bối nào?"

Võ công Nhậm An Lạc tuy cao, nhưng chỉ thắng ở chỗ tập kích bất ngờ, nếu tiền bối quy ẩn các phái rời núi, chưa chắc đấu không lại nàng, bọn họ chỉ là muốn biết sư phụ của Nhậm An Lạc là người phương nào, tránh sau này phạm vào kiêng kị.

Nhậm An Lạc mỉm cười, nhìn về phía Tô Chấn Đông: "Bổn cô nương tay không đánh khắp thiên hạ, lớn lên ở vùng sơn dã Tấn Nam, họ Nhậm tên An Lạc. Các vị chưởng môn cũng không cần giả vờ, người của phái Thanh Thành sáng sớm đã lên núi, ta cũng không tin hắn không cáo trạng với các người. Vị cao đồ này có phải nói chúng ta không phân biệt tốt xấu đả thương hắn?"

Chưởng môn phái Thanh Thành hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng, Nhậm An Lạc đã khoanh tay trước ngực nói: "Khắp dưới gầm trời, đâu chẳng là đất của Thiên tử, người sống trên đất ấy, ai chẳng là thần dân của Thiên tử, núi Hóa Duyên là quốc thổ Đại Tĩnh, các người là con dân Đại Tĩnh của ta, một tên đệ tử phái Thanh Thành nhỏ bé, dựa vào cái gì dám kêu Thái tử một nước cởi bỏ binh khí?"

———