Đế Hoàng Thư

Chương 63: Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.




Edit: Gấu Gầy

Chương 63

Pháo hoa lộng lẫy, rực rỡ đầy trời, đêm lãng mạn không gì có thể so sánh được, trong thoáng chốc sẽ khiến người ta quên đi cách trở giữa hai người.

Bóng dáng thanh niên lặng lẽ dường như trùng lặp với dáng vẻ thiếu niên ở lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu mười năm trước, nàng nhớ rõ ngày đó Hàn Diệp dắt nàng rẽ đông rẽ tây trong đám đông để trốn thị vệ, bộ đèn lồng thỏ nàng do dự muốn có, khiến nàng hồi cung rồi vẫn luyến tiếc không thôi.

Có một số chuyện không thể quên, nhưng dường như không cần phải nhớ lại.

Lúc đó nàng còn nhỏ, Hàn Diệp cũng chỉ là một thiếu niên yếu ớt, khi còn chưa hiểu được thế nào là nhân duyên thì đã bị kéo vào hứa hẹn và truyền thừa của hai gia tộc tôn quý nhất Vân Hạ.

Hoàng đế khai quốc tứ hôn, Thiên tử làm mai mối, lời hứa với giang sơn, lời truyền tụng 'duyên trời tác hợp' trên thế gian e rằng cũng không được viên mãn như thế.

Người trước mặt chính là vị hôn phu được chọn sẵn ngay từ lúc nàng vừa ra đời, chính trực thiện lương, lòng mang thiên hạ, có lẽ cả đời này nàng cũng không tìm được người như vậy nữa.

Chỉ tiếc... trên đời này ai cũng có thể, chỉ riêng Hàn Diệp là không.

Nhậm An Lạc ngẩng đầu, tay hai chắp sau lưng, nghe thấy âm thanh kiên định của chính mình.

"Điện hạ, Đế tiểu thư công dung đức hạnh, tính tình dịu dàng lương thiện, là lương duyên trời ban của

Điện hạ, tháng sau Điện hạ thành hôn, thần nhất định sẽ chuẩn bị rượu thuần túy ngon nhất Tấn Nam, đích thân đến Đông cung, chúc mừng Điện hạ."

Miệng cười như vậy, từng câu từng chữ rõ ràng rơi vào tai, Hàn Diệp nhìn nữ tử đứng trước mặt, tia hi vọng nhỏ nhoi ẩn sâu trong đáy mắt dần dần biến mất, cho đến khi hoàn toàn yên lặng.

Y rũ mắt, nói: "An Lạc có lòng."

Tạm dừng một chút, lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Nhậm An Lạc: "Mượn cát ngôn của An Lạc, hi vọng quãng đời còn lại, ta cùng Thừa Ân có thể như lời ngươi nói... cầm sắt hòa minh, bên nhau trọn đời. "

Hàn Diệp không nhìn nàng nữa, xoay người sang hướng khác, đi được vài bước, dừng lại.

"Hôm qua ta đã lệnh thống lĩnh Kiêu Kỵ doanh đến núi Hoá Duyên đàm phán trước, chưởng môn Thanh Thành đã nói chỉ cần triều đình không dung túng cho Trung Nghĩa Hầu, bọn họ sẽ tự giải tán, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với triều đình, ngày mai ta tự mình hứa hẹn với nhân sĩ võ lâm là có thể hồi kinh. Trước khi xuất kinh ta đã dâng tấu xin phụ hoàng sắc lập Thái tử phi, phụ hoàng cũng đã ban chỉ, có lẽ bây giờ kinh thành đang tất bật chuẩn bị đại hôn, An Lạc, nhiều nhất là mười ngày, ta sẽ thành hôn."

Y quay đầu lại, đáy mắt sâu như biển: "Vốn dĩ ta cũng đoán được... ngươi sẽ trả lời ta như thế."

Nhậm An Lạc sững sờ, lần đầu tiên cảm thấy có chút mất mác.

"Hàn Diệp..."

"Ta đã động lòng với một nữ tử tên là Nhậm An Lạc, nhưng kiếp này ta chỉ có thể bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ."

Đáy mắt thanh niên ánh lên nụ cười đạm mạc, cách bầu trời tràn ngập pháo hoa, thổ lộ như vậy, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

Nước chảy róc rách, hoa lê rơi xuống, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng của Hàn Diệp, Nhậm An Lạc ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt đầu gối, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên gỡ mặt nạ xuống.

Khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước có chút tái nhợt, mày đen như mực, đôi mắt sâu không thấy đáy.

"Hàn Diệp, ta nghe thấy rồi."

Pháo hoa nổ vang trời bên bờ sông Lâm Tây, cuối cùng chỉ truyền đến một câu nói nhẹ nhàng như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự đưa tiễn cung kính của tri phủ Lâm Tây phủ, hành dinh lặng lẽ khởi hành.

Không hổ là Thái tử và Thượng tướng quân vang danh trong triều đình, hai người một trước một sau bước lên xe ngựa, khuôn mặt bình tĩnh, khách khí chào hỏi, sau đó một người ngủ say như cũ, một người an tĩnh đọc sách, không ai quấy rầy ai, vô cùng hoà hợp, như thể chuyện tối qua bên bờ sông Lâm Tây chỉ là ảo giác.

Đến chạng vạng, đến gần núi Hóa Duyên, Nhậm An Lạc  tỉnh lại, thấy sắc mặt Hàn Diệp có hơi lạnh lùng, binh sĩ bên ngoài xe ngựa cũng vào trạng thái nghiêm nghị khẩn trương, nàng vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài: "Núi Hóa Duyên xảy ra chuyện?"

Hàn Diệp gật đầu: "Hôm qua Trịnh thống lĩnh truyền tin, nói hôm nay sẽ ở trấn Lệ Thuỷ bên ngoài núi Hóa Duyên chờ hành dinh đến, nhưng ban nãy thị vệ đến báo, một trăm người đi theo Trịnh thống lĩnh lên núi Hóa Duyên đến bây giờ còn chưa xuống núi, nhân sĩ võ lâm trên núi cũng đột nhiên mất tích, chắc đã xảy ra chuyện, vừa rồi ta phái thị vệ vào núi điều tra, chúng ta trước tiên đóng quân ở bên ngoài trấn Lệ Thủy, chờ có tin tức rồi tính sau."

Vốn dĩ cho rằng chuyến đi này chỉ là ứng phó cho qua chuyện, lại không ngờ núi Hóa Duyên có biến số bất ngờ, Nhậm An Lạc nói: "Trên núi đều là cao thủ, ta để Uyển Thư đi một chuyến, với võ công của nàng sẽ thuận tiện hơn nhiều."

Nhậm An Lạc vén rèm xe, đang chuẩn bị hạ lệnh cho Uyển Thư lên núi, nào ngờ nàng lại bày ra vẻ mặt thất vọng uể oải, bĩu môi nhìn Hàn Diệp: "Vừa rồi Điện hạ đã dặn dò, ta không được rời khỏi tiểu thư quá một thước."

Nàng dừng một chút, nhích thêm hai bước về phía cửa sổ: "Hình như ta đứng hơi xa."

Nhậm An Lạc dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại: "Lúc trước ở Mộc Thiên phủ ta cũng phân phó Trường Thanh như thế, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người của ta."

Nàng dừng một chút, nhìn Hàn Diệp nói: "Điện hạ như thế không phải giọng khách lấn giọng chủ sao?"

"Người của nàng?"

Vị Thái tử cả ngày 'mây trôi nước chảy', ngay cả khi núi Hóa Duyên xảy ra chuyện cũng không nhíu mày ngẩng đầu, vẻ mặt trịnh trọng: "Nàng là một tiểu thư khuê nữ chưa xuất giá, sau này đừng nói năng tuỳ tiện như thế."

"Ai da, một nữ thổ phỉ nhảy ra từ trong khe núi, từ khi nào đã trở thành tiểu thư khuê các trong mắt Điện hạ rồi?"

Nhậm An Lạc chống nạnh, ngang ngược không nói lý lẽ.

Hàn Diệp nhìn dáng vẻ vô lại của nàng, buông sách xuống, nghiêm mặt: "Đợi sau khi hồi cung, ta sẽ hạ lệnh cho ma ma dạy dỗ của An Ninh đến phủ tướng quân một chuyến."

Nhậm An Lạc bị nghẹn không nói nên lời, ngượng ngùng ngậm miệng. Không hiểu sao, từ sau khi nàng chúc mừng Hàn Diệp thành hôn vào tối qua, ở trước mặt y luôn có chút cảm giác bị thoái chí.

Nhậm An Lạc luôn tự xưng mình là  nữ tử đường hoàng, rất hiếm khi trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng đối với người không có khả năng nhất, lại xuất hiện cảm giác này, ai da..

Đêm khuya, trong lều, Hàn Diệp cùng Nhậm An Lạc đang nghe thị vệ xuống núi bẩm báo lại.

"Điện hạ, trên núi phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta rất khó lên được đỉnh núi, Trịnh thống lĩnh hoàn toàn không có tung tích, chỉ biết được đệ tử các phái đều được triệu tập đến núi Hóa Duyên, Điện hạ, chúng ta có cần điều binh gần đây đến núi Hóa Duyên hộ giá không?"

Sau núi Hóa Duyên sơn là vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy, thế núi quỷ dị, dễ thủ khó công, nếu đông đảo cao thủ tụ tập tại đây, ắt sẽ thành đại họa.

Hàn Diệp xua tay: "Người trong giang hồ rất hiếu chiến, điều quân đội đến đây chỉ phản tác dụng."

"Uyển Thư, đi lên núi một chuyến."

Nhậm An Lạc phân phó, thấy Hàn Diệp đang muốn phản đối, trầm giọng nói: "Cao thủ các phái tụ tập trên núi, thị vệ bình thường chưa tới gần đỉnh núi đã bị bọn họ chặn lại, việc cấp bách phải tuỳ cơ ứng biến, bọn họ còn chưa dám ra tay với chúng ta."

Hàn Diệp suy nghĩ một lát, gật đầu. Uyển Thư đứng một bên rốt cuộc cũng có đất dụng võ, đáp to một tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Hàn Diệp trầm tư một lát, gật đầu. Uyển Thư đứng ở một bên rốt cục cũng có đất dụng võ, hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Gần rạng sáng, Uyển Thư vẫn chưa trở về, thủ vệ doanh trại cũng dần dần buông lỏng, mười mấy hắc y nhân lặng lẽ lẻn vào ẩn nấp xung quanh, không một tiếng động, binh sĩ bên ngoài đã ngã xuống đầy đất, đám người này chiêu thức tuy khác nhau, nhưng ai cũng là cao thủ.

Lúc hắc y nhân tới gần hai gian lều lớn ở chính giữa, bị thị vệ Đông Cung phát hiện ngăn lại, hai bên lập tức giao đấu, nhưng hiển nhiên thị vệ Đông Cung chỉ có thể tự bảo vệ mình, không đấu lại đám người lão luyện này, không ngăn cản được bọn họ xông vào.

Khi bọn họ dần rơi vào thế yếu, ba mũi tên nhọn xé gió lao đến, lướt qua đám người đang hỗn chiến, bắn thẳng lên người hắc y nhân, khí thế như vũ bão, mũi tên không bắn trúng điểm yếu, chỉ gây tổn thương bên vai phải, tuy tổn hại sức lực, nhưng không nguy hiểm tính mạng.

Bởi vì ba mũi tên đột ngột bắn tới này, ánh mắt hắc y nhân lộ vẻ kinh hãi, ngừng chiến rút lui về vùng ven của doanh trại, bọn họ nhìn theo hướng của mũi tên nhọn bắn tới, có chút không thể tin nổi, trong Đông Cung lại có người cùng lúc bức lui ba người họ!

Đến khi người kia bước ra khỏi lều lớn, mọi người đều sửng sốt.

Thanh niên áo đen bước ra dáng vẻ uy nghiêm, kim quan buộc tóc, trên y phục thêu hoa văn kim long bốn móng vươn mình khí thế muốn bay, vừa nhìn đã biết chính là Thái tử Đại Tĩnh. Một nữ tử mặc thường phục đứng bên cạnh y, tay cầm trường cung, dĩ nhiên là người đã bắn tên!

"Chư vị đều là nhân sĩ võ lâm, sao lại làm ra những hành động của bọn tiểu nhân thế này?"

Hàn Diệp vận nội lực, giọng nói lanh lảnh vang vọng binh doanh.

Hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, biết đêm nay đã vô vọng, đồng loạt xuất trường kiếm trong tay, thế kiếm cuồn cuộn tập kích Hàn Diệp và Nhậm An Lạc, sau đó xoay người lui về phía sau.

"Chúng ta hành xử như kẻ tiểu nhân? Lời này không dám nhận, còn kém xa hành động ác nhân tàn sát chúng đệ tử các môn phái võ lâm của Thái tử điện hạ!"

Giọng nói mang theo phẫn nộ của một vị trưởng giả vang lên giữa đám hắc y nhân, đến khi bụi đất tan đi, đám người kia đã biến mất trong ánh nắng ban mai.

Đám người này vừa đi, Uyển Thư cũng trở về đại doanh, thấy bên trong doanh trại toàn là thương tích, bĩu môi, đi vào trong lều lớn. Hàn Diệp và Nhậm An Lạc nhíu mày, ngồi nghiêm chỉnh đợi nàng.

Uyển Thư hành lễ, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, nói: "Điện hạ, trên núi xảy ra chuyện."

"Đệ tử các môn phái đều bị thương?"

Hàn Diệp ngẩng đầu, hỏi.

Uyển Thư ngẩn ra, dựng thẳng ngón cái về phía Hàn Diệp: "Điện hạ thật là lợi hại, tiên tri cách ngàn dặm a!"

Mí mắt Hàn Diệp khẽ nhấc: "Ngươi lên núi điều tra bọn họ, bọn họ cũng xuống núi tập kích chúng ta."

Uyển Thư nghe vậy trừng mắt: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Đột nhiên một quyển sách từ bên cạnh đập tới, nện thẳng vào đầu Uyển Thư, Nhậm An Lạc trầm mặt xuống: "Nha đầu thối, ngươi ăn cơm nhà ai mà lớn hả, sao không lo lắng cho ta!"

"Còn không phải chưa đến lượt ta

hỏi thăm tiểu thư người sao."

Uyển Thư cười he he, trốn sang bên cạnh.

"Yên tâm, một mình tiểu thư nhà ngươi đã đủ trấn thủ quan ải, đám người kia bị dọa chạy mất rồi."

Hàn Diệp cắt ngang đôi chủ tớ thích diễn trò này, nói với Uyển Thư: "Vừa rồi tới chỉ là cao thủ mấy phái, nếu là đám lão quái vật lánh đời trong môn phái tới, mới thật sự khó giải quyết, Uyển Thư, rốt cuộc trên núi đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Uyển Thư nghiêm túc lại, trả lời: "Ta lên núi thăm dò mới biết, tối qua Trịnh thống lĩnh lên núi đàm phán với chưởng môn các phái rất thành công, vốn dĩ định sáng nay xuống núi, không ngờ nửa đêm lại có hơn một nửa đệ tử của các phái bị tàn sát trong núi, mấy tên đệ tử may mắn thoát chết đều chỉ đích danh là tướng sĩ của Kiêu Kị doanh ra tay đánh lén, chưởng môn các phái giận dữ, liên thủ bắt giam Trịnh thống lĩnh, Trịnh thống lĩnh kiên quyết chống trả, đánh nhau một trận, tướng sĩ thương vong vô số, chỉ còn Trịnh thống lĩnh  và mấy thị vệ thân cận còn sống, hiện giờ bị giam lỏng trong một ngôi miếu trên đỉnh núi."

Uyển Thư vừa nói xong, Hàn Diệp cùng Nhậm An Lạc mới biết chuyện này nghiêm trọng hơn bọn tưởng rất nhiều, chưởng môn các phái dẫn theo đồ đệ tinh nhuệ đến núi Hóa Duyên, thế nhưng lại bị chết thảm trên núi, đồng nghĩa với việc chặt đứt tương lai sau này của môn phái, khó trách đám nhân sĩ võ lâm đó lại che mặt tập kích doanh trại giữa đêm khuya thế này.

"Xem ra có kẻ cố ý giả mạo thành tướng sĩ Kiêu Kị doanh để gϊếŧ hại những đệ tử này."

Hàn Diệp dừng một chút, lông mày nhíu chặt: "Có thể động thủ với những người này, võ công của kẻ ẩn nấp trong bóng tối chắc chắn không thấp."

"Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, một khi những lão ngoan cố kia xuống núi, thấy đồ tử đồ tôn bị chết thảm như thế, không làm loạn chống lại triều đình mới là lạ."

Nhậm An Lạc lạnh nhạt nói.

Hàn Diệp gật đầu, suy nghĩ một lát, nói với Uyển Thư: "Uyển Thư, ta sẽ viết một phong thư, ngươi thay ta đưa lên núi Hóa Duyên, nhớ kỹ, lần này quang minh chính đại đi lên."

Thấy Hàn Diệp trải giấy viết thư ra định xuống bút, Nhậm An Lạc nói: "Nếu chịu thương thảo với chúng ta, đám người này sẽ không bỏ lại một câu đơn giản như thế rồi rời đi như lúc nãy, giang hồ luôn là một thể thống nhất, sợ là rất khó để bọn họ thay đổi chủ ý."

"Cho nên.."

Hàn Diệp viết xong, ngẩng đầu: "Ta không dùng danh nghĩa Thái tử Đại Tĩnh viết phong thư này."

Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra: "Ý của người là.."

"Danh nghĩa đệ tử nhập môn của Tịnh Huyền đại sư, trong chốn võ lâm vẫn có chút uy hiếp."

Hàn Diệp cười cười, nhìn Nhậm An Lạc: "Võ nghệ này của nàng có lẽ cũng được danh sư chỉ dạy, chi bằng nàng cũng viết một phong thư, để bọn họ tự biết cân nhắc."

Uyển Thư vừa nghe lời này, căng thẳng chớp mắt nhìn Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn nàng một cái, Uyển Thư vội che miệng lại, ngượng ngùng lui sang một bên nhìn chằm chằm mặt đất không dám động đậy.

"Không sai, chỉ cần tên húy của Tịnh Huyền đại sư xuất hiện, đám người này làm sao còn dám múa rìu qua mắt thợ. Uyển Thư, đưa phong thư này lên núi, mau chóng trở về."

"Không được, tịnh huyền đại sư danh húy vừa ra, nào còn dung nạp những người khác làm búa. Uyển Thư, đem thư này đưa lên núi, mau chóng trở về."

Uyển Thư nhận lệnh rời đi, Nhậm An Lạc nhìn về phía Hàn Diệp: "Có thể lẻn trước vào núi mai phục đệ tử các phái, hơn nữa còn giả mạo thành Kiêu Kị doanh, lai lịch những người này Điện hạ có biết không?"

Vẻ mặt Hàn Diệp có chút giễu cợt: "Kích động hai phe tranh đấu, ngồi làm ngư ông đắc lợi, nếu thứ đối phương muốn là mạng của ta, chỉ có thể là vì cái ghế trong hoàng thành mà thôi."

Tranh đoạt đế vị, trước nay đều là máu chảy thành sông, tranh đấu không ngừng. Chỉ không biết người ra tay lần này là Ngũ hoàng tử hay Cửu hoàng tử?

Nhậm An Lạc thầm nghĩ vị trí Thái tử một nước này ngồi lên cũng không dễ dàng gì, tuỳ tiện tìm một câu nói an ủi: "Điện hạ không cần lo lắng, thần nhất định sẽ bảo vệ Điện hạ an toàn, để Điện hạ bình an hồi kinh, vui vẻ làm tân lang!"

Lời này vừa ra, thấy ánh mắt thâm trầm của Hàn Diệp ném tới, Nhậm An Lạc vội vàng ngậm miệng, xấu hổ cười cười, đưa tay sờ sờ mũi, xoay người chạy ra ngoài.

Trở lại lều của mình, Nhậm An Lạc khó chịu ngã xuống giường, đá văng chăn bông, mặt mày nhăn lại.

Chết tiệt, không phải đã trả cho ngươi một thê tử rồi sao, đổi lại là người khác thì đó chính là phúc khí ba đời tu được, ta áy náy cái gì chứ!

Sáng sớm hôm sau, lều lớn của Hàn Diệp nhận được một mật thư từ kinh thành gửi tới.

Đây là tin tức vượt tám trăm dặm, mật thư có dấu vàng niêm phong, người gửi là Triệu Nham.

Hàn Diệp cho tên lính đưa tin lui xuống, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt có chút do dự vô hình, hơi khép lại.

Hàn Diệp Bình lui tin sứ, tay khẽ đặt trên bàn, đáy mắt có chút chần chờ không thể nhìn thấy, hơi khép mi lại.

Mấy ngày nay việc mà y phân phó cho Triệu Nham vẫn chưa có tin báo về, chỉ có một chuyện.

Điều tra kỹ về An Lạc trại, còn có.. Nhậm An Lạc.

Nếu mở phong thư này ra, tất cả quá khứ đều sẽ bị xốc lên, ngay cả sự phản bội cùng cảnh gϊếŧ chóc mà y chỉ có thể bất lực đứng nhìn vốn đã giấu sâu trong kí ức cũng....

Hàn Diệp đột nhiên mở mắt, dùng sức nắm chặt phong thư, tay nổi gân xanh, y ổn định lại bàn tay có chút run rẩy, chậm rãi xé mở dấu vàng niêm phong.

———