Đế Hoàng Thư

Chương 37: Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân.




Edit: Gấu Gầy

Chương 37

Chạng vạng, Hàn Diệp xử lý xong chính sự từ thư phòng đi ra, thấy Ôn Sóc lấp ló đứng chờ ở cửa, liền tiến lên hỏi: "Chuyện gì?"

Ôn Sóc chỉ tay về phía hoa viên, nháy mắt nói: "Điện hạ, tổng quản nói Đế tiểu thư đến, đang nghỉ ngơi trong hoa viên."

Hàn Diệp ngẩn ra, không hề vui mừng như trong tưởng tượng của Ôn Sóc, chỉ vỗ vai hắn nói: "Ôn Sóc, ngươi... đã gặp Tử Nguyên chưa?"

Ôn Sóc lắc đầu nhún vai: "Ngày thọ yến của Điện hạ, thần ở Hộ bộ chưa về, mấy ngày nay Đế tiểu thư ở Cẩm Viên cũng không bước chân ra khỏi cửa, nên vẫn chưa gặp mặt."

Khó trách canh giữ ở đây, chắc là muốn y dẫn đi gặp mặt Đế Tử Nguyên. Thấy Ôn Sóc nóng lòng muốn gặp, Hàn Diệp chần chờ một lát, đột nhiên hỏi: "Ôn Sóc, gần đây ngươi có nhớ tới chuyện khi còn nhỏ không?"

Hàn Diệp bất thình lình hỏi, làm cho Ôn Sóc quả thực bất ngờ, suy nghĩ một hồi mới nói: "Thần chỉ nhớ khi còn bé cùng Chung di ở thành Tây, sau đó thì gặp Điện hạ..."

Nói xong gãi gãi đầu: "Chung di nói có một lần ta bị nhiễm phong hàn, đi hết nửa cái mạng, nuôi mấy tháng mới khoẻ, sau đó chuyện trước khi năm tuổi không còn nhớ nữa."

Hàn Diệp nhìn hắn một cái, cất bước đi về phía hoa viên: "Không nhớ được thì thôi, chuyện trước kia không quan trọng, đi gặp Tử Nguyên."

Ôn Sóc gật đầu, đi theo phía sau Hàn Diệp, có chút kỳ quái. Hắn đi theo bên cạnh Điện hạ tám năm, Điện hạ chưa từng quan tâm chuyện lúc nhỏ của hắn, tại sao đột nhiên lại hỏi?

Đế Thừa Ân đến thăm hỏi đã phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày của Đông Cung, bởi vì trước giờ vẫn luôn hiếu kỳ về vị Đế tiểu thư trong truyền thuyết này, cho nên cung nữ trong hoa viên càng trông ngóng nhiều hơn.

Hàn Diệp đi vào hoa viên, thấy Đế Thừa Ân xoay người đứng bên cạnh hồ nước, xa xa nhìn lại có chút cô đơn, y bước nhanh về trước: "Tử Nguyên."

Đáy mắt Đế Thừa Ân nhanh chóng loé lên một tia cảm xúc, quay người nhẹ nhàng hành lễ: "Điện hạ."

Sau đó rũ mắt chậm rãi nói: "Bệ hạ ban tên Thừa Ân, sau này Điện hạ không nên gọi ta là Tử Nguyên nữa, cái tên này mười năm trước nên biến mất."

Hàn Diệp nhìn nàng thật lâu không lên tiếng, mãi cho đến khi Đế Thừa Ân giương mắt nhìn lại, y mới cười nói: "Cũng tốt, sau này nàng chính là Thừa Ân."

Ôn Sóc tự giác đi đến bên

cạnh Hàn Diệp, dùng lực ho khan một tiếng rõ ràng, Hàn Diệp lắc đầu cười khổ: "Đây là Ôn Sóc, các ngươi..."

Y dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Trước đây chưa từng gặp qua."

Ôn Sóc hồ nghi liếc nhìn Hàn Diệp một cái, hắn và Đế Tử Nguyên bình sinh không quen biết nhau, tất nhiên là chưa từng gặp qua, nhưng vẫn vô cùng trịnh trọng hành lễ với Đế Thừa Ân.

Đế Thừa Ân sớm đã nhìn thấy thiếu niên khuôn mặt tuấn tú khí chất xuất chúng này, Ôn Sóc tài danh có một không hai trong kinh thành, lại là Hàn Diệp giáo dưỡng lớn lên, nghĩ tới địa vị của hắn trong lòng Hàn Diệp chắc chắn không tầm thường, Đế Thừa Ân liền dịu dàng cười với hắn: "Ôn tiểu công tử đa lễ, sớm nghe nói công tử đại tài, hôm nay vừa thấy quả thật không phụ danh tiếng."

Ôn Sóc có chút ngạc nhiên, không phải bởi vì Đế Thừa Ân khen ngợi thẳng thừng, chỉ là nữ tử hiền thục quý nhã này so với Đế Tử Nguyên mà thường ngày Hàn Diệp hay nhắc tới thật sự quá khác biệt.

Cho dù bị nhốt ở Thái Sơn mười năm, tiểu thư Đế gia cũng không nên là dáng vẻ tính tình này mới đúng.

Hàn Diệp sao có thể không nhìn ra sự thất vọng của hắn, trong lòng khẽ thở dài, nói với Đế Thừa Ân: "Ôn Sóc tuổi còn nhỏ, không cần khen ngợi như thế, ngày sau nếu nàng có thời gian, thay ta dạy dỗ hắn nhiều hơn một chút."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Ôn Sóc, ngay cả Đế Thừa Ân cũng sửng sốt.

Ôn Sóc có ân sư là Hữu tướng, là trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tĩnh khai quốc đến nay, Đế Thừa Ân bị cấm túc ở Thái Sơn mười năm, chỉ học thêu thùa may vá, làm sao có thể dạy dỗ hắn?

Chỉ là hai người chưa kịp nói ra suy nghĩ rõ ràng, Hàn Diệp đã phất tay với Ôn Sóc: "Bắt đầu vào mùa đông, Tây Bắt khó thu hoạch, Hộ bộ trách nhiệm quan trọng, ngươi mau trở về giúp Tiền đại nhân, đừng có ở Đông cung hao phí thời gian."

Ôn Sóc bị Hàn Diệp giáo huấn một trận, chợt nghĩ ngày thường y đuổi người cũng không có vội vàng như vậy, hai mắt quay qua quan sát Đế Thừa Ân, bừng tỉnh hiểu ra, cười cười hành lễ lui xuống.

"Nghe nói Ôn tiểu công tử là Điện hạ một tay nuôi lớn, hiện giờ tiểu công tử tài danh vang xa, Điện hạ chắc hẳn rất vui mừng."

Đế Thừa Ân đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, nhẹ giọng nói.

"Hắn không chịu thua kém."

Hàn Diệp ngồi đối diện với Đế Thừa Ân, không ngại tỏ ra hài lòng với Ôn Sóc, nở nụ cười.

Đế Thừa Ân rũ mi, trong đáy mắt hiện ra thương cảm, thấp giọng nói: "Nếu Tàn Ngôn còn sống, chắc lớn lên cũng như Ôn tiểu công tử."

Hàn Diệp tay đang rót rượu dừng lại, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Năm đó khi nàng trở về Đế Bắc thành đã giao phó Tẫn Ngôn cho ta, là ta không chăm sóc tốt cho nó."

Tĩnh An Hầu nắm giữ trọng binh trong tay, mười một năm trước Đế Tử Nguyên vào kinh vốn có ý định trở thành con tin, mười năm trước Tĩnh An Hầu tổ chức đại thọ ở Tấn Nam, Đế Tử Nguyên trở về Tấn Nam chúc thọ, Tĩnh An Hầu liền đưa nhi tử Đế Tàn Ngôn vào kinh thành, ngày Đế Tử Nguyên rời kinh đã tự tay giao tiểu đệ cho Hàn Diệp, hy vọng y có thể bảo hộ nó vẹn toàn, vốn là hai người ước định một tháng sau Đế Tử Nguyên trở lại đưa Đế Tàn Ngôn quay về Tấn Nam, nào ngờ...

Một tháng còn chưa qua, đã xảy ra chuyện Đế gia mưu nghịch, cả nhà Đế gia bị trảm, ngay cả Đế Tàn Ngôn lúc ấy mới năm tuổi cũng bị Hoàng gia bí mật xử tử ở kinh thành.

"Là Tẫn Ngôn vô phúc, ta không được nhìn thấy nó lớn lên, không liên quan đến Điện hạ."

Thấy Hàn Diệp áy náy, Đế Thừa Ân uống hết chén rượu, sâu xa nói: "Mấy năm nay Bệ hạ cùng Thái hậu đối với ta rất tốt, được Điện hạ coi trọng cũng là phúc khí của ta. Lần này ta hồi kinh cũng không có ý không an phận, chỉ là muốn đến gặp Điện hạ, như vậy cũng mãn nguyện rồi."

Thấy sắc mặt Đế Thừa Ân trái ngược hoàn toàn so với thái độ bình tĩnh lúc mới hồi kinh, Hàn Diệp nhíu mày, hỏi: "Nhưng Hoàng tổ mẫu đã nói những gì?"

Đế Thừa Ân chua xót giật giật khóe miệng, tay cầm chén rượu có chút phát run: "Thái hậu nói... sẽ chọn cho ta một hôn phu trong tông thất, Điện hạ, đại sự liên quan đến cả đời, ta mặc dù là tội nữ, nhưng cũng không muốn tùy ý phó thác cho người khác. Chỉ cầu Điện hạ sau khi chọn được Thái tử phi, có thể cho phép ta trở về Thái Sơn sống đến cuối đời, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, cầu phúc cho Tẫn Ngôn, siêu độ tổ tiên Đế gia."

"Tử... Thừa Ân!"

Âm thanh có chút chán nản cắt ngang lời Đế Thừa Ân, Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, chậm rãi mở miệng: "Còn nhớ mười một năm trước nàng mang theo Lạc Minh Tây đến kinh thành, lúc ta đón nàng ở cửa thành đã nói gì không?"

Đế Thừa Ân nhíu mày, bàn tay che dưới tay áo nắm chặt, lá thư năm đó giao cho nàng viết về những chuyện đã trãi qua của Đế Tử Nguyên, chỉ là những việc lặt vặt như thế này, căn bản không có cẩn thận nhắc tới.

Nàng cúi đầu, chỉ nói: "Điện hạ, khi đó ta chỉ mới bảy tuổi, sao có thể còn nhớ..."

Lời còn chưa dứt, đôi giày dài màu đen như mực hoa văn hình rồng in vào đáy mắt, Hàn Diệp đi tới trước mặt nàng, nửa ngồi xổm xuống, cầm tay nàng: "Tử Nguyên, năm đó ta đã nói qua, nàng là Thái tử phi của Đông cung, là chính thê của Hàn Diệp, điều này bất kể ai cũng không thể thay đổi được."

Đế Thừa Ân kinh ngạc nhìn y, đáy mắt băng giá tan ra, chỉ còn ấm áp tràn ngập.

"Điện hạ, Lễ bộ thượng thư cầu kiến."

Giọng nói của thị vệ ngoài viện truyền đến, Hàn Diệp vỗ vỗ vai Đế Thừa Ân, cười nói: "Nàng trở về Cẩm Viên tĩnh dưỡng cho tốt, không cần để ý đến lời Hoàng tổ mẫu nói."

Y đứng dậy đi ra ngoài đường mòn, một góc áo đột nhiên bị giữ chặt, Hàn Diệp quay đầu lại, hốc mắt Đế Thừa Ân phiếm hồng, ẩn chút ủy khuất, nhẹ giọng mở miệng: "Trong lòng Điện hạ ngưỡng mộ Nhậm tướng quân..."

Thấy Hàn Diệp giật mình, nàng rũ mắt: "Mấy ngày trước ta đến Từ An điện thỉnh an Thái hậu, thấy Điện hạ cùng Nhậm tướng quân ở Ngự hoa viên... Nếu Điện hạ thích Nhậm tướng quân, tương lai cũng có thể nghênh đón Tướng quân vào Đông cung..."

"Tử Nguyên, nàng nghĩ nhiều rồi."

Hàn Diệp xoay người lại, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Nhậm An Lạc là Thượng tướng nhất phẩm Đại Tĩnh, trụ cột quốc gia, ta sẽ không đón nàng vào Đông cung, huống chi nàng cũng sẽ không lấy vị trí thê thiếp vào cung."

Hàn Diệp nói xong, không hề nhìn vẻ mặt của Đế Thừa Ân, đi ra ngoài, đi được hai bước, cuối cùng dừng lại, đưa lưng về phía nàng, thân hình tiêu điều, nói ra âm điệu mạnh mẽ.

"Tử Nguyên, năm đó ta không thể giữ được Đế gia, cũng không thể bảo vệ Tẫn Ngôn, ta biết nàng không muốn tin tưởng ta nữa, nhưng lời hứa hẹn với nàng lúc trước, Hàn Diệp ta khi còn sống tuyệt đối sẽ không hủy bỏ."

Đế Thừa Ân nhìn thân ảnh biến mất ở cuối con đường mòn, một lúc lâu sau, thu lại vẻ mặt bi thương, bưng rượu trên bàn đá chậm rãi thưởng thức.

Khuôn mặt nàng bình tĩnh, thần thái thong dong, hoàn toàn không còn dáng vẻ đau khổ cô đơn vừa rồi.

Từ đầu đến cuối, nàng nghe rất rõ ràng, lời hứa này của Hàn Diệp chỉ là nói với Đế Tử Nguyên.

Hàn Diệp, ngay cả khi người mà chàng hứa hẹn không phải là ta, ta vẫn tin rằng chàng sẽ không từ bỏ lời hứa của mình.

Đế Tử Nguyên đã chết, người có thể trở về để chàng hoàn thành lời hứa, chỉ có ta.

Hoa đăng vừa lên, xe ngựa đơn giản chậm rãi đi trên đường Trường Liễu, hôm nay trăng tròn hiếm thấy, không chịu nổi lời thuyết phục đi thể nghiệm và thị sát dân tình của Ôn Sóc, Hàn Diệp bị xúi giục ra khỏi Đông cung.

"Điện hạ, thần đã ở đặt sương phòng cho ngài ở Tụ Hiền lâu, Triệu Nham nói hôm nay Lâm Lang cô nương ở Linh Tương lâu diễn tấu đàn cổ, chúng ta phải đi xem một chút."

Mắt thấy gần Tụ Hiền lâu, Ôn Sóc mặc áo gấm xoè quạt gấp, che miệng phất tay với Hàn Diệp, trượt xuống xe ngựa, chạy về phía phố Yên Liễu đang ca múa thăng bình, Hàn Diệp từ trước đến nay không thể làm gì với tính tình của Ôn Sóc, chỉ lệnh cho hai thị vệ tùy thân đi theo phía sau hắn tiến vào Tụ Hiền lâu.

Thái tử đi tuần, dù đã cải trang, nhưng khí chất vẫn còn đó, chưởng quầy vừa thấy Hàn Diệp vào cửa, liền ân cần đón đoàn người lên lầu hai.

"Công tử, hôm nay ngài vận khí tốt, có một vị quý nhân tới Tụ Hiền lâu của chúng ta. Nói không chừng ngài cùng quý nhân tán gẫu hai câu là có thể rất nhanh thăng quan tiến chức."

Người làm ăn khó tránh khỏi phóng đại, thị vệ đi theo đang định mời chưởng quầy rời đi, thì thấy Điện hạ nhà mình nhìn về phía cửa sổ dừng bước.

Thị vệ nghiêng đầu nhìn lại, nữ tử mặc áo gấm lười biếng ngồi ở bên cửa sổ, thần thái tùy ý, nhìn ra thân phận nữ tử kia, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, khó trách khách khứa cả sảnh đường đều im lặng, thì ra là Nhậm tướng quân đang ngồi ở đây.

Là nữ Tướng quân duy nhất của Đại Tĩnh, lại chưởng quản năm thành binh mã tư, dung mạo Nhậm An Lạc trong mắt người dân kinh thành có tâm đã sớm được nhớ kỹ, huống chi là Tụ Hiền lâu là nơi tề tụ của sĩ tử, cũng không một ai ngoài Nhậm An Lạc dù chỉ mặc bố y, vẫn khiến cho cả sảnh đường yên lặng.

Động tĩnh ở cửa lầu cũng không nhỏ, hơn nữa Hàn Diệp một thân khí chất khác hẳn người thường, vừa xuất hiện trên lầu hai, liền thu hút sự chú ý của cả sảnh đường.

Nhậm An Lạc quay đầu lại, thấy người quen, nhếch miệng cười, tiện tay chỉ về phía ghế gỗ đối diện, tỏ vẻ mời. Người bên ngoài không biết thân phận của Hàn Diệp, nhưng thị vệ đi theo biết rất rõ ràng, thấy tư thế kêu gọi này của Nhậm An Lạc, mặt đều tái xanh, chỉ là còn chưa đợi bọn họ biểu đạt lòng trung thành không cam lòng vì Thái tử, Hàn Diệp đã nhướng mày đi về phía cửa sổ.

Thị vệ bị bỏ lại đưa mặt nhìn nhau, lẩm bẩm Điện hạ nhà mình vừa thấy vị Tướng quân này, khí phách liền sụp đổ, ủ rũ canh giữ ở một bên.

Có thể được đương triều Thượng tướng quân mời gọi tất nhiên không phải người thường, huống hồ nghe nói tính tình An Lạc kiêu ngạo, rất ít người có thể lọt vào mắt nàng, thân phận người tới nhất định không tầm thường. Chưởng quầy đi theo một bên thấy khách khứa chú ý kinh ngạc, vui mừng khôn xiết dâng trà bánh lên cho Hàn Diệp, sau đó mời một đám khách nhân ở lầu hai vào phòng riêng.

Một vị quý nhân còn có thể nghênh tiếp theo quy củ của Tụ Hiền lâu, nếu là hai vị, vậy đương nhiên chính là muốn Tụ Hiền lâu thay đổi quy củ.

Trong chớp mắt, đại sảnh tầng hai liền yên tĩnh lại. Dưới lầu muôn vàn đèn đuốc, người đi đường như nước, náo nhiệt vô cùng, trên lầu mùi hương cổ xưa an tĩnh, gió mát thổi đến, ngắm nhìn kinh thành muôn hình vạn trạng, đúng là một phong cảnh đẹp.

Hàn Diệp dù đã ngồi xuống, Nhậm An Lạc cũng lười để ý tới y, thần sắc vẫn như thường kéo cằm nhìn đường phố phồn hoa ở kinh thành, híp mắt cực kỳ thích ý.

Hàn Diệp nhấp một ngụm trà, hương trà thơm ngát, vào miệng đắng chát, y rất bất ngờ, tính tình như Nhậm An Lạc lại có thể thích loại trà này. Ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử mặt mày thản nhiên thanh nhã đối diện, Hàn Diệp đột nhiên có chút cảm khái, nửa năm trước vẫn là nữ thổ phỉ Tấn Nam bị cả kinh thành khinh bỉ, hiện giờ đã thành nhất phẩm Thượng tướng quân, xoá bỏ đi sự tò mò của mọi người đối với thân phận nữ tử của nàng, rất ít người chú ý tới... con đường làm quan thăng chức không thể tưởng tượng nổi như thế, Đại Tĩnh khai quốc mấy chục năm qua, cũng chưa từng có.

Khó trách Hữu tướng từng nói, Nhậm An Lạc người này, quyết không thể là địch.

Cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều, Hàn Diệp bật cười trong lòng, nói: "Nơi này phong cảnh rất đẹp, lúc này người tìm một chỗ rất tốt."

Nhậm An Lạc duỗi lưng, không nhanh không chậm vẻ mặt đau khổ nói: "Điện hạ, nhờ phúc phận từ lần tuyển phi thanh thế to lớn này của người, hiện giờ quý nữ cả kinh thành đều muốn nhìn xem nữ thổ phỉ cự tuyệt Thái tử điện hạ như ta rốt cục có bộ dáng gì, hiện giờ nhà cửa không yên, chưa đến nửa đêm thần ngay cả phủ đệ cũng không dám về. Điện hạ..."

Nhậm An Lạc ai oán thở dài một tiếng, xoè tay ra đưa đến trước mặt Hàn Diệp: "Bổng lộc của thần cũng là mỗi ngày tuần thành vất vả kiếm được, từ trên xuống dưới trong phủ Tướng quân đều phải dựa vào thần nuôi sống, hơn nữa nước trà ở Tụ Hiền lâu cũng không có rẻ, nếu người thương cảm cho hạ thần, chi bằng mỗi ngày đem bạc ra ngoài bao thần ăn uống có được không?"

Hàn Diệp tự bưng trà lên thưởng thức, hoàn toàn không dao động, chỉ nhìn nàng: "Nhậm tướng quân, ta đây có một tật xấu, nếu năm thành binh mã tư cần binh sĩ, ta sẽ dốc sức tương trợ, nếu Tướng quân muốn một mình hưởng lợi..."

Hàn Diệp dừng một chút, nghiêm túc tiếp tục nói: "Bạc thì ta không có, chỉ có một cái mạng quý giá, Tướng quân nếu có bản lĩnh, cứ cầm đi là được."

———