Đế Hoàng Thư

Chương 247




Khói trắng đại mạc, băng tuyết Mạc Bắc, mưa bụi Giang Nam, Đế Tử Nguyên đã cùng Lạc Minh Tây đi khắp quốc thổ Đại Tĩnh. Bọn họ niên thiếu vì Đế gia, vào triều vì dân chúng, nhìn lại, hai người đều là thiên hạ tôn quý, nhưng chưa từng đi ngắm nhìn quốc thổ dưới chân bọn họ.

Hai tháng trước, Lạc Minh Tây còn có thể cùng Đế Tử Nguyên ngắm trăng thưởng trà luận đàn, đến nửa tháng gần đây, mỗi ngày hắn đã hết nửa ngày chìm trong hôn mê, lúc tỉnh lại chỉ có thể suy yếu nằm trên xe ngựa nhìn cảnh vật qua cửa sổ.

Mỗi lần mở mắt tỉnh lại, đều thấy Đế Tử Nguyên bên cạnh. Khi hôn mê, lại không nhìn thấy ánh mắt ngày càng ảm đạm của Đế Tử Nguyên.

Cho đến một ngày, hắn nắm tay Đế Tử Nguyên đang cho hắn dùng nhân sâm, suy yếu nhưng kiên quyết nói "Tử Nguyên, từ bỏ đi."

Tay Đế Tử Nguyên dừng lại, mắt rũ xuống, nhưng không lên tiếng.

"Thiên hạ rộng lớn như vậy, không tìm được Linh Triệu sư phụ có lẽ là số mệnh của ta." hắn vỗ vai Đế Tử Nguyên, giống như an ủi mỗi lần nàng chịu uất ức lúc nhỏ, ánh mắt Lạc Minh Tây bình thản đối diện cái chết "Chúng ta về Tấn Nam đi, ta muốn ăn thử Chiết Vân cao mà Lạc bá mẫu của muội làm."

Sức khỏe hiện giờ của Lạc Minh Tây, ngay cả một vài từ đơn giản như vậy cũng hao hết sức lực. Tay hắn rơi khỏi vai Đế Tử Nguyên, được Đế Tử Nguyên giữ chặt giữa không trung.

"Được." nàng siết chặt tay Lạc Minh Tây, bắt gặp đôi mắt đang dần nhắm nghiền của hắn, thấp giọng hứa với hắn "Minh Tây, ta đưa huynh về Tấn Nam."

Sau ngày hôm nay, Lạc Minh Tây vẫn luôn hôn mê, hiếm khi tỉnh lại. Đế Tử Nguyên lặng lẽ canh giữ bên cạnh, đọc cho hắn nghe mấy cuốn sách cổ, không ai biết Lạc Minh Tây đang hôn mê có nghe thấy không, nhưng Đế Tử Nguyên ngày đêm bên cạnh, không dám rời đi.

Đường đi vất vả, Lạc Minh Tây bất ngờ tỉnh dậy khi xe ngựa vào thành Đế Bắc, hắn nhìn bức tường thành cao ngất, ánh mắt thoáng qua nỗi nhớ.

Vào ngày này, thời hạn ba tháng mà Tịnh Huyền đã hứa với họ, chỉ còn một ngày.

Phu thê Lạc lão tướng quân và Lạc Ngân Huy sớm đã biết tin, trông ngóng trước cửa lớn Lạc phủ, thấy xe ngựa sắp đến, Lạc Minh Tây đã ló mặt, Lạc Ngân Huy không giữ được bình tĩnh chạy đến bên xe, nắm lấy tay hắn.

"Đại ca!" Lạc Ngân Huy vừa gọi một tiếng, nước mắt tích trong hai hốc mắt sắp rơi xuống.

Lạc Minh Tây vỗ nhẹ lên đầu nàng cười "Đã là đại cô nương rồi, sao còn giống như tiểu nha đầu vậy." hắn nắm lấy tay Lạc Ngân Huy xuống xe, bước đến cửa Lạc phủ, bái lạy phụ mẫu đã lâu ngày không gặp.

"Bái kiến phụ thân, mẫu thân." Lạc lão phu nhân đỡ hắn dậy, hai mắt đỏ hoe, môi run run không thốt nên lời.

Đế Tử Nguyên theo Lạc Minh Tây xuống xe, lặng lẽ đứng một bên, nhìn dáng vẻ đau thương của già trẻ Lạc gia, cảm thấy áy náy không biết phải nói gì.

Vì Đế gia, Lạc Minh Tây xa nhà vào kinh sáu năm, cả Lạc gia một lòng trung thành với Đế gia, lại vì Đế gia mà rơi vào hoàn cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, Đế Tử Nguyên làm sao không hổ thẹn với Lạc lão tướng quân và Lạc lão phu nhân.

"Về là tốt." nhìn dáng vẻ của thê tử nữ nhi như vậy, Lạc lão tướng quân khàn giọng lên tiếng, ông khom người hành lễ với Đế Tử Nguyên "Lão thần bái kiến Nhiếp chính vương."

Trước khi Lạc lão tướng quân khom người, đã được Đế Tử Nguyên nâng lên "Lão tướng quân, không được, Tử Nguyên nhận không nổi."

Thấy ánh mắt áy náy của nàng, Lạc lão tướng quân thu lại đau thương trong mắt, nhìn về phía Lạc Minh Tây "Về là tốt rồi, mẹ con đã làm một bàn lớn thức ăn, vào đi." ông nói rồi vỗ vỗ tay Đế Tử Nguyên, cười nói "Nha đầu, Lạc bá mẫu của con sáng sớm đã hấp Chiếu Vân cao mà con thích nhất, cùng vào thôi."

"Vâng, phụ thân." Lạc Minh Tây gật đầu, nhìn Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên gật đầu, bước đến cạnh hắn, cùng Lạc lão phu nhân dìu hắn vào Lạc phủ.

Thời gian đoàn viên luôn trôi rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, trăng đã treo cao trên thành Đế Bắc.

Lúc giữa trưa, Lạc Minh Tây có chút hôn mê sâu, Lạc lão phu nhân đau lòng nhìn, không kìm được nước mắt, được Lạc lão tướng quân dìu về hậu viện. Lạc Ngân Huy canh giữ bên cạnh Lạc Minh Tây, nắm tay hắn trò chuyện, sợ huynh trưởng của nàng nhắm mắt thì không tỉnh lại nữa. Đế Tử Nguyên ngẩn người bên cạnh Lạc Minh Tây, luôn dùng một tay thăm dò mạch tượng của hắn.

"Tử Nguyên." Lạc Minh Tây không biết mở mắt từ lúc nào, gọi Đế Tử Nguyên một tiếng.

Đế Tử Nguyên thấy sắc mặt hắn đột nhiên hồng hào trở lại, nhưng mạch tượng lại yếu hơn trước, trong lòng chợt hiểu ra gì đó.

Lạc Minh Tây hồi dương lần cuối, cực hạn đến gần.

Nàng khẽ thở dài, không để bản thân bộc lộ cảm xúc, ghé tai sát miệng Lạc Minh Tây "Minh Tây, ta ở đây."

"Còn nhớ biển hoa Trường Tư sau lão trạch Đế gia không?"

"Nhớ."

"Muội thích hoa Trường Tư, Đế bá mẫu phải mất rất nhiều thời gian mới trồng được biển hoa đó. Lúc muội còn nhỏ, ta thường đưa muội và Tẫn Ngôn đến đó chơi."

"Ta nhớ."

"Chúng ta đến đó ngắm hoa Trường Tư đi ......" Lạc Minh Tây còn chưa nói xong, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai tay mất sức rơi xuống.

Đế Tử Nguyên nắm chặt tay hắn, nỗi buồn trong mắt không cách nào kìm nén.

"Được, ta đưa huynh đi, Minh Tây, huynh cố gắng lên, ta đưa huynh đi ngắm hoa Trường Tư."

Nàng cõng Lạc Minh Tây trên lưng, không quan tâm đến giao phó gì, bay thẳng về phía Đế phủ.

Lạc Ngân Huy thấy Lạc Minh Tây suy yếu đến vậy, lo lắng muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng đã bị Tâm Vũ canh giữ Lạc Minh Tây từ xa giữ lại.

"Nhị tiểu thư, để công tử đi đi." hai mắt nàng rưng rưng "Có thể ra đi bên cạnh Đế tiểu thư, là nguyện vọng duy nhất của công tử."

Lạc Ngân Huy hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của Tâm Vũ, đôi mắt thiếu nữ đột nhiên mở to, ngây người nhìn về hướng Lạc Minh Tây và Đế Tử Nguyên biến mất, như hiểu ra điều gì, nàng ngồi xổm bật khóc trên đất.

Không ai sống trong lão trạch Đế gia này từ sau vụ thảm sát mười bảy năm trước. Nhiều năm như vậy, trống trải đã thay thế phồn hoa, năm tháng đã rửa sạch vinh quang, dưới sự hoang vắng bao năm qua, chỉ có duy nhất biển hoa Trường Tư sau Đế phủ vẫn luôn nở rộ.

"Minh Tây, huynh xem, Trường Tư mà mẫu thân ta trồng, chúng vẫn ở đó, giống hệt như khi chúng ta còn nhỏ."

Đế Tử nguyên ngồi dưới hành lang ở hậu viện Đế gia, Lạc Minh Tây ngồi bên cạnh nàng, khuôn mặt vẫn hồng hào như khi ở Lạc phủ, hắn nhìn biển hoa Trường Tư trước mặt, khóe miệng hơi cong lên.

"Đúng vậy, vẫn giống hệt như khi chúng ta còn nhỏ. Bao nhiêu năm qua đi, một chút cũng không thay đổi. Tử Nguyên ......"

"Hửm?"

Lạc Minh Tây tháo khối ngọc bội long phượng ở thắt lưng, đặt vào tay Đế Tử Nguyên "Đây là năm đó lão Hầu gia tặng cho ta, ta vẫn luôn mang theo bên mình, ta xem muội như Ngân Huy, đều là muội muội của ta. Ta không có gì cho muội để làm kỉ niệm, muội cầm lấy khối ngọc bội này, sau này nếu nhớ ta, thì cứ lấy ra xem."

"Minh Tây ......" giọng Đế Tử Nguyên nghẹn ngào, không nói nên lời.

Lạc Minh Tây đặt khối ngọc bội vào tay nàng, từ từ dựa vào vai nàng.

"Biển hoa Trường Tư, thật đẹp." hắn ngẩng đầu nhìn về hướng biển hoa Trường Tư, rồi từ từ nhắm mắt lại "Nếu chúng ta có thể lớn lên ở đây, thật tốt biết bao."

Giọng Lạc Minh Tây từng chút thấp dần, cho đến khi không còn nghe thấy.

Đế Tử Nguyên nắm tay hắn, chưa từng buông ra.

Ở nơi mà lòng bàn tay họ đang chắp lại là khối ngọc bội long phượng mà Đế Vĩnh Ninh giao cho Lạc Minh Tây hai mươi lăm năm trước.

"Tiểu tử Lạc gia, Tử Nguyên sau này sẽ giao cho con, con phải bảo vệ con bé thật tốt, nhớ chưa?"

Tĩnh An Hầu Đế Vĩnh Ninh không biết, chỉ một câu vô ý của ông, thiếu niên đó ở Tấn Nam Lạc gia, đã ghi nhớ suốt hai mươi lăm năm.