Đế Hoàng Thư

Chương 22: Thái Tử... ngài động tâm.




Edit: Gấu Gầy

Chương 22

Ba ngày sau, ban đêm, Mộc vương phủ.

Mộc vương phủ từ trước đến nay luôn canh phòng nghiêm ngặt, đặt biệt là mấy ngày nay, phụ tá Chu An vội vàng đi qua tiền viện, rảo bước tiến vào thư phòng, thấy Mộc vương sắc mặt lạnh trầm đứng trước bàn, hắn khẽ rùng mình, đi lên trước hành lễ.

Mộc vương không kiên nhẫn xua tay: "Hành tung của Thái Tử tra đến đâu rồi?"

"Vương gia, người của chúng ta ở đường chính và mười dặm sườn núi đều không thấy hành tung của Thái Tử."

Chu An do dự một lát, lại nói: "Thái Tử chắc là đi qua trấn Tam Khẩu rồi, có cần phái người đuổi theo không....?"

"Lúc này rồi còn cần tới ngươi nói sao!"

Mộc vương quát lớn: " Trấn Tam Khẩu đường xá hẻo lánh hiểm trở, đuổi theo có ích lợi gì, nếu kiên trì đi suốt ngày đêm, nhiều nhất là hơn hai ngày bọn họ sẽ tới Mộc Thiên phủ."

Chu An trong mắt hiện lên lo lắng:"Vương gia, sự vụ của Mộc Thiên phủ không biết Chung đại nhân đã xử lý thỏa đáng chưa, nếu Thái Tử đến sớm, tra ra dấu vết nguyên nhân hai bờ sông vỡ đê, đối với Vương gia ngài chính là mối họa lớn."

Mộc vương phất tay áo, lạnh lùng nói: "Bổn vương đã sớm nhắc nhở Chung Lễ Văn, muốn trấn an bá tánh cho tốt thì lúc hành sự không được khắc nghiệt kiêu căng quá mức, nếu không phải do hắn ở Giang Nam khiến dân chúng oán trách, đối với chư lệnh triều đình lại bằng mặt không bằng lòng, phụ hoàng sao có thể phái Thái Tử cùng Nhậm An Lạc đến Mộc Thiên phủ!"

Mấy năm nay, Gia Ninh Đế đối với thế lực khuếch trương của Mộc Vương phủ đã nảy sinh khúc mắc, hắn không phải không biết, chẳng qua nếu hắn ngồi yên không làm gì, sẽ giống như con rùa rụt đầu chỉ biết nhìn Hàn Diệp lên ngôi, cuối cùng rơi vào kết cục không khác gì các hoàng thúc đã chết của hắn, chi bằng cứ đấu một trận. Vốn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, nếu không phải lần này Giang Nam vỡ đê sông, Gia Ninh Đế không dễ tìm được cớ chỉnh đốn Giang Nam.

Hắn dè dặt cẩn thận nhẫn nại mười năm, thế nhưng người tính không bằng trời tính.

"Vương gia, hiện giờ không phải thời điểm để tức giận, Chung đại nhân mấy năm nay giúp ngài làm nhiều chuyện như vậy, lần này nếu bị Thái Tử tra xét tới, coi chừng hắn quay lại cắn ngược Vương gia ngài một vố...."

"Hắn dám!"

Mộc vương thần sắc âm trầm, quay người vài bước đi tới trước cửa sổ, một lúc sau mới nói: "Chu An, nói cho Chung Lễ Văn, xử lý gọn gàng sạch sẽ những thứ chướng tai gai mắt đó cho bổn vương, còn nữa, đi phân phó xuống... ám tuyến Giang Nam tạm thời giao cho Quy Thiên tiếp quản."

Chu An khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi, hắn đi theo Mộc vương đã lâu, phụ trách rất nhiều việc quan trọng của Mộc vương phủ, nhưng hắn biết, trong lòng Mộc vương tín nhiệm nhất chính là thủ lĩnh ám vệ vương phủ Quy Thiên, người này vô cùng thần bí, ngay cả hắn cũng chỉ biết Quy Thiên là một cao thủ kiếm thuật, hết sức trung thành và tận tâm với Mộc vương, chuyện ở Giang Nam có Quy Thiên nhúng tay vào, chắc hẳn không cần phải lo lắng.

Chu An thở phào một hơi, gật đầu đáp "vâng", rồi kính cẩn lui đi ra ngoài.

Hai ngày sau, Mộc Thiên phủ.

Hộ vệ đi cùng chia thành mấy nhóm vào Mộc Thiên phủ điều tra từ hôm trước, Hàn Diệp với Nhậm An Lạc dẫn theo hai nàng nha hoàn, một tên thị vệ đầu gỗ và một thiếu niên Trạng Nguyên lang tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, ngồi trong chiếc xe lừa theo sau, chậm rãi tiến vào thành.

À, quên chưa nói, lúc này người có tinh thần hy sinh cao cả cầm roi múa may điều khiển xe lừa không phải Trường Thanh, mà là Giản Tống - thống lĩnh cấm vệ quân Đông Cung, người vẫn luôn đi theo bên cạnh Hàn Diệp, đương nhiên, đây là cách trả thù trực tiếp hiệu quả nhất của Nhậm An Lạc đối với Hàn Diệp, sau khi y cướp đi thị nữ bảo bối nhà nàng.

Vào đến thành, chỉ nhìn thấy đường phố sạch sẽ, bá tánh xa hoa, đập vào mắt là quang cảnh an bình yên ổn, mọi người ngồi trong xe lừa nhìn ngắm đường xá sầm uất trong lúc đi đến khách điếm do thị vệ đã vào thành đặt trước, chính là khách điếm Bình An nằm ở thành Tây của Mộc Thiên phủ.

Trời đã tối, Nhậm An Lạc tắm nước nóng xong thoải mái dễ chịu, cả người y phục nhẹ nhàng khoan khoái đẩy ra cửa phòng Hàn Diệp, nhìn Uyển Cầm và Uyển Thư như tiểu tức phụ đứng phía sau y, không nhịn được 'hừ' một tiếng.

Đây chính là hậu quả của việc nàng dám áp bức thống lĩnh Đông Cung cả một ngày, Thái Tử lòng dạ hiệp hòi, ngay cả nha đầu ngốc duy nhất còn lại của nàng cũng đoạt mất.

Hàn Diệp làm ngơ trước sự kiêu ngạo vô lễ ngày càng tăng của nàng, dù Nhậm An Lạc miệng lưỡi có sắc bén mỉa mai đanh đá đến đâu, y chỉ cần an tâm sai bảo hai nha đầu là được, nàng nóng nảy thế nào cũng vô ích.

"Điện hạ, bạc cứu tế chỉ còn mười ngày nữa là tới được, ngươi còn có thời gian rảnh rỗi ở đây phẩm trà đánh cờ?"

Nhậm An Lạc thấy Hàn Diệp bưng tách trà Uyển Cầm vừa mới pha, lông mày nhướng lên bắt đầu làm khó dễ.

Mái tóc dài rối loạn trên vai nàng vẫn còn nhỏ nước, Uyển Cầm không có ở bên người nàng, quả thật mọi thứ đều không ổn, Nhậm An Lạc vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Uyển Cầm.

Uyển Cầm khẽ bước lên một bước chân, Hàn Diệp không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, nàng vội vàng bay về chỗ cũ, cúi đầu nghiêm trang bắt đầu pha trà.

Ngay cả lau tóc cũng không cho, thiên lý ở đâu! Sắc mặt Nhậm An Lạc tối sầm, chuẩn bị rút đao bày ra một màn võ công.. Hàn Diệp nhướng mắt, khóe miệng cong lên: "Nhậm đại nhân, có đi mà không có lại thì quá thất lễ, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Nhậm An Lạc nhìn Hàn Diệp giống như hồ ly ôn nhuận trước mặt, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng bởi vì quá nhớ đôi tay khéo léo của Uyển Cầm, miễn cưỡng lôi ra mấy tờ giấy từ trong ống tay áo vỗ xuống mặt bàn: "Lúc trước ta đi một chuyến qua Hộ bộ, nhờ Tiền đại nhân lấy danh sách quản sự tu sửa đê điều Giang Nam năm ngoái viết ra một bản cho ta, Điện hạ chắc hẳn sẽ dùng tới."

Quan viên chủ quản đường sông không có khả năng dễ dàng cạy được miệng, nhưng quản sự cấp dưới không giống như vậy, bọn họ trực tiếp nghe lệnh của quan viên các phủ, nhất định biết được không ít nội tình.

Hàn Diệp nhướng mày, công khai nhìn Uyển Cầm xua xua tay, Uyển Cầm như được đại xá, ba chân bốn cẳng cầm khăn vải đến sau lưng Nhậm An Lạc lau tóc cho nàng.

Nhậm An Lạc thoải mái hừ một tiếng, giống như một con mèo được thỏa mãn thu lại móng vuốt, lười nhác dựa về phía sau, ánh mắt nhìn Hàn Diệp cũng nhu hòa xuống.

Hàn Diệp cảm thấy thú vị, cong cong môi, cầm lấy tờ giấy trên bàn xem xét một lát rồi lại Nhậm An Lạc, không hề do dự khoa trương tán thưởng: "Nhậm đại nhân quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả danh sách quan lại công trình trị thủy của Giang Nam lưu trữ ở Hộ bộ cũng lấy ra được."

"Ta lười đi đường vòng, mục đích cuối cùng là tra ra danh tính quan viên, nhưng ai nói chỉ có thể tra được trên người bọn họ, bằng chứng của bá tánh còn đáng tin hơn bất kỳ thứ gì."

Nhậm An Lạc ngáp một cái, "Mộc Thiên phủ lũ lụt rõ ràng nghiêm trọng, nhưng hôm nay chúng ta vào thành nhìn thấy đều là cảnh an bình sầm uất, chẳng phải rất lạ sao?"

"Có lẽ Chung Lễ Văn đã dành chút công phu cho việc ở đây."

Giọng nói Hàn Diệp lạnh đi: "Hắn cho rằng ta ngu xuẩn sao, trì hoãn tình hình thiên tai chậm đến mười ngày mới báo, chính là vì muốn bố trí Mộc Thiên phủ giả tạo như vậy."

"Nếu lần này tới đây là triều thần khác, có lẽ hắn sẽ không làm đến mức này đâu, lần này điện hạ đích thân tới, làm quan lại Giang Nam luống cuống hết cả tay chân lên rồi."

Hàn Diệp không có ý kiến, gọi một tiếng, Giản Tống từ cửa vào tới, Hàn Diệp chỉ vào danh sách trên bàn, phân phó: "Đi tra xem, ngày mai báo lại cho ta."

Giản Tống nhận lệnh đi ra ngoài, Nhậm An Lạc nhìn vị thống lĩnh Đông Cung tuấn lãng ôn hoà hiền hậu không chớp mắt, Hàn Diệp cầm quân cờ trong tay liếc mắt nhìn: "Như thế nào, Nhậm đại nhân, cảm thấy hiếm lạ?"

Nữ nhân này sao lại như vậy, mặc dù Tấn Nam là nơi biên cương cằn cỗi, cũng không đến mức nhìn thấy nam nhân có chút nhan sắc thì lập tức bất động không rời mắt như thế chứ!

Nhậm An Lạc bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hàn Diệp, kéo cằm lắc đầu: "Cho dù có ba ngàn họa thủy, thần cũng chỉ lấy một gáo uống."

......

Đây là câu nói vô lễ nhất mà Hàn Diệp từng nghe qua, nhưng cả đời này y cũng sẽ không thừa nhận, trong nháy mắt khi Nhậm An Lạc mỉm cười híp mắt quay sang, nhìn vào đôi mắt đen láy trong sáng ấy, trong lòng y e là... là có chút vui mừng.

Bất ngờ không kịp phòng bị, cảm xúc chợt đến ngoài ý muốn, thế nhưng lại chân thật vô cùng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Diệp với Nhậm An Lạc thay đổi một thân bố y ra khỏi khách điếm, hai người mặc nam trang, thoạt nhìn không khác thường dân. Mới đầu đi bộ ở trong thành cũng không sao, nhưng càng đi xa đến ngoại ô, sắc mặt hai người càng khó coi. Đường phố sầm uất bên trong thành nhìn có vẻ rất yên vui, nhưng cách trăm thước bên ngoài ngoại ô, dọc theo con đường từ Mộc Thiên phủ tới chỗ vỡ đê, đông đúc bá tánh quần áo tả tơi đói khát, thân thể xanh xao vàng vọt ôm con nhỏ, lão nhân thống khổ vô cùng.

Trước mặt hàng ngàn dân chạy nạn trong thành chỉ có mấy cái lều phát cháo, khoảng mười mấy tên quan sai đứng gác ở đây, ngáp ngắn ngáp dài lười biếng phơi nắng, ánh mắt tê dại.

Lúc này đang là thời gian phát cháo, mọi người xếp hàng lãnh nước cháo, chỉ có thưa thớt mấy hạt gạo xen lẫn bên trong, nước canh đục ngầu thậm chí còn thấy cả

đất cát cỏ cây.

Hàn Diệp cùng Nhậm An Lạc khuất sau một góc cây đại thụ cách đó không xa, thần sắc lạnh trầm.

"Giang Nam thường bị lũ lụt, đặc biệt là ở khu vực Mộc Thiên phủ, triều đình hàng năm đều cấp phát cho Mộc Thiên phủ rất nhiều lương thực tích trữ để dùng khi cấp bách, rốt cuộc Chung Lễ Văn làm Tri phủ cái kiểu gì, lại dám đối xử khắc nghiệt với dân chúng như thế, dùng cây cỏ để cứu tế!"

"Mộc Thiên phủ liên tục xảy ra lũ lụt, quan thương nơi này cấu kết, lương thực trong mười mấy huyện phủ còn đắt hơn vàng, bọn họ đang ăn ngon nếm ngọt, tất nhiên không muốn đem lương thực ra cứu tế, cùng lắm là gạo cũ mấy năm về trước hoặc trộn lẫn vài loại linh tinh."

Hàn Diệp thoáng nhìn Nhậm An Lạc: "Chúng ta mới đến hôm qua, sao ngươi lại rõ Mộc Thiên phủ như lòng bàn tay vậy?"

"Điện hạ đừng quên gia thế của Tiền đại nhân là thương gia, trước lúc xuất kinh ta đã từng hỏi hắn về mọi thứ ở Giang Nam, hàng năm nếu không phải Tiền gia mua lương thực cứu tế, còn chưa từng tăng giá lương thực, bá tánh Mộc Thiên phủ đã sớm sống không nổi nữa."

Tiền gia làm ăn rộng khắp thiên hạ, xây dựng nhiều mối quan hệ tôt, Tiền Quảng Tiến lại được lòng vua, tất nhiên không ai dám cưỡng ép Tiền gia.

Hàn Diệp nhìn bá tánh đằng xa, lẳng lặng không lên tiếng.

"Điện hạ chắc là chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng thế này, mạng người như cỏ rác, bị coi là heo chó."

Nhậm An Lạc trầm giọng nói, đột nhiên quay lại nhìn Hàn Diệp: "Lúc biên cương nổi lên khói thuốc súng, bọn họ phải đưa nhi tử trượng phu đi xung quân, lúc đại hạn hàng năm, bọn họ tự đào kênh tưới nước, lúc lũ lụt tràn đến, cũng là bọn họ dùng máu thịt của mình bồi dựng nên đê điều, quan liêu Đại Tĩnh ta lấy thuế của vạn dân thiên hạ cung cấp nuôi dưỡng, Điện hạ, bọn họ dựa vào bá tánh mà sống, có tư cách gì khiến cho bá tánh Đại Tĩnh sống khổ sở như vậy!"

Lời nói của Nhậm An Lạc rất có khí phách, một lúc sau, Hàn Diệp mới giương mắt nhìn đằng xa, thấy bá tánh lầm than khắp nơi, chậm rãi nói: "Là ta sai."

Thiên tử hiếu chiến, Hoàng tử tranh quyền, tham quan thành họa, Đại Tĩnh.. khác xa với thái bình thịnh vượng như y từng nghĩ, y thân là Thái Tử, nhưng lại không biết bá tánh Đại Tĩnh đang phải sống trong bộ dạng thế nào.

"Không phải lỗi của Điện hạ, nếu lấy dân làm gốc, đế vương là nền tảng của một nước, thiên tử vô phương trị quốc, nhân tài triều đình bất chính, bá tánh đương nhiên bị liên luỵ."

"Nhậm An Lạc!"

Hàn Diệp chần chừ ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Bàn luận về quốc vương là tử tội, ngươi nuốt ngay những lời này vào trong bụng cho ta, nếu trở về kinh thành còn dám nói tới..."

Y ngừng nói, phất tay áo quay trở về, trên người tỏa ra khí lạnh còn hơn cả vừa rồi.

Nhậm An Lạc bĩu môi, vẫn giữ dáng vẻ ban nãy, không xa không gần đi theo phía sau y.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, bàn tay Hàn Diệp nắm chặt, môi mỏng mím nhẹ.

Nhậm An Lạc đến từ vùng biên ải xa xôi, tính tình khiêu khích bất kham, sau này nếu lại nói ra những

lời này trước mặt người khác, e rằng sớm ngày đầu lìa khỏi cổ. Tính khí không sợ trời không sợ đất như vậy, sao lại không chịu an ổn sống trong An Lạc trại của nàng cho tốt, hết lần này tới lần khác nhúng tay vào hỗn loạn của kinh thành để gì!

Nữ thủ lĩnh thổ phỉ này, quả thật là chê mạng lớn!

"Điện hạ, tất cả quản sự tham gia tu sửa đê sông năm ngoái đều đã bị Mộc Thiên phủ chiêu mộ binh lính vào năm ngày trước."

Giản Tống dò xét một ngày, mang về tin tức khó chịu này.

"Tất cả đều bị chiêu mộ binh lính? Dùng danh nghĩa gì?"

Lông mày Hàn Diệp chùng xuống.

"Cải tạo đê sông, không chỉ như vậy.."

"Có phải ngay cả công trình trị thủy năm trước cũng không còn một mống, toàn bộ đều không thấy?"

Nhậm An Lạc đi tới, đi theo phía sau là Ôn Sóc tinh thần sáng láng.

Giản Tống gật đầu: "Đại nhân nói không sai, tất cả quản sự trị thủy năm ngày trước đều bị quan phủ tạm thời triệu tập, ngoài ra, Mộc Thiên phủ còn chiêu mộ thêm năm trăm binh lính trị thủy."

Nhậm An Lạc cùng Hàn Diệp đồng thời rùng mình, đưa mắt nhìn nhau, hiểu rõ thâm ý của Chung Lễ Văn.

Nếu là tu sửa đê sông, năm trăm binh lính trị thủy là đủ, căn bản không cần chiêu mộ lần nữa, binh lính trị thủy được chiêu mộ hiện giờ mới là quản sự tu sửa chính thức, còn quản sự và quan viên trị thủy năm ngoái.. có lẽ đã bị Chung Lễ Văn trông giữ. Rõ ràng hết thảy dấu vết này là để người từ kinh thành tới không thể tra ra, quả thật sạch sẽ gọn gàng.

Chỉ là.. Mấy trăm người bị giam ở một chỗ, làm sao có thể không có động tĩnh?

"Giản Tống, đi điều tra chỗ nào gần đây được chuyển một lượng lớn lương thực tới, nếu ta đoán không sai, những người này chắc là đang bị giam ở ngoại ô."

"Trường Thanh, đi cùng Giản đại nhân đi."

Nhậm An Lạc dựa vào cạnh cửa, nhàn nhạt phân phó một tiếng, Trường Thanh 'chíuuu..' một tiếng xuất hiện, âm thầm đi theo sau lưng Giản Tống, lập tức như hình với bóng.

Khóe miệng thống lĩnh Đông Cung giật giật, yên lặng lui ra ngoài.

Hàn Diệp ngược lại lấy làm lạ: "Ngươi cam lòng rời xa thị vệ bảo bối?"

"Trường Thanh am hiểu tìm dấu vết, ta cho Điện hạ mượn dùng một lát, cho nên.. tối nay Uyển Cầm thuộc về ta."

Nhậm An Lạc giọng điệu công bằng chính đáng.

Hàn Diệp đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn thẳng Nhậm An Lạc: "Giao dịch rất thành thạo tinh tế, ta thấy vị trí tổng quản Đông Cung không ai có thể có năng lực hơn ngươi."

Ôn Sóc rúc lại một góc trên giường êm, nhìn hai người có qua có lại thập phần hiếm lạ.

Hàn Diệp vẻ mặt trịnh trọng vô cùng, Nhậm An Lạc chớp mắt mấy cái, âm thầm so sánh bổng lộc mỗi năm của đường đường Đại Lý Tự Khanh và Tổng quản Đông Cung, khoé miệng cong lên, dưới chân dùng công phu dày công tôi luyện, trong nháy mắt liền biến mất ở cửa phòng.

Hàn Diệp khẽ giật mình, nhìn về phía cánh cửa phòng đang đung đưa, đột nhiên cất tiếng cười to.

"Điện hạ.."

Giọng nói của Ôn Sóc vang lên không chút báo trước, lúc này Hàn Diệp mới nhớ lại trong phòng còn có người nên cố nén cười, hơi nghiêng đầu.

"Ngài động tâm."

Cách y không xa, thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm, khóe miệng chân mày đều là ý cười, nói ra một câu long trời lở đất.

———