Đế Hoàng Thư

Chương 189




Hai canh giờ sau, ngoài đại trướng Bắc Tần ở bình nguyên Nghiệp thành, Hồng Hiển nhớ lại cảnh tượng trên núi, trong lòng vẫn không khỏi run rẩy.

"Sau khi Hàn Diệp trúng tên nhảy vực, hai chuẩn tông sư và thị vệ lao về phía chúng ta như điên, nếu không nhờ bọn họ bảo vệ, ta đã chết trên núi Vân Cảnh." sắc mặt Hồng Hiển hoảng hốt, máu trên đầu chảy xuống, rơi vào trong mắt, làm nhòe đi tầm nhìn, hắn nắm lấy chân của Tiên Vu Hoán "Nguyên soái, chỉ có mình ta thoát được, ta thậm chí không thể đưa được một tướng sĩ sống sót xuống núi ......"

Thảm kịch trên núi Vân Cảnh vượt ngoài dự liệu của mọi người, những người đứng ngoài đại trướng trầm mặc bất an. Thái tử Đại Tĩnh chết ở núi Vân Cảnh, dù trận chiến này bọn họ thắng hay thua, từ đây hai nước Bắc Tần và Đại Tĩnh kết tử thù, không thể hóa giải trừ khi quốc gia diệt vong!

Đúng lúc này, tiếng trống trận của Đại Tĩnh lại lần nữa vang lên ở phía Nam, ngày càng khốc liệt, nghe kỹ một chút, hoàn toàn khác với mấy ngày trước.

Phương hướng này ...... sắc mặt Tiên Vu Hoán nghiêm trọng, đứng dậy nhìn về phía Nam, nét mặt hắn thay đổi rõ rệt.

Cách đó không xa, một đội quân xông về phía bình nguyên Nghiệp thành, tinh kỳ đỏ thẫm với chữ 'Đế' dày dặn tung bay trong gió, lạnh lùng bá đạo!

"Nguyên soái, quân Đế gia đến tiếp viện!" phó tướng phía sau Tiên Vu Hoán kinh hãi, nhào tới trước mặt Tiên Vu Hoán quỳ xuống "Nguyên soái, người mau đi đi!"

"Đồ khốn kiếp, ngươi đang nói cái gì!" Tiên Vu Hoán tức giận.

"Nguyên soái, quân Đế gia tiếp viện, trận chiến Nghiệp thành chúng ta thắng không được nữa, chúng ta đã mất một trăm hai mươi ngàn người ở đây, người không thể xảy ra chuyện, chúng ta đã có tử thù với Đại Tĩnh, nếu như người không còn, ngày sau ai có thể chặn quân đội Đại Tĩnh!"

Phó tướng Bắc Tần ngoài trướng quỳ rạp trên đất, ánh mắt Tiên Vu Hoán quét qua bọn họ, trầm giọng thở dài "Bổn soái dẫn một trăm hai mươi ngàn đại quân xuất chinh, lại tử thương vô số dưới thành Vân Cảnh, bổn soái còn mặt mũi nào quay về vương thành đối mặt với Bệ hạ và con dân Bắc Tần!"

Giọng của hắn chợt trầm xuống, nhìn về phía quân Đế gia đang xông tới "Bổn soái chinh chiến một đời, không thẹn với trời đất, dù có tử trận sa trường, cũng quyết không làm kẻ lâm trận bỏ trốn! Truyền lệnh của bổn soái, gióng trống, xuất doanh nghênh chiến!"

Tiếng trống trận của đại doanh Bắc Tần lần nữa vang lên, Tiên Vu Hoán dẫn quân lao ra khỏi doanh trại, quyết chiến với Uyển Thư và quân Đế gia tiếp viện dưới bình nguyên Nghiệp thành.

Hầu như không ai chú ý, thống soái dẫn quân Đế gia đến tiếp viện không dừng dưới Nghiệp thành, mà trực tiếp cưỡi ngựa chạy lên đỉnh núi Vân Cảnh phủ đầy tuyết trắng.

Một ngày bôn ba, Đế Tử Nguyên chưa từng nghỉ ngơi, chỉ thay một tấn y đen tuyền có thể che đi vết thương đáng sợ đang chảy máu trên vai. Ôn Sóc và Cát Lợi theo sau nàng, không dám nói một lời.

Cả ba người chạy nhanh về phía đỉnh núi Vân Cảnh, nhưng đến lưng chừng núi thì dừng lại.

Hài cốt, khắp đồi khắp núi đều là hài cốt.

Máu tươi, cả nửa núi nhuộm đầy máu tươi.

Núi Vân Cảnh xinh đẹp, sương mù lượn lờ như cảnh tiên trước kia, nay đã trở thành luyện ngục trước mặt họ.

Khóe môi Đế Tử Nguyên mím chặt, liếc mắt nhìn về phía đỉnh núi, mặc kệ vết thương, nàng lao lên đỉnh núi với tốc độ nhanh gấp đôi lần trước.

Sau nửa canh giờ, Đế Tử Nguyên cũng đặt chân lên đỉnh núi Vân Cảnh.

Không có tiếng binh lính, không có giao tranh ác liệt, đỉnh núi Vân Cảnh lúc này im lìm lặng lẽ.

Trên đỉnh núi Vân Cảnh, lọt vào mắt, chỉ có một lều trướng, một cây khô.

Thi thể tướng sĩ Bắc Tần gần như chất thành đống trên đỉnh núi, nhưng mười thước xung quanh đại trướng không có thi thể bất cứ tướng sĩ Bắc Tần nào.

Đế Tử Nguyên đứng cách đó không xa, nhìn về phía thi thể của sáu chuẩn tông sư đã chết trong lều, sau đó rơi vào chuẩn tông sư cuối cùng gần như im lìm dưới gốc cây khô ngoài lều. Bên cạnh ông, còn lại thị vệ Triệu Trọng sức cùng lực kiệt cuối cùng của Đông cung.

Không có Hàn Diệp, cả ngọn núi Vân Cảnh, không có người mà nàng luôn nhớ mong.

Đè nén lo lắng và sợ hãi không rõ trong lòng, Đế Tử Nguyên không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.

Nàng nhìn chằm chằm vào chuẩn tông sư dưới gốc cây khô, một lúc sau, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng bước lên phía trước.

Chỉ còn cách năm bước, chuẩn tông sư nửa dựa người đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Đế Tử Nguyên. Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, ông mới chậm rãi nói "Tĩnh An Hầu quân, cuối cùng người cũng đến rồi. Lão họ Long, là người Long thị Tấn Bắc."

Tấn Bắc Long thị, người có công khai quốc vương triều Đại Tĩnh, một trong mười gia tộc đứng đầu.

Đế Tử Nguyên như không nghe thấy, cuối cùng nói lời đầu tiên sau khi rời thành Quân Hiến "Hàn Diệp đâu?"

Giọng nàng khàn đến mức, nếu nghe kỹ, còn nghe thấy dấu vết vỡ nát.

Long lão im lặng không trả lời, đến khi Đế Tử Nguyên không nhịn được tiến quát hỏi, ông mới giơ tay chỉ vách núi phía sau "Hầu quân, Điện hạ đã nhảy xuống vực rồi."

Vẻ mặt Ôn Sóc và Cát Lợi biến đổi.

Cả người Đế Tử Nguyên ngây ngốc tại chỗ vì lời của Long lão, ánh mắt nhuộm màu đỏ bừng, nàng thô bạo đối mặt với Long lão, thấp giọng hét lên "Không thể nào, ta không tin! Trên đời này ai có thể lấy mạng Hàn Diệp!"

"Đúng vậy! Ai có thể lấy mạng của Thái tử Đại Tĩnh ta?" nét mặt Long lão buồn bã, nhìn vào mắt Đế Tử Nguyên với vẻ nặng nề chua xót "Tĩnh An Hầu quân, Thái tử đi tới bước đường ngày hôm nay, người thật sự không biết nguyên do? Trên đời này không ai có thể lấy mạng ngài ấy, nhưng nếu ngài ấy không muốn sống, trên đời này có ai giữ được ngài ấy?"

Sống một đời, Long lão rõ ràng thế nào. Người như Hàn Diệp, e rằng ngay cả bản thân ngài ấy chết trên đỉnh núi Vân Cảnh này, cũng là chuyện đã được tính toán từ lâu.

"Ta có thể!" Đế Tử Nguyên nhín vào ánh mắt của Long lão, hai mắt đã đỏ lên như máu "Chàng dựa vào đâu mà chết, Hàn gia chàng nợ Đế gia ta hơn một trăm mạng người, vu oan cho Đế gia mười năm tội phản quốc, chàng còn chưa trả hết những thứ này, chàng dựa vào đâu mà chết!"

Đế Tử Nguyên đột ngột đứng dậy đi về phía vách núi "Ai nói chàng đã chết, không phải chỉ là vực sâu muôn trượng thôi sao? Ta không cho phép, không ai có thể lấy mạng chàng, chàng cũng không thể! Ta nói chàng có thể sống, thì chàng chỉ có thể sống!"

Chỉ trong phút chốc, Đế Tử Nguyên đã ở gần mép vực, chỉ cần nàng tiến thêm một bước, nàng sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan như Hàn Diệp.

"Hầu quân!"

"Tỷ!"

Cát Lợi và Ôn Sóc phát hiện ra sự bất thường của nàng, vội vàng chạy về phía nàng.

"Tĩnh An Hầu quân!" với sự giúp đỡ của Triệu Trọng, Long lão đột nhiên đứng dậy, hét về phía Đế Tử Nguyên "Thái tử trước khi nhảy vực, thân trúng nhiều tên, một mũi tên đã thẳng vào tim mạch, không thể cứu vãn!"

Nghe thấy câu này, Đế Tử Nguyên dừng bước, quay đầu lại.

"Thái tử biết mình không sống được nữa, đã nhảy khỏi vách núi, chỉ là không muốn hài cốt rơi vào tay người Bắc Tần, Hầu quân, Điện hạ ngài ấy ......" giọng Long lão nghẹn ngào, khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ cuối cùng với Đế Tử Nguyên "Chết rồi."

Hai chữ này không chỉ đánh gục Đế Tử Nguyên, mà còn khiến khuôn mặt của Cát Lợi và Ôn Sóc đi theo không còn giọt máu, ánh mắt của hai người hiện lên vẻ thê lương không thể tin được.

Đế Tử Nguyên ngây người ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiết tiễn trên cây khô.

Thân trúng nhiều tên, thẳng vào tim mạch, không thể cứu vãn.

Hàn Diệp, chàng có đau không?

Trên đời này, ta sao có thể cho phép có người làm như vậy với chàng? Ta sao có thể cho phép có người đẩy chàng vào chỗ chết như vậy? Ta sao có thể đến muộn như vậy, không chỉ không cứu được chàng, mà cả hài cốt của chàng cũng không bảo vệ được.

"Hầu quân, Điện hạ nhờ ta chuyển lời cho người."

Giọng của Long lão vang lên trong im lặng chết chóc, Đế Tử Nguyên nhìn ông với vẻ mặt vô hồn trống rỗng.

"Điện hạ nói tâm nguyện cả đời ngài là Đại Tĩnh an bình, dân chúng yên vui, ngài ấy nhờ ta nói với người, giang sơn vạn dặm Đại Tĩnh, xin nhờ người."

Long lão vừa dứt lời, ánh mắt Đế Tử Nguyên dần khép lại, ngoài dự liệu của mọi người, tiếng cười khàn đục của Đế Tử Nguyên chợt vang lên, tiếng cười vang vọng khắp núi, mang theo điên cuồng không thể kiểm soát.

Đế Tử Nguyên xoay người nhìn về hướng vực sâu muôn trượng "Giang sơn? Chàng trước lúc chết, còn giao giang sơn Đại Tĩnh cho ta, chàng cũng chết rồi, ta cần giang sơn kia có ích gì? Thù của Đế gia ta, ai đến trả? Giang sơn ta ổn định, con dân ta bảo vệ, ai tới xem?"

Nàng lẩm bẩm nói "Hàn Diệp, là chàng nợ ta ......"

"Hầu quân!" giọng Cát Lợi đột nhiên vang lên sau lưng Đế Tử Nguyên "Những gì Điện hạ có thể làm, đều làm cả rồi. Chỉ là người không biết, chỉ là người không biết ......"

Không quan tâm đến phản ứng của người khác, Cát Lợi bò dậy từ nền tuyết, quỳ sau lưng Đế Tử Nguyên.

"Điện hạ từng nói, trên đời này, người hiểu Bệ hạ nhất chính là ngài ấy. Ngài ấy biết dù trận chiến này thắng hay thua, Bệ hạ cũng sẽ không để người sống về kinh. Tuy mấy năm qua Đế gia một tay che trời ở Tấn Nam, nhưng tình báo và thế lực ở đế đô không thể vượt qua hoàng gia và Đông cung, ngày thứ ba khi Bệ hạ phái mười chuẩn tông sư đến Tây Bắc, Điện hạ đã biết tin."

"Bị vây ở thành Quân Hiến, Điện hạ không phải vì muốn bắt Bắc Tần vương, mà vì để ép mười chuẩn tông sư lộ diện, nếu không ngài ấy sẽ không thể sắp xếp người bên cạnh bọn họ. Về sau, người đều biết cả rồi, Điện hạ biết núi Vân Cảnh là tử địa cuối cùng mà Bệ hạ chuẩn bị cho người, nên ngay từ đầu, ngài ấy đã không có ý định để người ở lại. Dù người không trọng thương hôn mê ở núi Hổ Tiếu, Điện hạ cũng sẽ nghĩ cách khác để người rời khỏi, kết cục hôm nay sẽ không có gì thay đổi."

"Hầu quân." Cát Lợi dập đầu, giọng nghẹn ngào, nhưng rất kiên định "Điện hạ nhà chúng ta đã dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người, ngài ấy có thể làm, thật sự đều đã làm rồi. Ngài ấy chỉ muốn người tiếp tục sống ......"

Đế Tử Nguyên đã lâu không nói lời nào, khi mọi người nghĩ nàng đã chấp nhận sự thật Hàn Diệp đã đi, giọng lạnh lùng thờ ơ của nàng chậm rãi vang.

"Nguỵ biện, người đã chết, mọi thứ đã làm đều vô nghĩa. Dù chàng có làm nhiều hơn nữa thì đã sao, Đế Tử Nguyên ta không nhận phần tình này của chàng, Đế Tử Nguyên ta cũng không cần chàng bảo vệ, oán thù của Đế gia ta, cũng không cần chàng đến bố thí?"

"Ta phải đi hỏi chàng, người chết oan của Đế gia ta, chỉ dựa vào một mình chàng, làm sao có thể trả!" Đế Tử Nguyên dường như không nghe thấy lời khuyên của Cát Lợi, nét mặt nàng trống rỗng, điên cuồng trong mắt không hề giảm, bước về phía vách núi.

"Hầu quân!"

"Tĩnh An Hầu quân!"

Sắc mặt Cát Lợi và Long lão thay đổi rõ rệt, bọn họ định vươn tay ngăn cản, nhưng lại thấy một bóng người màu xanh lao tới, ôm chặt lấy Đế Tử Nguyên muốn nhảy xuống vách núi, hai người lăn trên đất.

Ôn Sóc đỡ Đế Tử Nguyên, cả hai cùng khuỵu gối trên tuyết.

"Tỷ, đệ là Tẫn Ngôn! Điện hạ đã đi rồi, tỷ đừng làm chuyện ngu ngốc. Tỷ, đệ là Tẫn Ngôn!" Ôn Sóc ôm Đế Tử Nguyên, lặp đi lặp lại hét lên, cho đến khi Đế Tử Nguyên sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ôn Sóc ......"

"Tỷ, đệ không phải Ôn Sóc. Đệ là Đế Tẫn Ngôn, là đệ đệ của tỷ, Đế Tẫn Ngôn!"

Đế Tử Nguyên không thể tin nhìn thiếu niên trước mặt, mấp máy môi, thốt ra hai chữ "Tẫn Ngôn?"

Ôn Sóc mạnh mẽ gật đầu, hai mắt đỏ bừng, cố nén không rơi nước mắt "Tỷ, đệ là Đế Tẫn Ngôn."

Đế Tử Nguyên đưa tay lướt qua hàng lông mày, khóe mắt của Ôn Sóc, cuối cùng, tay từng chút run rẩy, nhẹ giọng nói "Là Hàn Diệp đã cứu đệ, là chàng đã cứu đệ."

Câu này không phải nghi vấn, năm đó Đế Tẫn Ngôn chết vì bệnh nặng ở Đông cung, nếu Ôn Sóc là Tẫn Ngôn, vậy người duy nhất trên đời có thể trộm long tráo phụng làm tất cả điều này, chỉ có Hàn Diệp.

Ôn Sóc gật đầu "Điện hạ đã lén đưa đệ ra khỏi Đông cung, sau này an bài Hữu tướng nhận đệ làm đệ tử, Điện hạ một tay nuôi đệ trưởng thành, tỷ, người làm sai là Bệ hạ, Điện hạ không có lỗi. Thù oán của Đế gia chúng ta, không nên tính trên người Điện hạ."

Đế Tử Nguyên nhìn Ôn Sóc, ánh mắt chua xót khó tả. Nàng gần như nằm mơ cũng muốn được nhìn thấy tiểu đệ chết thảm ở kinh đô năm đó, nhưng nàng không ngờ ngày tìm lại được Tẫn Ngôn chính là ngày mà Hàn Diệp ra đi.

Trầm mặc kéo dài, đột nhiên trên đỉnh núi Vân Cảnh có một cơn gió lạnh thổi tới, tuyết lớn đã ngừng một ngày lại đột ngột rơi xuống.

"Ta biết, chàng không sai, từ đầu đến cuối, chàng không làm gì sai." một giọng mệt mỏi vang lên trong tuyết, Đế Tử Nguyên nhắm mắt lại nói "Tẫn Ngôn, đưa Long lão xuống núi, các người đi đi."

"Tỷ, tỷ ......" vẻ mặt Ôn Sóc lo lắng.

Đế Tử Nguyên phất tay, nhìn về hướng vách núi "Các người đi đi, ta ở cùng chàng."

Đế Tử Nguyên xưa nay luôn lời hứa ngàn vàng, thấy nàng đã bình tĩnh lại. Ôn Sóc Cát Lợi không dám nói thêm gì nữa, bọn họ nhìn nhau, đỡ Long lão chậm rãi xuống núi.

Trên đỉnh núi Vân Cảnh, thoáng chốc chỉ còn lại Đế Tử Nguyên.

Nàng từ từ đứng dậy, đi về hướng vách núi, đến mép vách núi thì dừng lại.

Nàng rũ mắt, nhìn vách núi sâu không thấy đáy, tối đen một vùng như có thể nuốt chửng mọi thứ.

"Trên đời này, thật sự có chuyện mà ta không làm được. Sao chàng không đợi ta đến ......" Đế Tử Nguyên nhắm mắt lại, nước mắt trào ra, từng giọt nhỏ xuống, thấm đẫm vào tuyết.

"Tại sao không đợi ta đến, ta đã nghe thấy rồi, Hàn Diệp, ta đã nghe thấy những gì chàng nói với ta, tại sao không đợi ta nói chàng biết, ta không trách chàng, giữa chúng ta không còn tử cục, tại sao không đợi ta ......"

Đế Tử Nguyên đời này, vĩnh viễn ghi nhớ hai câu nói.

Năm đó bên bờ Lâm Tây, Hàn Diệp từng nói với Nhậm An Lạc ------

"Ta đã động lòng với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng đời này ta chỉ có thể bảo vệ một Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ."

Thật lâu sau đó ở Nghiệp thành Mạc Bắc, Hàn Diệp nói với Đế Tử Nguyên trọng thương hôn mê ------

"Tử Nguyên, cả đời này, điều ta cảm kích nhất chính là thánh chỉ ban hôn đó của Hoàng gia gia. Nàng chính là Đông cung Thái tử phi của Hàn Diệp ta, được chiếu cáo thiên hạ, ai nấy đều biết, đời này ta không có gì hối tiếc nữa."

Những lời cả đời Hàn Diệp muốn nói, cuối cùng cũng đã nói ra, nhưng hắn không bao giờ biết được.

Người mà hắn một đời bảo vệ chờ đợi, sớm đã yêu hắn, tha thứ cho hắn.

Cho đến lúc chết, hắn vẫn nghĩ giữa hai người là tử cục, nhưng lại không biết, hắn sớm đã tự tay hóa giải tử cục mười năm giữa họ.

Trên đời này, chỉ có sinh tử mới có thể hóa giải sinh tử.

Nhưng, cũng chỉ có sinh tử mới khiến người khác một đời không thể vượt qua.

Đế Tử Nguyên, sau tất cả đã bỏ lỡ tình yêu cả đời.

Trên đời này, đã không còn Hàn Diệp.

Gia Ninh năm thứ mười tám.

Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp chết ở núi Vân Cảnh.