Đế Hoàng Thư

Chương 181




Đế đô, Thượng thư phòng.

"Kết quả thế nào?" vua Gia Ninh đứng trước cửa sổ, tay chắp phía sau chậm rãi xoa nhẫn ngọc trên ngón tay cái, lạnh giọng nói.

Phía sau, Triệu Phúc cúi đầu, có chút thận trọng bẩm báo "Bệ hạ, Long lão truyền mật thư, ba người của Du lão lên núi Hổ Tiếu vẫn chưa về, một ngày trước, quân lương đã được chuyển đến Nghiệp thành, mật thư nói chính Tĩnh An Hầu quân đích thân vận chuyển quân lương vào thành."

Ngón tay xoa nhẫn dừng lại, trong mắt vua Gia Ninh thoáng qua một tia lạnh lẽo, thở dài nói "Ba chuẩn tông sư khó có thể lấy mạng, dù sao cũng do chính tay Đế Thịnh Thiên dạy dỗ ......"

"Bệ hạ, vậy bước tiếp theo của kế hoạch ......" Triệu Phúc nhỏ giọng hỏi.

Vua Gia Ninh phất tay, thờ ơ nói "Tiếp tục tiến hành, bên cạnh Đế Tử Nguyên không ít cao thủ, Trẫm vốn không mong ba người đó có thể lấy mạng của Đế Tử Nguyên, núi Hổ Tiếu là nơi Đế Tử Nguyên vận chuyển quân lương ắt phải đi qua, chuyện Đường Thạch để nàng vận chuyển quân lương chắc chắn không giấu được, nếu nàng thật sự chết trong tay chuẩn tông sư Đại Tĩnh và sát thủ Bắc Tần trên núi Hổ Tiếu ...... trước trận chiến gϊếŧ thống soái ba quân, ngươi nói sau này người trong thiên hạ sẽ nói gì Trẫm?"

Triệu Phúc trong lòng giật mình, Bệ hạ đã liệu trước việc gϊếŧ Tĩnh An Hầu quân lần này không thành.

"Thái tử bây giờ ở đâu?" vua Gia Ninh quay đầu, hỏi tung tích của Hàn Diệp.

"Tin tức Long lão vừa truyền về nói Điện hạ hiện đang huấn luyện binh sĩ ở thành Sơn Nam do Tống Du trấn giữ, ông ấy nói lần gặp trước, Điện hạ đã nói sẽ đoạt lại thành Quân Hiến."

Vua Gia Ninh gật đầu "Nguyên Lãng tử trận ở thành Quân Hiến, với tính cách của Thái tử, chuyện nó muốn tự mình đoạt lại cũng là lẽ thường tình."

"Triệu Phúc, lui xuống đi, trước khi đám chuẩn tông sư này đến Tây Bắc, Trẫm đã dặn dò bọn họ nên làm những gì, ngươi không cần hỏi đến chuyện gϊếŧ Đế Tử Nguyên nữa. Đế Tử Nguyên ......"

Vua Gia Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Mạc Bắc, sát khí ác liệt tràn ngập trong mắt "Đế Tử Nguyên không thể sống sót trở về từ Tây Bắc."

Vương cung Bắc Tần.

Sau gần nửa tháng tịnh dưỡng, công lực của Mạc Thiên đã khôi phục được kha khá. Lúc này, hắn đang đứng trên bậc đá ngoài điện Anh Võ, nhìn Mạc Bắc trầm tư giống như vua Gia Ninh.

"Bệ hạ." Ngô Doanh đang tìm Mạc Thiên, vội vàng bước lên bậc đá, đứng sau lưng hắn.

"A Thanh thế nào rồi?"

"Liên tướng quân đêm qua tỉnh lại một lần, sau đó vẫn tiếp tục hôn mê. Quốc sư nói thương thế của Liên tướng quân quá nặng. E rằng mấy tháng sau vẫn sẽ trong tình trạng thế này, nhưng tính mạng không còn đáng lo ngại."

Mạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại giãn ra một chút mới trầm giọng hỏi "Núi Hổ Tiếu thế nào rồi?"

Đây là chuyện mà Ngô Doanh muốn bẩm báo, hắn thấp giọng "Bệ hạ, người được phái đến núi Hổ Tiếu không ai quay về, Tĩnh An Hầu của Đại Tĩnh đã đích thân vận chuyển quân lương đến Nghiệp thành, tử sĩ của chúng ta thất bại rồi."

Sự tức giận của đế vương trong dự liệu không xuất hiện, thậm chí Ngô Doanh còn cảm thấy nét mặt của Mạc Thiên như đã trút được gánh nặng.

Ngô Doanh không chút nghĩ ngợi, từ trong tay áo lấy ra một tấu chương dâng lên "Bệ hạ, Đức vương gia đang chờ Bệ hạ tuyên triệu ngoài điện."

Mạc Thiên nhướng mày "Lúc này ông ta vào cung để làm gì?" nói xong cầm lấy tấu chương trong tay Ngô Doanh. Hắn tiện tay mở ra, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

"Bệ hạ?"

"Ông ta muốn Nỗ Hạo dẫn năm mươi ngàn quân đến tiếp viện cho thành Vân Cảnh."

Nỗ Hạo là cháu của Đức vương, cũng được coi là một mãnh tướng của Bắc Tần. Đức vương thèm muốn ngai vàng Bắc Tần đã lâu, vẫn luôn không đồng ý giao tất cả tinh binh cho Mạc Thiên điều động, năm mươi ngàn nhân mã này, xem như là vốn liếng của ông ta rồi.

Ngô Doanh sửng sốt "Bệ hạ, Đức vương gia là muốn ......"

"Nghiệp thành chỉ còn lại năm mươi ngàn tàn quân, Tiên Vu Hoán đã dẫn bảy mươi ngàn đại quân đến đóng giữ thành Vân Cảnh, nếu Nỗ Hạo dẫn thêm năm mươi ngàn quân tiếp viện, Nghiệp thành ắt sẽ bị phá. Quân công đoạt được Nghiệp thành, gϊếŧ Tĩnh An Hầu, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua."

Một năm qua, Đế Tử Nguyên đã liên tiếp công phá nhiều thành trên chiến trường Tây Bắc, chém đầu vô số tướng lĩnh Bắc Tần, khiến người dân Bắc Tần nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Người Bắc Tần có xu hướng dùng vũ lực, nếu ai có thể gϊếŧ Đế Tử Nguyên, phần quân công này chắc chắn sẽ làm tăng danh tiếng trong Bắc Tần.

Dù đoán được dụng ý của Đức vương, nhưng hắn không thể từ chối. Có Đế Tử Nguyên ở Nghiệp thành, ngay cả khi Tiên Vu Hoán thống lĩnh bảy mươi ngàn hùng binh, thắng thua vẫn là ẩn số, nhưng năm mươi ngàn nhân mã của Đức vương có thể xoay chuyển tình hình trận chiến.

Người nắm quyền ở ba nước đều biết cuộc chiến này đã đến hồi kết, vì không ai nuốt chửng được ai, nên trong cuộc đàm phán ngày sau, ai nắm quyền kiểm soát nhiều hơn sẽ có được quyền chủ động hơn.

Mạc Thiên đã tốn rất nhiều năm để chuẩn bị cho cuộc chiến này, gần như đã tiêu hao toàn bộ Bắc Tần, thân là quân chủ một nước, hắn không có lựa chọn thứ hai.

Chỉ là, Nghiệp thành bị phá cũng có nghĩa là Đế Tử Nguyên ......

Mạc Thiên rũ mắt nhìn Đức vương đang đứng đợi dưới bậc đá ngoài điện Anh Võ, tay chắp tay sau lưng chậm rãi siết chặt.

"Ngô Doanh, truyền Đức vương vào điện."

"Vâng, Bệ hạ."

Ngô Doanh xoay người đi, nhưng đã bị Mạc Thiên gọi lại. Hắn quay đầu, thấy Mạc Thiên đang đứng dưới nắng sớm, dáng người cao lớn được tắm trong ánh vàng. Hắn gần như không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mạc Thiên, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài bất lực của vị đế vương trẻ tuổi.

"Nói với Tiên Vu Hoán, Đế Tử Nguyên vẫn còn hữu dụng, trận chiến ở Nghiệp thành, nếu có được thời cơ thì bắt sống Đế Tử Nguyên về vương thành."

Trên chiến trường bắt sống chủ soái là chuyện khó đến nhường nào, chưa kể đến tính khí cương liệt và thủ đoạn của Tĩnh An Hầu! Vẻ mặt Ngô Doanh ngạc nhiên, nhưng không dám làm trái chỉ ý của Mạc Thiên, thấp giọng đáp vâng rồi lui ra ngoài.

Mạc Thiên nhìn về phía Tây Bắc, không nói gì nữa.

Ngoại tộc dị quốc, kết cục sớm đã định. Hắn và Đế Tử Nguyên, có lẽ không bằng chưa từng gặp nhau.

Một ngày sau, Nỗ Hạo dẫn đầu năm mươi ngàn thiết kỵ xuất phát từ lãnh địa của Đức vương, hùng dũng tiến về phía Nghiệp thành.

Nửa tháng sau, Nghiệp thành.

Uyển Thư cau mày khi nhìn Lang kỳ Bắc Tần tung bay ngoài thành Vân Cảnh. Ba ngày trước, khi quân tiếp viện từ Bắc Tần đến, Tiên Vu Hoán lúc trước ba ngày xuất thành luyện binh một lần, bây giờ mỗi ngày một lần. Thời tiết ngày càng ấm lên, băng tuyết dày ở đầu Nghiệp thành đã có hiện tượng tan chảy, Tiên Vu Hoán vẫn luôn chần chờ không phát binh công thành, chính là chờ băng tuyết tan.

Uyển Thư xoay người đi xuống đầu thành, chạy thẳng đến thư phòng của Hàn Diệp trong phủ thành chủ.

Khi Uyển Thư bước vào thư phòng, Hàn Diệp đang đứng trước bàn cát.

Uyển Thư ở cạnh Đế Tử Nguyên thường không biết lớn nhỏ, nhưng ở trước mặt Hàn Diệp lại rất điềm tĩnh cẩn trọng. Nàng hắng giọng, hành lễ với Hàn Diệp mới trầm giọng nói "Điện hạ, Nỗ Hạo mang đến năm mươi ngàn quân tiếp viện. Thần đoán Tiên Vu Hoán sau ba ngày nữa sẽ công thành, đợi tường băng tan, Nghiệp thành rất dễ bị công phá. Trong Nghiệp thành vẫn còn ba mươi ngàn dân chúng, thần khẩn cầu Điện hạ lập tức đưa dân chúng rời thành, đồng thời cầu cứu viện từ thành Thanh Nam."

Uyển Thư chinh chiến sa trường đã lâu, không bao giờ làm chuyện hy sinh vô nghĩa như lấy trứng chọi đá. Khi Tiên Vu Hoán chỉ có bảy mươi ngàn đại quân, nàng vẫn có thể đánh một trận, nhưng bây giờ với một trăm hai mươi ngàn đại quân, Nghiệp thành ắt sẽ bị phá.

Trong thành Thanh Nam còn có tám mươi ngàn quân Đế gia do Đế Tử Nguyên một tay thao luyện. Hiện giờ Đế Tử Nguyên đang hôn mê, chỉ có Hàn Diệp mới có thể dùng binh phù điều động tám mươi ngàn đại quân này.

Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn Uyển Thư "Ngươi bảo ta đưa dân chúng đi, còn ngươi thì sao?"

Vẻ kiên nghị thoáng qua trong mắt Uyển Thư "Thần sẽ tử thủ Nghiệp thành, chờ Điện hạ đưa viện quân về."

Hàn Diệp giật mình, một tia thương cảm nhanh chóng xẹt qua, hắn chậm rãi lên tiếng, trầm giọng nói "Một An Ninh là đủ rồi."

"Điện hạ!" trong mắt Uyển Thư lộ ra lo lắng.

"Uyển Thư, không cần nói nữa, ta sẽ không rời khỏi Nghiệp thành. Hơn nữa, khi Ôn Sóc rời thành nửa tháng trước, ta đã bảo hắn mang binh phù đi, hiện giờ tám mươi ngàn đại quân của thành Thanh Nam đã theo Ôn Sóc đến thành Sơn Nam." Hàn Diệp phất tay với Uyển Thư, nét mặt khôi phục bình tĩnh, xoay người nhìn bàn cát.

Uyển Thư vẻ mặt kinh ngạc "Điện hạ, thần tưởng người sẽ đích thân ......"

"Thành Quân Hiến là cổng sắt đầu tiên ở Đại Tĩnh, nếu Tần Cảnh không lén mở cổng thành, lấy trộm bản đồ bố trí binh lực, thì thành Quân Hiến tuyệt đối sẽ không thất thủ. Chỉ cần đoạt lại được thành Quân Hiến, trong thời gian ngắn Bắc Tần khó mà lần nữa phá quan, có thể bảo vệ dân chúng Đại Tĩnh mười năm không lo."

Hàn Diệp nhìn lãnh thổ Đại Tĩnh trên bàn cát "Uyển Thư, ai đoạt lại thành Quân Hiến không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta phải thay năm mươi ngàn dân chúng bị tàn sát lấy lại cố thổ, cho Thi gia và dân chúng chết thảm một lời giải thích. Hiện giờ Liên Lan Thanh sống chết chưa rõ, tướng lĩnh mới nhậm chức không thiện chiến bằng Liên Lan Thanh, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta đoạt lại thành Quân Hiến. Hai ngày sau, Quy Tây sẽ xuất binh từ Đồng quan, hội hợp với một trăm năm mươi ngàn đại quân của Ôn Sóc, phát binh đến thành Quân Hiến."

"Điện hạ, còn Nghiệp thành của chúng ta?"

Một khi thành Quân Hiến nhóm lên ngọn lửa chiến tranh, Tiên Vu Hoán chắc chắn sẽ đồng thời châm ngòi cho trận chiến ở Nghiệp thành, đến thời gian ba ngày cũng không có. Sau lưng không tiếp viện, đối mặt với sự tấn công điên cuồng của đại quân Bắc Tần, chưa nói đến việc đoạt lại thành Vân Cảnh, giữ được Nghiệp thành cũng rất khó khăn. Hàn Diệp làm như vậy chẳng khác nào không chừa đường lui cho Nghiệp thành? Nếu vậy, ngay cả khi đoạt lại được thành Quân Hiến, con đường đánh vào Trung Nguyên từ Nghiệp thành sẽ bị xé nát bởi quân Bắc Tần.

Uyển Thư an tĩnh đợi Hàn Diệp trả lời, nếu không có cách khác, Hàn Diệp sẽ không sắp xếp như vậy.

"Uyển Thư, hiện nay trong thành Vân Cảnh có còn con dân Đại Tĩnh?"

Đúng như dự đoán, Hàn Diệp hỏi một vấn đề mà Uyển Thư không hề nghĩ tới. Nàng lắc đầu "Điện hạ, thành Vân Cảnh là thành trì bị Bắc Tần chiếm đóng sớm nhất, ngoài những dân chúng đã chết trong chiến loạn ban đầu, tất cả con dân Đại Tĩnh đều đã bị man di Bắc Tần trục xuất khỏi thành, hiện nay thành Vân Cảnh chỉ còn lại đại quân Bắc Tần."

"Như vậy thì tốt. Uyển Thư, ngươi có từng nghe qua lời đồn của thành Vân Cảnh." Hàn Diệp đột nhiên nói.

Sắc mặt Uyển Thư hiện lên chút nghi hoặc, chợt nhớ đến đoạn dã sử mà năm đó Đế Tử Nguyên thường kể cho nàng và Uyển Cầm nghe khi còn ở An Lạc trại, nói "Thần nghe nói, hơn hai mươi năm trước khi Đại Tĩnh chúng ta lập quốc, Bắc Tần vương đã phái sứ thần đến chúc mừng, trong yến tiệc, các sứ thần của Bắc Tần sau khi uống say đã nói xằng bậy, nói Bắc Tần có binh hùng tướng mạng, sẽ có ngày giẫm qua biên giới, lấy đi hai thành Quân Hiến và Vân Cảnh của Đại Tĩnh."

"Ngươi có biết Thái tổ lúc đó đã trả lời hắn thế nào không?"

Uyển Thư gật đầu "Thần biết, Thái tổ sai người trói sứ thần Bắc Tần, viết một phong thư gửi Bắc Tần vương."

"Quân Hiến Đại Tĩnh, không thể phá vỡ, nếu phá, Đại Tĩnh ắt sẽ lấy. Vân Cảnh Đại Tĩnh, không thể cướp đoạt, nếu đoạt, Đại Tĩnh ắt sẽ hủy. Chỉ cần Trẫm còn sống, quốc thổ Đại Tĩnh, nếu mất một tấc, trong vòng mười năm, quốc gia ngoài Đại Tĩnh, sẽ không tồn tại."

Nếu phạm Đại Tĩnh ta một tấc đất, ắt sẽ dùng quốc gia để hoàn trả!

Năm đó Hàn Tử An lập quốc, một phong quốc thư chiếu cáo Vân Hạ, từ đó biên cương ổn định nhiều năm, những năm tháng Thái tổ còn sống, Bắc Tần và Đông Khiên không dám khơi dậy chiến hỏa.

Giờ đây, Hàn Diệp đứng trên chiến trường biên giới Mạc Bắc, lần nữa nhen nhóm lên khí thế quốc thư bảo vệ quốc gia của Hàn Tử An vang dội trên Vân Hạ hai mươi năm trước với tư cách là trữ quân Đại Tĩnh.