Đế Hoàng Thư

Chương 171




Ngoài cổng phủ, Đồ Phong vừa chém một đao ác liệt vào thủ lĩnh nhóm hắc y nhân. Hắn nhận được lệnh này, liền lui về hai bước, ổn định tinh thần, tuy vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn cau mày vung tay, hô to một tiếng "Gióng trống, thu binh!"

Quân Hán liếc nhìn bầu trời, huýt một tiếng dài, dẫn nhóm hắc y nhân tản ra bốn phía, lập tức rút lui sạch sẽ, hai bên giao tranh ác liệt trên đường phố đa phần đều như thế, chỉ còn một vài trận đánh lẻ tẻ.

Trời dần sáng, cả thành Quân Hiến hỗn loạn đã lấy lại sự tĩnh lặng sau một đêm chiến đấu. Ngoài cổng Thi phủ, Đồ Phong dẫn đầu Thiết giáp quân bao vây cổng phủ, vẻ mặt khẩn trương thận trọng.

Trong Thi phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến Bệ hạ lựa chọn hòa hoãn khi nắm trong tay lợi thế năm mươi ngàn đại quân đã vây thành tuyệt đối?

Tiếng cót két vang lên, cánh cổng Thi phủ nặng nề từ từ được đẩy ra, dưới ánh ban mai, khung cảnh bên trong cánh cổng hiện ra trước mắt.

Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên, Mạc Thiên cùng nhau bước ra. Đằng sau họ, Cát Lợi cõng thi thể của Lý Trung, dẫn đầu mười chuẩn tông sư cách Thiết giáp quân của Liên Lan Thanh mười bước chân, phân thành hai tuyến. Thoáng nhìn như hai bên đã ngừng chiến, nhưng lại vẫn như mũi tên còn trên dây, vô cùng căng thẳng.

Liên Lan Thanh bước ra khỏi cổng phủ trước, phất tay với Đồ Phong "Truyền lệnh xuống, mở cổng thành, chuẩn bị ngựa, mở đường để Thái tử và Tĩnh An Hầu rời đi, những chuyện khác không cần hỏi thêm."

"Vâng, tướng quân. Người đâu, dắt ngựa tới!" Đồ Phong chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt có chút khó coi của Mạc Thiên và mười xích y nhân kia đã hiểu rõ tình thế, hắn kìm nén sự không cam lòng, vừa phân phó tướng sĩ, vừa dẫn Thiết giáp quân lui sang một bên.

Chỉ chốc lát, mười mấy con ngựa khỏe mạnh của Bắc Tần đã chuẩn bị ổn thỏa. Liên Lan Thanh đứng sang một bên, trầm mặc đợi ba người trước cổng phủ quyết định.

Mạc Thiên dẫn đầu lên ngựa, mang theo khiêu khích nhìn về phía Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, đến lúc này hắn vẫn không muốn thua kém uy phong với Hàn Diệp.

Thế cục đã định, có mười chuẩn tông sư ở đây, Mạc Thiên không thể gây ra sóng lớn gì. Đế Tử Nguyên phất tay áo đi về phía con ngựa sau lưng Mạc Thiên, mới đi được nửa bước đã bị một lực mạnh kéo về, khi nàng phản ứng lại thì đã ngồi trên ngựa trong vòng tay Hàn Diệp.

Đế Tử Nguyên cau mày định xuống ngựa, cổ tay đang bị kẹp chặt, nàng dùng nội lực nhưng không giãy ra được, nàng khẽ ho một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng dị thường.

"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên vẫn không nói lời nào từ khi mười chuẩn tông sư xuất hiện trong Ngô Đồng các, thấp giọng gọi một tiếng, giọng lãnh đạm mang theo chút cảnh cáo.

Thấy Đế Tử Nguyên khẽ ho, bàn tay của Hàn Diệp hơi buông lỏng, nhưng không hề buông ra, hắn thở dài một tiếng, trấn an nói "Tử Nguyên, Vũ vệ quân của Bắc Tần nổi tiếng khắp thiên hạ."

Đế Tử Nguyên quét nhìn trên mái hiên xung quanh Thi phủ một lượt, có vô số Vũ vệ quân ẩn nấp, những thiết tiễn lạnh lẽo đang chờ được bắn đi.

Tuy động tác của hai người rất nhỏ, nhưng lại bị Mạc Thiên nhìn thấy tất cả. Trong lòng hiếm hoi sinh ra chút cảm giác, trầm giọng hừ một tiếng, vung roi cưỡi ngựa ra ngoài thành trước.

Hàn Diệp thấy Đế Tử Nguyên không còn cố chấp muốn xuống ngựa, liền nhấc chân thúc bụng ngựa tiến lên, Cát Lợi và xích y nhân nhanh chóng theo sau, Liên Lan Thanh dẫn mười thân binh không xa không gần đuổi theo hai nhóm người.

Trong chốc lát, một nhóm người đã chạy tới cổng thành Quân Hiến, tướng thủ thành nhận được tin đã sớm mở cổng thành. Mạc Thiên vượt qua cổng thành không chút do dự, chạy thẳng về phía Ngũ Lý đình, nhưng khi Hàn Diệp ra khỏi cổng thành trăm thước đã nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn lại một lần.

Thành Quân Hiến cao sừng sững chìm trong biển lửa, tiếng than khóc thầm lặng, tinh kỳ của Bắc Tần tung bay phần phật trên đầu thành.

"Chúng ta sẽ trở lại, Tử Nguyên."

Vẻ mặt Hàn Diệp trầm lặng khác thường, Đế Tử Nguyên nhìn theo ánh mắt của hắn, không hiểu sao trong lòng có chút thê lương, nàng không nói gì, nhưng cơ thể bị Hàn Diệp ôm cũng không còn cứng ngắc như trước.

Thành Quân Hiến khuất sau lưng mọi người, tan biến dần trong gió cát. Nửa canh giờ sau, Ngũ Lý đình được bao quanh bởi rừng mai ẩn hiện trước mắt, một trăm dặm quanh Ngũ Lý đình cũng có chút tiếng tăm, Mạc Bắc khí hậu khô cằn, hiếm có được thắng cảnh như vậy, tuy chiến hỏa ác liệt, nhưng nơi đây không bị tàn phá.

Mạc Thiên và Hàn Diệp gần như đến cùng lúc, xích y nhân vẫn luôn theo sau Hàn Diệp. Liên Lan Thanh dẫn thân binh vây thành hình bán nguyệt cách một trăm bước.

"Mạc Thiên bệ hạ, ta không phải loại người không nói chữ tín, giao tranh sau này, ta và ngươi ắt có thắng thua, ngươi đi đi." Hàn Diệp phất tay về phía sau, Cát Lợi dẫn đầu xích y nhân nhường ra một con đường.

Ánh mắt vẫn luôn tối sầm bực tức trở lại bình thường, cười nói "Nghe ý của Thái tử, đã chắc chắn thắng được ta." hắn liếc mắt, không hiểu sao lại nhìn thấy tay của Hàn Diệp đang đặt trên eo Đế Tử Nguyên, ánh mắt sâu thẳm, trong thời điểm quan trọng như vậy lại nảy sinh ý muốn khiêu khích.

Mạc Thiên đầy ẩn ý nhìn mười chuẩn tông sư, sau đó đặt ánh mắt lên người Đế Tử Nguyên, lời nói sâu xa "Cũng đúng, Thái tử điện hạ dễ dàng có được sự trợ giúp như vậy, e là thế lực ẩn giấu càng mạnh hơn, quả thật không có ai đủ tư cách để tranh đoạt giang sơn Đại Tĩnh với Điện hạ, Thái tử ngươi làm đối thủ của Trẫm, cũng không xúc phạm Trẫm."

Mười chuẩn tông sư, đế vương ba nước cũng khó có thể dễ dàng khống chế, dựa vào điểm này, Hàn Diệp quả thật có tư cách tranh giành đế vị Đại Tĩnh. Câu này hoàn toàn mang ý muốn ly gián Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, nhưng hiếm khi đối mặt với sự khiêu khích của Mạc Thiên, Hàn Diệp chỉ cau mày mà không phản bác lại.

Mạc Thiên thấy Hàn Diệp không đáp lại cảm thấy vô vị, siết dây cương muốn quay về.

"Mạc Thiên bệ hạ." giọng nói lạnh lùng vang lên lúc Mạc Thiên rời đi, Mạc Thiên đột ngột dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đế Tử Nguyên nhảy xuống ngựa của Hàn Diệp, Hàn Diệp không giữ được, đành nhìn nàng đi đến chỗ Mạc Thiên.

Vì Hàn Diệp đã thả người, trong lúc này nếu Mạc Thiên bình tĩnh một chút thì nên vung roi thúc ngựa chạy về trận doanh của mình, nhưng người lên tiếng lại là Đế Tử Nguyên, như ma xui quỷ khiến hắn nhảy xuống ngựa, dù nội lực của hắn bị cấm chế, vẫn có thể dùng tư thế tiêu sái nhanh nhẹn đứng trước mặt Đế Tử Nguyên.

Liên Lan Thanh đứng đằng xa lập tức nhíu mày, nếu Tĩnh An Hầu có lời muốn nói, sao lại phải đợi tới lúc này? Cơ hội tốt để rời khỏi mà lại sinh thêm chuyện phiền phức như vậy, Bệ hạ chẳng lẽ ngốc rồi?

"Tây ......" Mạc Thiên vừa lên tiếng đã nhận ra mình gọi nhầm, hắn lắc đầu cười, hai tay chắp sau lưng, nhìn Đế Tử Nguyên nói "Tĩnh An Hầu quân, giữ Trẫm lại vì chuyện gì?"

Đế Tử Nguyên thoáng nhìn qua rừng mai, thấp thoáng vài y phục trắng như tuyết ở phía xa của rừng mai, rất bí mật.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là ......" Đế Tử Nguyên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía gương mặt của Mạc Thiên, hơi cao giọng mang theo chút lười nhác thường ngày "Bệ hạ sống lâu ở vương thành Bắc Tần, không quen thân với bổn hầu, e là chưa từng nghe một số lời đồn về ta."

"Hửm? Lời đồn về Tĩnh An Hầu quân ......?" Mạc Thiên nhướng mày.

"Trước kia, ta đã quen làm thổ phỉ, hình thành tính cách không được tốt lắm, người khác ra sao không liên quan tới ta, nhưng ta không nhịn được khi bản thân chịu uất ức." Đế Tử Nguyên nheo mắt nhìn Mạc Thiên, ánh mắt bá đạo không thể ngăn cản "Ân oán giữa ta và Hàn Diệp, ta tự có quyết định, không cần người khác nhúng tay. Mạc Thiên bệ hạ đường đường là quân chủ một nước, những lời ly gián không tác dụng kiểu này, về sau không cần nói nữa."

Mạc Thiên bị lời của Đế Tử Nguyên làm nghẹn họng như nuốt phải cơm để qua đêm, tức giận đến nghiến răng, nhưng không nói được lời nào.

Lại dám giáo huấn một đế vương Bắc Tần như hắn nói không tác dụng gì, còn đường đường chính chính như vậy, Mạc Thiên đã gặp nhiều người bá đạo, nhưng chưa từng gặp người ngang ngược như Đế Tử Nguyên!

"Nhưng nếu Bệ hạ đã nói ra những lời này ......" Đế Tử Nguyên ngừng một chút, ánh mắt lóe lên, đột nhiên vươn tay đánh vào cổ Mạc Thiên "Nếu để Bệ hạ đi dễ dàng như vậy, sẽ làm hỏng danh tiếng vua thổ phỉ Tấn Nam của ta."

Biến hóa đột ngột xảy ra, Mạc Thiên thầm than không ổn, nhưng một chưởng của Đế Tử Nguyên đã đánh tới, hắn không dùng được chút nội lực nào để né tránh, chỉ cảm thấy đau đớn trên cổ, đầu óc trở nên tối dần, rồi ngã xuống đất.

"Mạc Thiên bệ hạ, cố gắng bảo trọng, đợi ta tra được nguyên nhân ba nước chiến loạn, sau đó sẽ tìm Bệ hạ tính thù oán ở núi Thanh Nam."

"Bệ hạ!"

Trong bóng tối, câu nói cực kỳ lạnh nhạt của Đế Tử Nguyên và tiếng gọi lo lắng của Liên Lan Thanh thoáng vọng vào tai Mạc Thiên.

Lúc Mạc Thiên ngã xuống được Đế Tử Nguyên dùng nội lực trong tay đỡ lấy, tuy là ngã xuống đất nhưng tốt xấu gì cũng còn nguyên vẹn, không bị vỡ đầu.

Đế Tử Nguyên đánh Mạc Thiên một chưởng, trong lòng Hàn Diệp rất hả giận, nhất thời tinh thần sảng khoái, khóe môi không khỏi cong lên.

"Tử Nguyên." thấy Liên Lan Thanh dẫn thân binh chạy tới bên này, Hàn Diệp định nhảy xuống ngựa, nhưng lại bị Đế Tử Nguyên dùng động tác ngăn lại.

"Ta tự có chừng mực, không cần lo lắng."

"Nếu còn tiến thêm mười thước, ta sẽ lấy mạng Mạc Thiên." Đế Tử Nguyên nâng mắt, nhìn về phía Liên Lan Thanh, tiếng nói kèm theo nội lực vang vọng trong rừng mai.

Liên Lan Thanh nắm chặt dây cương, mày nhíu chặt "Tĩnh An Hầu, vua ta tin tưởng ngươi và Thái tử, mở cổng tiễn hai ngươi rời thành, sao bây giờ lại lật lọng?"

Liên Lan Thanh không phải kẻ ngốc, bên phía Đại Tĩnh có mười chuẩn tông sư trấn áp, muốn lật lọng cũng là chuyện thường. Nhưng nếu Đế Tử Nguyên thật sự muốn lấy mạng, vừa rồi sẽ không đánh ngất Mạc Thiên, nàng làm vậy dĩ nhiên là có mục đích.

"Ta không có ý lật lọng, chỉ là cả đời ta ghét nhất hai loại người, một là người khiêu khích ly gián ......" Đế Tử Nguyên dửng dưng nhướng mắt, nhìn Liên Lan Thanh "Hai là phản đồ thất tín bội nghĩa, vong ân phụ nghĩa."

Đế Tử Nguyên cao giọng nói rõ, Liên Lan Thanh bắt gặp ánh mắt cơ trí thông thấu này, môi mím chặt, trầm mặc không nói lời nào.

Nói xong, Đế Tử Nguyên nhảy lên lưng ngựa của Mạc Thiên, xoay người rời đi.

Lời của Đế Tử Nguyên rõ ràng có ẩn ý, Hàn Diệp nghi ngờ nhìn về phía Liên Lan Thanh, rồi dẫn mười chuẩn tông sư quay ngựa rời khỏi Ngũ Lý đình.

Tiếng vó ngựa xa dần, Liên Lan Thanh thở dài, nhảy xuống ngựa đi về phía Mạc Thiên đang nằm trên đất.

Đột nhiên, một luồng sáng từ trên trời giáng xuống với khí thế mãnh liệt, Liên Lan Thanh lui về sau hai bước, nhìn về phía rừng mai, một thanh trường kiếm kèm theo gió bén lao thẳng tới trước Mạc Thiên, cản đường đi của hắn.

Trời đã sáng, đúng lúc này, trận tuyết đầu tiên của ngày hôm nay trắng xóa như lông ngỗng rơi xuống cùng ánh bình minh, bông tuyết rải trên thanh kiếm sắc bén, bị bầu trời tách ra làm đôi, phủ màu lạnh lẽo giữa đất trời.

Một bóng người trắng thuần đón gió tuyết bước ra từ sâu trong rừng mai, dưới chiều ngược sáng, khuôn mặt nàng không mấy chân thật.

Trường kiếm trắng bạc phát ra âm thanh trong trẻo, tiếng bước chân quen thuộc, dù Liên Lan Thanh đứng ngược sáng, không cần đắn đo cũng biết là ai đến.

Chẳng trách Đế Tử Nguyên muốn giữ chân hắn ở Ngũ Lý đình, thì ra là vì nàng.

Liên Lan Thanh đột nhiên nhớ tới mười một năm trước, hắn được đứa bé đó cứu ở nơi sa mạc sâu thẳm, đưa về Quân phủ dưỡng thương đến tận nửa năm. Nàng biết hắn rất nhàm chán, sau khi vết thương bình phục, nàng đưa hắn rời phủ dạo chơi, nơi đến chính là rừng mai này.

Đó cũng là một ngày đông lạnh giá, dù hôm đó chân tay tê cứng vì lạnh nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm áp.

Mười năm qua, nụ cười và tin tưởng của nàng là niềm an ủi nhỏ nhoi trong cuộc đời mang thù máu của hắn.

Hắn đã nói dối Mạc Thiên, bốn năm trước, nếu hắn cố chấp, hắn đã có thể từ chối hôn sự của mình với Quân gia.

Hắn rõ ràng không phải Tần Cảnh, ở nơi quê hương cố thổ, hắn có người thân và nữ tử cùng hắn định hôn từ nhỏ. Hắn đến để báo thù, vốn không nên có bất cứ ràng buộc bận lòng nào. Nhưng hắn không nỡ, không nỡ để nàng gả cho người khác làm thê tử, cho dù chỉ từng có hôn ước với nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Bốn năm trước, Thi Nguyên Lãng hỏi hắn có bằng lòng cưới Quân Huyền, hắn gật đầu.

Nhưng đến cùng, hắn đã hủy danh tiếng trăm năm của Quân gia, hại một đời hạnh phúc của nàng.

Liên Lan Thanh ngẩng đầu nhìn nữ tử đang từ từ bước tới trong màn tuyết dày đặc, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Quân Huyền, nàng biết ta là ai rồi sao?

Nàng biết từ khi nào?

Nếu thời gian nàng biết không lâu thì tốt rồi.

Tần Cảnh còn sống, với nàng mà nói, e là không bằng sớm chết đi, có phải không?