Đế Hoàng Thư

Chương 151




"Ta chưa từng nghe Tây gia và phủ Liên tướng quân có giao tình, không biết hai vị lão tướng quân là người quen cũ, hay Tây tiểu thư quen biết Liên tướng quân?"

Đúng thật là Hoàng đế, ý thức chủ quyền của vật thuộc về mình rõ mạnh, bày ra nghi vấn rõ ràng. Tây Vân Hoán nhìn Mạc Thiên đè xuống tâm tình không vui, bề ngoài giống như ung dung mà dò hỏi "Đều không phải, lần này ta tới, không liên quan tới chiến sự, cũng không phải chuyện hai nhà."

"Vậy Tây tiểu thư gặp Liên tướng quân ......?" nghe giọng điệu này, chẳng lẽ Tây Vân Hoán vốn không quen biết Liên Lan Thanh?

Tây Vân Hoán nói "Cũng không phải chuyện không thể nói gì, công tử có còn nhớ trận chiến ở thành Cảnh Dương năm đó?"

Thần sắc Mạc Thiên hơi đổi, nhìn Tây Vân Hoán "Đương nhiên là nhớ, năm đó Liên lão tướng quân chiến bại, chết trong tay Thi Nguyên Lãng. Tây tiểu thư đến thành Quân Hiến chẳng lẽ có liên quan đến lão tướng quân?" Tây Vân Hoán sao lại đột nhiên nhắc tới trận chiến cũ ở thành Cảnh Dương mười năm trước? Hiếm khi, sự lo lắng không thể giải thích được nảy sinh trong lòng Mạc Thiên.

"Công tử đoán đúng được một nửa." Tây Vân Hoán gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại những ký ức rời rạc, rầu rĩ nói "Ta đến thành Quân Hiến, chính là vì một lời phó thác." thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Thiên, nàng vén vén mấy sợi tóc bị thổi bay trước trán, nhìn Mạc Thiên chậm rãi nói "Năm đó, ta chín tuổi đi săn dưới núi Vô Danh, gặp một nhóm người bị bọn cướp truy sát ......." nàng nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Mạc Thiên nặng nề trầm xuống, ngoài mặt Tây Vân Hoán bày ra vẻ khổ sở, nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Hoàng thất triều nào mà không có mấy chuyện xấu xa không thể để người khác biết, Đại Tĩnh có Hoàng đế gϊếŧ hại trung lương, Bắc Tần dĩ nhiên cũng có Quân chủ vu cáo hãm hại.

Tây Vân Hoán dừng lại không lâu, chỉ trong thời gian mà Mạc Thiên có thể chịu đựng "Đáng tiếc, đợi đến lúc ta dẫn thị vệ đến thì nhóm người đó đã bị gϊếŧ hết, chỉ còn lại một ông lão thoi thóp chốn trong đống người chết. Ta hỏi thăm thì mới biết được họ là tộc nhân Liên gia ở thành Cảnh Dương, trận chiến thành Cảnh Dương, quân Thi gia phá thành xông vào, Liên lão tướng quân bảo tộc trưởng dẫn tộc nhân Liên gia còn sống về hoàng thành tránh nạn. Nào ngờ mọi người rời thành chưa được hai ngày đã chết trong tay quân đội Đại Tĩnh đuổi theo dọc đường. Trưởng lão gia tộc đó trước khi chết đã phó thác chưởng ấn gia chủ của Liên gia cho ta, khẩn cầu ta vào kinh giao cho ấu chủ Liên Lan Thanh. Năm đó ta tuổi còn nhỏ, sau khi gặp chuyện này thì mắc bệnh nặng, được thị vệ đưa về Lãng thành tịnh dưỡng, đợi lúc ta hết bệnh nhớ tới phó thác của trưởng lão gia tộc kia, vốn muốn vào kinh tự tay trả lại chưởng ấn, nào ngờ kinh thành truyền đến tin tức nói sau khi Liên gia suy tàn, Liên Lan Thanh rời nhà chuyên tâm bái sư, không rõ tung tích, ta đành gác lại chuyện này. Một năm trước, Liên Lan Thanh nhận lệnh của Bệ hạ xuất chinh, ta mới biết hắn đã về hoàng thành, nhưng lúc đó ba nước đang giao chiến, ta không tiện đi tìm hắn, gần đây phụ thân định cho ta một mối hôn sự, qua vài tháng nữa phải gả đi làm phu nhân người ta, sau này càng không tiện gặp, nên ta mới đích thân đi chuyến này, giao lại chưởng ấn, tuân thủ lời hứa với trưởng lão Liên gia năm đó."

Lời phó thác lúc lâm chung của trưởng lão Liên gia, lý do này đủ quan trọng, cũng đủ quang minh chính đại, chiếm phần lớn đại nghĩa, dù Tây Vân Hoán chạy tới biên cương xa xôi truyền ra chuyện về Liên Lan Thanh, người đời cũng chỉ sẽ ca ngợi nàng trọng nghĩa giữ lời.

Nhưng Mạc Thiên đáng lẽ ra phải vui mừng hài lòng lại chẳng có chút cảm giác thư thái nào, hắn thật sự không lường trước được Tây Vân Hoán có thể đi cả ngàn dặm vì chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm Tây Vân Hoán hồi lâu, trong lòng thầm thở dài, có chút thổn thức, rốt cuộc chuyện của trước kia cũng bị vạch trần.

Dù chuyện này đã hơn mười năm, Mạc Thiên lại rất không muốn nhắc tới. Mười năm trước, sau khi tin tức về cái chết của tộc nhân Liên gia tại núi Vô Danh truyền vào cung, Tiên hoàng triệu kiến Liên Lan Thanh ngay trong đêm, sau đó chuyện này bị hoàng thất Bắc Tần đè xuống, vì thế thiên hạ không ai biết chuyện này, chỉ có người Liên gia biết. Người đời không biết, nhưng hắn lại biết rõ, năm đó Tiên hoàng từng nói người của Liên gia rời thành một ngày đã bị gϊếŧ tại núi Vô Danh, không phải hai ngày như Tây Vân Hoán nói.

Một ngày, hai ngày, thời gian chênh lệch tưởng như không liên quan, nhưng đối với chuyện này là một bí mật không thể nhắc tới. Năm đó, sau khi tộc nhân Liên gia rời thành, cuộc hỗn chiến ở thành Cảnh Dương chỉ diễn ra trong một ngày đã có kết quả, tin tức Thi Nguyên Lãng đoạt thành đã lan truyền đến Bắc Tần vào sáng sớm hôm sau, các thành Bắc Tần được canh phòng nghiêm ngặt, chim chóc khó sống, càng nói gì đến đại quân Đại Tĩnh truy sát tộc nhân Liên gia, dựa vào thời gian này, gia tộc Liên thị vốn không thể nào chết trong tay quân Thi gia vào hai ngày sau đó.

Mạc Thiên hơi nheo mắt, nếu Liên Lan Thanh nhìn thấy Tây Vân Hoán mang theo di mệnh của trưởng lão Liên gia và chưởng ấn gia tộc đến, biết được thời gian hai ngày, Liên Lan Thanh chắc chắn sẽ tin lời Tây Vân Hoán nói là sự thật, chân tướng năm đó ...... Mạc Thiên trầm ngâm suy nghĩ, hiếm khi có chút hoảng hốt.

Bắc Tần lập quốc một trăm năm qua, trong vòng trăm dặm quanh núi Vô Danh gần thành Đỉnh Thiên, dân cư thưa thớt, rừng rậm dày đặc, luôn bị cường đạo cướp bóc. Vài năm trước, Tiêu Vinh là thủ tướng thành Đỉnh Thiên đã gửi mật thư vào kinh ngay ngày thứ hai thành Cảnh Dương bị công phá, nói rằng bắt được một đám cường đạo giả mạo tướng sĩ Đại Tĩnh. Tiêu Vinh thẩm vấn được đám cường đạo này một ngày trước đã cướp bóc gϊếŧ hại một tộc người tại núi Vô Danh, Tiêu Vinh nhận ra trong số châu báu cướp được có chưởng ấn Liên gia, cảm giác được chuyện lớn, nên đã gửi tấu chương chuyện tộc nhân Liên gia bị cường đạo gϊếŧ hại đi xuyên đêm vào kinh. Sau một canh giờ Tiên hoàng biết được chuyện này, đồng thời hạ hai mật chỉ. Một là lệnh thủ lĩnh ám vệ Tang Nham dẫn một đội ám vệ bí mật đến thành Đỉnh Thiên xử lý bọn cường đạo, hai là triệu Liên Lan Thanh vào hoàng cung.

Không ai biết Tiên hoàng đã nói gì với Liên Lan Thanh, chỉ biết ba ngày sau, người trong Liên phủ nói, Liên Lan Thanh rời vương thành học nghệ, từ đó mai danh ẩn tích mười năm, mãi đến một năm trước, xuất thế ngang trời dựa vào uy danh của tiền bối Liên thị đảm nhận vị trí tiên phong, trong một năm sau khi mất danh tướng Đại Tĩnh, trở thành Chinh Bắc thiếu tướng nhị phẩm.

Còn về Tiêu Vinh tướng thủ thành Đỉnh Thiên, cũng từ năm đó được Tiên hoàng trọng dụng, thăng quan tiến chức, hiện nay cũng có địa vị cao, cùng Tiên Vu Hoán chia đôi thiên hạ trong đội quân Bắc Tần.

Mạc Thiên rũ mắt, chân tướng năm đó không cần nói cũng có thể đoán được, Tiên hoàng có ý muốn Liên Lan Thanh ẩn nấp ở Đại Tĩnh, lại sợ hắn ở lâu trên đất Đại Tĩnh sẽ quên mất bổn phận, mới giá họa cái chết gia tộc Liên gia lên Thi gia, khơi dậy lòng căm thù của Liên Lan Thanh. Chuyện này được coi là bí mật lớn nhất của hoàng thất Bắc Tần trong mười năm qua, lúc Tiên hoàng hấp hối, Mạc Thiên mới biết được chuyện này.

Chỉ là bọn họ không ngờ Thi Nguyên Lãng lại xem trọng Liên Lan Thanh, còn thu nhận hắn làm đệ tử đích thân dạy dỗ, đối đãi với hắn như nhi tử, truyền thụ binh pháp mưu lược, đào tạo hắn thành một danh tướng bất phàm. Mạc Thiên cũng từng nghĩ, nếu năm đó Tiên hoàng không bày ra cục diện này, dù Liên Lan Thanh có bằng lòng trở về Bắc Tần nắm giữ ba quân, cũng sẽ không trộm bản đồ bố trí binh lực, mở cổng thành cho hai trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần đánh thẳng vào thành, để thiết kỵ Bắc Tần không tốn chút sức lực nào đã chiếm được thành Quân Hiến không thể phá vỡ.

Năm đó, Liên lão tướng quân chết dưới tay Thi Nguyên Lãng là sự thật, nhưng Liên Lan Thanh cũng chịu ân dạy dỗ nuôi dưỡng mười năm của Thi Nguyên Lãng, nếu hắn biết được chân tướng tộc nhân Liên gia bị diệt, với tính cách của hắn, sợ là sẽ khó dẫn đầu trận chiến, Liên Lan Thanh ẩn nấp mười năm ở Đại Tĩnh quá quan trọng đối với Bắc Tần chuẩn bị trận chiến mười năm sắp đặt chân vào Trung Nguyên.

Hơn nữa, bây giờ là thời khắc quan trọng của chiến tranh giữa hai nước, Đức vương cũng rục rịch ra tay, hắn không thể mất đi cánh tay đắc lực vào lúc này.

Tây Vân Hoán này, xuất hiện quá không đúng lúc! Trong mắt Mạc Thiên hiện lên tia sát ý, hắn trầm ngâm một hồi, thấy sắc mặt Tây Vân Hoán không hề thay đổi mới thu lại sát khí vô hình này.

Tây Vân Hoán, không thể động vào. Tây Vân Hoán là nữ nhi duy nhất của Tây Hồng, chỉ có cưới nàng làm hậu mới có thể thu nạp mấy chục ngàn thiết kỵ ở Lãng thành, chống lại thế lực ngày càng mạnh của Đức vương và Thượng tướng quân Tiêu Vinh. Huống chi, nàng sớm muộn gì cũng gả vào hoàng thất, quyền lực của hoàng thất là tôn vinh của nàng, phu quân hiển hách, thê tử vinh quang, đến lúc đó nói chân tướng với nàng, nàng tự nhiên sẽ biết phân biệt nặng nhẹ, ắt sẽ vì vinh quang sau này của hoàng thất và Tây gia mà che giấu chuyện này. Nhưng bây giờ nhất định không phải là thời cơ để lộ diện, Tây Vân Hoán hiện giờ vẫn chưa đáng được tin tưởng.

Tuyệt đối không thể để Tây Vân Hoán gặp Liên Lan Thanh trước khi nàng được gả vào hoàng thất, trong phút chốc Mạc Thiên đã đưa ra quyết định.

"Thật không ngờ chỉ vì một lời phó thác, Tây tiểu thư liền bôn ba ngàn dặm, tiểu thư quả thật là người trọng nghĩa giữ lời. Chỉ là gần đây biên cương chiến sự liên miên, thành Quân Hiến vốn là thành của Đại Tĩnh, trong thành nguy cơ tứ phía, đêm nay tiểu thư đã có được thiếp mời của Liên tướng quân, ngày mai thân phận của tiểu thư sẽ được truyền khắp cả thành, nếu để mật thám Đại Tĩnh biết được, thì sẽ có sóng gió nảy sinh bất ngờ ......" Mạc Thiên nhìn nha hoàn sau lưng Tây Vân Hoán một cái "Người bên cạnh tiểu thư võ nghệ cao cường, nếu tiểu thư tin tại hạ, hay là giao chưởng ấn cho nàng, yến tiệc hai ngày sau, tại hạ nhất định sẽ dẫn vị cô nương này đến trước mặt Liên tướng quân để giao trả chưởng ấn. Thân phận tiểu thư quý trọng, không nên ở thành Quân Hiến quá lâu, tránh làm Tây tướng quân lo lắng."

Lời này nói nghe thật là hay, giống như thành tâm thành ý tính toán cho người khác. Nhưng Tây Vân Hoán không bỏ lỡ sát ý thoáng qua rất nhanh trong mắt Mạc Thiên, chỉ là nàng lại giả như không để ý, nhìn Mạc Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu "Đa tạ ý tốt của công tử, không cần đâu, ta được trưởng lão giao phó trước lúc lâm chung, thật sự không thể giao chưởng ấn Liên gia cho người khác, chưa kể ta còn có hộ vệ Tây gia bên cạnh, dù không có thì thành Quân Hiến đã là vật trong túi Bắc Tần, có mấy chục ngàn đại quân đóng quân trong thành, bảo vệ một nữ tử nhỏ bé như ta, chắc không thành vấn đề."

Mạc Thiên ngẩn người, không ngờ Tây Vân Hoán từ chối thẳng thừng đến vậy, không chừa đường lui cho người khác. Nhưng hắn thân là quốc chủ một nước, nên không thể phản bác rằng mấy chục ngàn thiết kỵ của hắn không ngăn cản mấy tên mật thám và thích khách Đại Tĩnh được ...... còn chưa nghĩ ra được lời tốt hơn, tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên không hề báo trước, hắn ngẩng đầu, nhìn Tây Vân Hoán dẫn nha hoàn mặt gỗ có công phu cao thâm kia đi vào trong thành.

"Nếu công tử đã không còn chuyện gì, Tây Vân Hoán xin cáo từ. Nếu gặp gỡ là duyên, ngày sau ở yến tiệc của phủ tướng quân, hoàn trả chưởng ấn Liên gia, giao phó lại toàn bộ cho Liên tướng quân xong, nhất định sẽ cùng công tử uống vài ly."

Giọng nói không nặng không nhẹ của Tây Vân Hoán truyền tới, Mạc Thiên trầm mắt nhìn nàng lười biếng vẫy tay và bóng lưng càng đi càng xa.

Xem ra để Tây Vân Hoán không xuất hiện trong yến tiệc hai ngày sau, phải dùng một chút thủ đoạn rồi.

"Tang Nham." Mạc Thiên tùy ý phất tay, một người mặc đồ đen lẳng lặng xuất hiện sau lưng. Người này tầm bốn mươi tuổi, râu trắng dưới môi, trời sinh trắng trẻo, tao nhã lịch sự, có mấy phần mưu sĩ, nhưng nếu quan sát giữa trán hắn, liền biết người này là một cao thủ bất phàm.

Người này chính là thủ lĩnh ám vệ Bắc Tần Tang Nham, võ công kinh người, sắp bước vào hàng tông sư, võ công của hắn ở Bắc Tần chỉ dưới Quốc sư, là đệ nhị cao thủ Bắc Tần. Hắn là bùa hộ mệnh mà Tiên hoàng để lại, vẫn luôn ẩn giấu trong hoàng cung, Mạc Thiên thân là vua một nước chạy đến biên cương, bên cạnh dĩ nhiên phải có thứ để dựa dẫm.

"Ngươi thấy Tây Vân Hoán này, thế nào?" Mạc Thiên hỏi.

"Nữ tử này ánh mắt thản nhiên, không giống như giả vờ. Vừa rồi Bệ hạ dò thám nội lực, nàng cũng không giấu diếm võ công, trên người nàng có khí chất quân ngũ, quả thật giống tiểu thư được nuôi dưỡng từ thế gia võ tướng. Huống chi chuyện hôn sự của Bệ hạ và Tây gia được định chỉ có Tây tướng quân và vài vị trọng thần biết, người bình thường vốn không thể biết, nàng vừa rồi nói người nhà đã định hôn cho nàng, hẳn là nói đến hôn sự với Bệ hạ."

Lời này gần như đã chắc chắn nữ tử vừa rồi là Tây Vân Hoán. Mạc Thiên cau mày "Nhưng nàng lúc này đến thành Quân Hiến, còn liên quan đến chuyện Liên gia năm đó ......"

Năm đó chính Tang Nham là người đến thành Đỉnh Thiên để diệt khẩu đám cường đạo đó, hắn dĩ nhiên biết lo âu của Mạc Thiên "Có lẽ chỉ là trùng hợp, nếu nàng thật sự có mưu đồ, sao có thể không chút giấu diếm nói hết chuyện này trước mặt Bệ hạ?"

Mạc Thiên gật đầu, hắn vừa nãy thăm dò một lúc, cũng có ý nghĩ giống Tang Nham. Nếu Tây Vân Hoán này là người Đại Tĩnh giả dạng, nàng có thể trực tiếp loan tin Tiên hoàng vu oan Thi gia trong thành Quân Hiến, đã có thể lay động lòng dẫn quân của Liên Lan Thanh, cần gì phải rút dây động rừng như vậy.

"Tang Nham, làm cho Trẫm một chuyện." Mạc Thiên lên tiếng.

"Bệ hạ có gì phân phó?"

"Nha hoàn bên cạnh Tây Vân Hoán là cao thủ, thị vệ bình thường sợ là không tiếp cận được nàng, ngươi đi theo Tây Vân Hoán, trước ngày diễn ra yến tiệc bắt lấy nàng ......"

"Bệ hạ, đây là biên cương, thần không thể rời người nửa bước ......" Tang Nham không đồng ý, lắc đầu.

"Không sao, Trẫm biết nặng nhẹ, lúc ngươi không ở đây, hai ngày này ta sẽ không rời phủ tướng quân, ngươi cứ đi là được. Chuyện này quan trọng, cần ngươi đích thân đi làm." Mạc Thiên nặng nề, trầm giọng nói.

Tang Nham biết tầm quan trọng của Liên Lan Thanh với trận chiến này, gật đầu sau khi do dự một lúc "Vâng, Bệ hạ, sau khi bắt Tây Vân Hoán, có cần ......"

Hắn còn chưa nói xong, Mạc Thiên đã phất tay cắt ngang "Trọng binh Tây gia rất quan trọng với ta, sau khi bắt nàng, không được tổn thương nàng, Trẫm sẽ viết một phong thư, ngươi phái người đưa thư và Tây Vân Hoán giao cho Tây tướng quân."

Lời này của Mạc Thiên có chút gấp gáp, không giống như đế vương vui giận không lộ ra ngoài của ngày thường. Tang Nham ngẩn người, sắc mặt kỳ quái nhìn Mạc Thiên, trong lòng khẽ động, xem ra Bệ hạ để tâm đến tiểu thư Tây gia rồi, hắn nhất định phải làm cẩn thận. Trong lòng Tang Nham đã có quyết định, thấp giọng đáp vâng, lẩn vào ánh trăng, đuổi theo phía Tây Vân Hoán đang đi.

Trong thành, tại một trà lâu ánh đèn rực rỡ, đầy người ồn ào.

Đế Tử Nguyên đã thay ra y phục hoa lệ của Bắc Tần, cong khóe môi cười với người đẩy cửa bước vào.