Đế Hoàng Thư

Chương 146




Cũng trong ngày hôm đó, Thượng thư phòng trong hoàng thành.

Vua Gia Ninh nhìn Triệu Phúc đang nửa quỳ, ánh mắt âm hiểm "Ngươi nói cái gì? Hàn Việt tung tích không rõ?"

Triệu Phúc lo lắng, vội vàng đáp "Bệ hạ, Ngũ điện hạ và vương phi đã rời Giang Nam một tháng trước, ám vệ bẩm báo sau khi Ngũ điện hạ và vương phi ra biển du ngoạn thì vẫn chưa trở về."

Triệu Phúc vốn nghĩ có Ngũ hoàng tử trợ giúp, triều đình có thể vững chắc hơn một chút, nào ngờ Ngũ hoàng tử lúc này lại ra biển. Hải vực Nam Hải rộng lớn, luôn nằm trong quyền quản lý của Đế gia, muốn tìm Ngũ điện hạ giương buồm ra khơi, khó như mò kim đáy bể!

"Ra biển vẫn chưa về?" sắc mặt vua Gia Ninh khó đoán, tay gõ nhẹ lên long ỷ.

"Bệ hạ, nô tài đã cho ám vệ vào Nam Hải tìm Ngũ điện hạ ......"

"Không cần, gọi hết người trở về."

Triệu Phúc ngẩn người "Bệ hạ?"

"Hàn Việt và Thái tử từ nhỏ luôn thân thiết với nhau, dù tính cách nó có lãnh đạm đến đâu, cũng sẽ không du ngoạn Nam Hải trong lúc ba nước đang giao chiến, bỏ mặc đại cục không lo. Nửa năm qua, Trẫm nhận được tin nó đi khắp Giang Nam để thu thập lương thảo và vũ khí từ các dị sĩ nhân gian cho Thái tử, trận ở Tây Bắc còn chưa đánh xong, nó sao có thể ra biển!"

"Ý Bệ hạ là Ngũ điện hạ gặp nguy hiểm?" Triệu Phúc lắp bắp nói, không dám nói thẳng.

Năm nhi tử của Bệ hạ đã chết mất hai người, Thái tử ở biên cương xa xôi, chiến sự một ngày chưa ổn, tính mạng cũng sẽ một ngày chưa được an toàn. Thập tam hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ, hoàng tử trưởng thành chỉ còn mỗi Ngũ điện hạ, hiện giờ tung tích Ngũ điện hạ không rõ, nếu Thái tử lại xảy ra chuyện gì ...... trong vòng hai mươi năm, hoàng thất khó có được người kế thừa!

Vua Gia Ninh ẩn ý liếc nhìn Triệu Phúc, sắc mặt trầm xuống "Sao, Hàn Việt xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngươi đoán không được, còn cần Trẫm nói rõ ràng với ngươi sao."

Triệu Phúc sắc mặt tái nhợt, vội cúi đầu nhận tội "Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài không tìm thấy chứng cứ ......"

Vua Gia Ninh hừ nói "Ngoài Đế gia, còn ai dám động vào người của hoàng gia!"

"Chẳng lẽ là Tĩnh An Hầu?" Triệu Phúc ngẩng đầu, hơi nghi hoặc "Nhưng Tĩnh An Hầu đang ở Tây Bắc xa xôi ......"

Vua Gia Ninh phất tay cắt ngang lời hắn, dựa vào long ỷ, lộ ra vẻ mệt mỏi "Là kế hoạch nàng ta đã tính toán sẵn trước khi đến Tây Bắc, hoặc là Lạc Minh Tây giấu nàng ta động thủ, có khác biệt gì sao? Tất cả những gì bọn họ làm, đều là vì Đế gia."

Triệu Phúc ngẩn ra, lo lắng nói "Bệ hạ, nô tài phái ám vệ đi tìm Ngũ điện hạ."

"Không cần. Cả Tấn Nam là một vùng vững chắc, nếu Hàn Việt bị bắt đến Tấn Nam, trừ khi bọn họ thả người, nếu không cho dù tông sư của hoàng thất đi, cũng khó đưa Hàn Việt trở về."

Có Đế Thịnh Thiên ở đây, người của hoàng gia sẽ không thể bước vào Tấn Nam trong những năm tháng nàng còn sống.

"Vậy an nguy của Ngũ điện hạ ......"

"Nể tình của Thái tử, tính mạng của Hàn Việt sẽ không sao, nhưng ...... trước khi giao tranh giữa hai nhà Hàn Đế lắng xuống, Đế gia sẽ không để nó về triều. Triệu Phúc, phái thêm một nhóm ám vệ đến Tây Bắc bảo vệ Thái tử, Thái tử có mệnh hệ gì, ngươi và đám ám vệ mà ngươi một tay huấn luyện mang đầu đến gặp Trẫm."

Sát khí mạnh mẽ ập đến, Triệu Phúc biết vua Gia Ninh tức giận vì chuyện của Ngũ hoàng tử, càng xem trọng an nguy của Thái tử, cung kính nhận lệnh lui ra ngoài.

Trong Thượng thư phòng, vua Gia Ninh đi tới bàn cát bên cạnh ngự án, tay phải lướt qua bàn cát, đưa tay cầm một nắm cát mịn, để cát mịn từ trong tay rơi xuống, rắc lên bàn cát suốt quãng đường từ Tấn Nam đến một khe núi địa hình hiểm trở, rồi dừng lại.

Vua Gia Ninh nhìn chằm chằm nơi đó với vẻ mặt khó lường, trầm ngâm hồi lâu. Gió lạnh thổi vào thư phòng, ông ho khan một tiếng, thu tay rồi về noãn các nghỉ ngơi.

Một bức mật thư trên ngự tọa bị gió lạnh cuốn xuống trải ra trên bàn cát, trên mật thư có dấu ấn của Bắc Tần vương tình cờ rơi xuống khe núi vừa nãy vua Gia Ninh dừng ở đó.

Trong Thượng thư phòng an tĩnh, đó là bức thư nghị hòa và núi Hổ Tiếu trùng trùng điệp điệp được bí mật đưa tới, gió thổi qua, giấy lay động theo gió, tiếng sột soạt không thể nói thành lời, như đang cười nhạo hàng trăm ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh ở Tây Bắc vẫn cố chấp thù hận.

Thật ra cái gọi là thiên hạ, chẳng qua là trò chơi vương giả, nắm giữ quyền lực, chỉ vậy mà thôi.

Tuy chiến sự Tây Bắc hòa hoãn, nhưng mạch ngầm đang trào dâng, đại chiến đang trên đà nổ ra. Hai người thống soái vạn quân, không phải là những người có thể thư giãn. Đế Tử Nguyên vốn nghĩ Hàn Diệp sẽ về thành Huệ An trợ giúp Ôn Sóc sau khi tế bái An Ninh, nào ngờ Hàn Diệp dường như đã quên chiến sự ở Tây Bắc, ở lại thành Thanh Nam. Một năm qua, hai người bôn ba khắp các thành Tây Bắc, rất khó gặp nhau, sau khi An Ninh chết, khúc mắc giữa hai người càng thêm sâu, trận chiến sẽ kết thúc trong vòng ba tháng nữa, không thể đoán được kết cục trong tương lai, vì vậy, dù biết tình thế nghiêm trọng, nàng hiếm khi quên đi trách nhiệm của thống soái một quân, cũng không đuổi Hàn Diệp về Đồng quan.

Tướng doanh của thành Thanh Nam đóng quân ngoài thành trăm thước, Đế Tử Nguyên thường luyện binh và truyền đạt quân lệnh trong quân doanh, trừ khi cần thiết mới trở về thành. Nửa tháng nay, các tướng sĩ và dân chúng ở thành Thanh Nam phát hiện thống soái xem quân lệnh như núi của bọn họ không còn thích ngâm mình trong quân doanh nữa, sau khi luyện binh vào giữa trưa xong liền vội vàng mang một chồng mật tấu cưỡi ngựa chạy nhanh về phủ thành chủ, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng đóng băng suốt nửa năm trên lưng ngựa cuối cùng cũng đã tan.

Nếu không phải sống trong chiến sự nghiêm trọng này, Tĩnh An Hầu quân sẽ là một đại cô nương thật sự, người dân cả thành e rằng đều nghĩ thống soái của bọn họ giấu một giai nhân trong phủ!

Thật ra phỏng đoán này, tuy rằng không đúng, nhưng cũng không xa. Hàn Diệp không phải giai nhân, nhưng là chàng rể tốt nhất được nữ tử thiên hạ mơ ước, ngoại trừ Đế Tử Nguyên.

An nguy của Hàn Diệp liên can đến sự ổn định của cả triều đình Đại Tĩnh, Đồng quan có binh lực mạnh nhất, đồng nghĩa có thể bảo vệ hắn. Hắn đến thành Thanh Nam là chuyện bí mật, ngoài phủ thành chủ canh phòng nghiêm ngặt, hắn cũng không thể đi lung tung.

Mỗi ngày, Đế Tử Nguyên đội gió lạnh mang theo chồng mật tấu trở về phủ, luôn đi chậm lại trong hành lang dài nội viện, thản nhiên liếc nhìn người ôm lò sưởi dưới mái hiên luyện thư pháp, sau đó vội vàng đến thư phòng đối diện suy luận binh pháp.

Kể từ lần trước sau khi nói về An Ninh, dù Hàn Diệp ở lại phủ thành chủ, nhưng hai người chưa từng nói với nhau lời nào.

Thư phòng và tiểu viện Hàn Diệp nghỉ ngơi, cách nhau một hành lang và một cây mai nở nộ trong mùa đông. Qua cửa sổ thư phòng và những cành cây thưa thớt, luôn có thể thấy bóng người màu xanh đó. Đế Tử Nguyên không hiểu được tại sao ngày nào cũng chạy về phủ, cũng như không hiểu tại sao ngày nào cũng ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một lần.

Rõ ràng nàng biết, từ mười hai năm trước, nàng và Hàn Diệp chỉ còn lại tử cục, đời này không thể giải.

Nhưng trải bao nhiêu chuyện, nàng càng biết rõ bản thân không thể hận người này. Chỉ là nàng không biết, Hàn Diệp với nàng rốt cuộc là một tồn tại thế nào.

Đế Tử Nguyên có một ưu điểm chính là thường vứt những chuyện không thể hiểu ra sau đầu, đến lúc hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, hiện giờ cơn đau trong lòng cũng sắp lành lại. Vậy nên nàng vẫn hàng ngày chạy tới lui giữa phủ và quân doanh, theo thói quen ôm một chồng binh thư mật tấu lớn lao đi vội vã, vô tình lại thường xuyên lén nhìn Hàn Diệp lười biếng không biết đang làm gì dưới mái hiên đối diện.

Họ chỉ cách nhau một khoảng sân, như thể là một, mà cũng lại như cách cả vùng trời.

Tính cách của Đế Tử Nguyên kiêu ngạo ngang ngược, mình ta độc tôn, lại có thể nhẫn nhịn từng ngày, trong lòng còn có vui vẻ và an tâm thầm kín.

Cho đến nửa tháng sau, nàng hái một vài quả táo ngoài thành Thanh Nam, định ném chúng cho người thanh niên nhàn nhã im lặng ngoài viện mỗi ngày, thử nói vài câu, nhưng lại đột ngột dừng lại khi băng qua hành lang, mới biết bản thân cuối cũng có chút ham muốn.

Dưới mái hiên, bút lông giấy mực còn đó, ấm trà vẫn nghi ngút khói, nhưng trên ghế gỗ, lại không còn người thanh niên nhướng mày cầm bút.

Hàn Diệp đi rồi, sớm đã nên như vậy, lại không hề báo trước, đến lời cáo biệt cũng không có.

Trong lòng ôm quá nhiều mật tấu, táo trong tay không cẩn thận rơi xuống đất, nhìn mấy quả táo an tĩnh lăn trên hành lang, rũ mắt xuống, hồi lâu sau, mới buông một tiếng thở dài.