Đế Hoàng Thư

Chương 104




Xe ngựa vững vàng dừng trước lầu Linh Tương, tiếng đàn ca dạ vũ từ trong truyền tới, vô cùng náo nhiệt. Uyển Thư gõ gõ cửa xe ngựa, đang định gân cổ gọi hai vị tôn Phật ra ngoài, lúc này rèm cửa bị vén lên, hai người lần lượt nhảy xuống.

Uyển Thư trợn to mắt, nhìn vết bầm ở khóe mắt hai người, sắc mặt biến hóa khó lường, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình "Tiểu, tiểu thư, công chúa, vào thôi." với thân phận của hai người này, vậy mà lại đánh nhau trong xe ngựa, truyền ra ngoài cũng không sợ thành trò cười.

Đế Tử Nguyên và An Ninh ngược lại rất thản nhiên, nhìn nhau một cái, đi vào lầu Linh Tương, vừa mới vào liền phát hiện không khí đại sảnh có chút không bình thường.

Hôm nay là mười lăm, theo lệ Lâm Lang phải diễn tấu đàn trên khán đài cho quan khách mới đúng, nhưng trên khán đài lúc này lại không có ai, quan khách trong đại sảnh đang ngồi ngay thẳng, nhấp rượu hết sức yên tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn các trên lầu hai, nét mặt quỷ dị.

An Ninh và Đế Tử Nguyên nhìn theo, đều ngẩn ra.

Đầu cầu thang, một hàng thị vệ canh giữ mặc y phục ngoại quốc, nắm loan đoan trong tay, khuôn mặt thô kệch, dáng vẻ lạnh lùng, thản nhiên nhìn chằm chằm quan khách trong đại sảnh. Trong Mẫu Đơn các trên lầu hai, tiếng đàn liên miên không ngừng, xen lẫn tiếng cười hào sảng của nữ tử.

Đế Tử Nguyên và An Ninh là khách quen của lầu Linh Tương, quan khách nơi này cũng tính là quen mặt, vẻ mặt kinh ngạc khi thấy biểu tình trên mặt hai người, hiển nhiên là bị vết thương trên mặt các nàng làm giật mình, nhưng đám người này cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chuẩn bị xem kịch hay. Nghe nói công chúa An Ninh là người bá đạo, mỗi lần tới đều chỉ danh Lâm Lang tiếp khách, hôm nay bị người đoạt trước, sợ là không được yên ổn.

Cũng không biết nữ tử trong Mẫu Đơn các kia có lai lịch gì, khiến Ngọc đại nương sợ hãi không nói, còn quang minh chính đại dạo thanh lâu bao tiểu quan như vậy? Nhìn trang phục của những hộ vệ này, chẳng lẽ nào là ......

Ngọc đại nương đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy hai người này, khí lạnh cũng không hít vào được, thiếu chút ngất xỉu. Hôm nay là ngày gì thế này, sao lại tụ hết đến đây vậy, còn để bà sống hay không đây. Trong lòng than thì than nhưng Ngọc đại nương vẫn uốn éo mông đi xuống, nghênh đón An Ninh "Công chúa điện hạ ......"

"Quy tắc cũ, Mẫu Đơn các, Lâm Lang, Nữ nhi hồng thượng đẳng, không thể thiếu cái nào." An Ninh xua xua tay, giọng vang vọng như chuông, một 'bộ dáng thiếu đòn lão tử là công chúa, lão tử là lớn nhất'.

Hai người cũng không phải kẻ ngốc, hộ vệ ở đầu cầu thang thoáng nhìn đã biết là người Bắc Tần. Kinh thành ai cũng biết hai nàng thích dạo lầu Linh Tương nghe khúc, công chúa Bắc Tần này lại chạy tới đập sân ...... các nàng một là công chúa hoàng gia, một là công hầu nhất phẩm, lẽ nào còn không dám tiếp chiêu trên địa bàn của mình sao? Truyền ra ngoài không phải trò cười, mà là mất mặt!

Đại sảnh lập tức an tĩnh, quan khách nhìn công chúa An Ninh, ánh mắt tự hào, đây mới là công chúa Đại Tĩnh của bọn họ, rất hào khí!

"Công chúa điện hạ, vị kia, vị kia là ......." Ngọc đại nương ấp úng hồi lâu, quả thật không biết nên khuyên giải thế nào, hai người đều là công chúa, thân phận tương đương, bà không chọc nổi ai hết, chỉ đành quay đầu nhìn Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên nhướng mày "Mẫu Đơn các, Lâm Lang, Nữ nhi hồng thượng đẳng, thêm mười tiểu tư có nhan sắc, một thứ cũng không thể thiếu."

Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, chân Ngọc đại nương mềm nhũn, khóc không ra nước mắt. Vị bên trong kia hết sức vừa ý mấy tiểu tư, hận không thể lập tức đoạt về phủ, sao mà kéo ra được!

"Hầu quân, trong Mẫu Đơn các là khách quý của Bắc Tần ..." Ngọc đại nương run rẩy đáp. Đế Tử Nguyên kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, nhưng dù sao cũng là nữ tử, gọi Hầu gia thì có chút dở dở ương ương, nên lấy cách gọi của người trong kinh thành.

"Đạp cửa, đuổi đi." Đế Tử Nguyên mắt cũng không nâng, ung dung nhàn nhã nói.

Trên đại sảnh vì lời của Đế Tử Nguyên mà hoàn toàn yên tĩnh, thị vệ ở đầu cầu thang nghe vậy, đằng đằng sát khí nhìn về phía Đế Tử Nguyên, khí thế mạnh mẽ lại đụng phải ánh mắt hết sức lãnh đạm kia. An Ninh nhìn Đế Tử Nguyên, thay mọi người dựng ngón cái, thần sắc phơi phới.

Đúng lúc này, cửa sổ Mẫu Đơn các bị đẩy ra, giọng sang sảng của nữ tử đột nhiên vang lên.

"Ngươi quả là người bá đạo, chuyện gì cũng phải có trước có sau, ngươi dựa vào gì mà đuổi ta đi?"

Mọi người giương mắt nhìn nữ tử dựa bên cửa sổ tôn quý bất phàm, dáng vẻ hiên ngang, sự ngạo nghễ giữa hai hàng lông mày cũng không thua kém An Ninh.

Đế Tử Nguyên giương mắt, đôi mắt đen láy trong suốt, ôn hòa lên tiếng "Dám hỏi cô nương là quốc mẫu Đại Tĩnh, Bắc Tần hay Đông Khiên?"

Nữ tử kia giật mình, lắc đầu.

"Bây giờ cô nương có thể lấy ra mười ngàn tiền bạc?"

Nữ tử dựa bên cửa sổ nhướng mày "Không lấy ra được thì làm sao?"

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, môi mỏng mím nhẹ "Từ xưa tới nay, quan khách đến chốn thanh lâu sở quán đều có quyền thế tiền bạc, bọn ta đây một là công chúa Đại Tĩnh, một là công hầu nhất phẩm, quyền thế của cô nương không cao bằng bọn ta, tiền bạc cũng không nhiều hơn bọn ta, còn không phải ở thế hạ phong sao, tất nhiên phải để lại thứ tốt nhất, cô nương nói ...... có đúng không?"

Lúc Đế Tử Nguyên nói lời này, quá mức phóng khoáng khoe khoang. Quan khách trong sảnh nhất thời không nhịn được, hô lên 'hay lắm'.

Trước tiên không cần quan tâm mấy nữ tử tranh giành địa bàn trong thanh lâu có tính là kỳ quái hay không, dù sao bọn họ cũng hi vọng cô nương Đại Tĩnh sẽ thắng!

Nữ tử kia nhìn Đế Tử Nguyên hồi lâu, cười lớn "Hay cho một Đế Tử Nguyên, không hổ là nữ thổ phỉ danh chấn Tấn Nam, tính tình ngươi rất tự tại thoải mái. Ngươi nói tới hai điều này, bổn tiểu thư tạm thời quả thật không so được, cam tâm tình nguyện nhận thua."

Nàng dừng một chút "Nếu ngươi quanh minh chính đại ngang ngược như vậy, ta cũng không che giấu gì nữa, Bắc Tần Mạc Sương, bái kiến Đại Tĩnh công chúa An Ninh, Tĩnh An Hầu quân." nói xong, nàng lại từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, nhẹ nhàng dừng trước mặt Đế Tử Nguyên và An Ninh.

Quan khách trong sảnh nghe thấy liền hít một hơi khí lạnh, nữ tử này thế mà lại đúng là đại công chúa Bắc Tần. Thật hoang đường, đưa quốc thư muốn thành hôn với Thái tử, lại còn dám đường hoàng chạy đến thanh lâu tìm tiểu quan, đang khi dễ Đại Tĩnh bọn họ sao?

Lúc này, bọn họ lại quên hành động vĩ đại ban đầu của Đế Tử Nguyên cũng là vừa cầu cưới Thái tử vừa dạo thanh lâu.

Thấy tính cách công chúa Bắc Tần này nhanh nhẹn, không câu nệ tiểu tiết, trong mắt An Ninh có mấy phần tán thưởng, nhưng nàng là người có tính tình khó chịu, bị người khác bới móc, nhất thời không có ý định kết giao bằng hữu nói "Công chúa từ xa tới là khách, theo lý chúng ta nên làm tròn phận làm chủ, chỉ là hôm nay không thích hợp, ngày khác nói sau."

Đế Tử Nguyên thấy An Ninh đi qua, nên không nói nữa, đứng ở bên cạnh.

"Cũng được." Mạc Sương hưng phấn liếc nhìn hai người một cái, dẫn thị vệ đi về phía cửa lớn, lúc đi qua Đế Tử Nguyên, bước chân dừng lại, cúi gần bên tai nàng.

"Vốn dĩ ta định tới Đại Tĩnh chơi một chuyến, sau đó tuỳ tiện tìm một lý do quay về Bắc Tần. Nhưng bây giờ bổn công chúa đổi ý rồi ......" nàng cong khóe miệng "Thân phận thái tử phi Đại Tĩnh chắc không thấp hơn công hầu nhất phẩm nhỉ."

Vẻ mặt Đế Tử Nguyên không thay đổi, không dao động. Mạc Sương phất phất tay, cười to, nghênh ngang rời đi.

Vẻ mặt An Ninh thay đổi, nhíu mày muốn kéo nàng ta, lại bị Đế Tử Nguyên kéo tay áo.

"Yên tâm, nàng ta không gả vào Đông cung được."

An Ninh ngơ ngẩn trước giọng nói chắc chắn của Đế Tử Nguyên, lại gần hỏi "Sao ngươi biết?"

Đế Tử Nguyên đi tới Mẫu Đơn các trên lầu hai, dáng vẻ thản nhiên "Ta đã từng lấy ba mươi ngàn thủy quân cầu cưới hoàng huynh ngươi, hắn nói hắn thích những nữ tử dịu dàng như nước, dung nhan thoát tục, dáng vẻ vị đại công chúa Bắc Tần này rất được, nhưng tính cách thì rất kém, ngươi không cần lo."

Nét mặt An Ninh biến hóa khó lường, theo vào Mẫu Đơn các, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên đã ngồi xuống, chỉ kém nhìn ra một đóa hoa, thấy dáng vẻ nàng thản nhiên, chán nản nhún vai, than thở cho hoàng huynh nhà mình.

"Tử Nguyên, ta thấy ngươi hình như không thích vị công chúa Bắc Tần này, tuy nàng ngang ngược, nhưng tính tình cởi mở, thành thật mà nói rất giống ta, sao ngươi lại không thích nàng?" An Ninh lên tiếng hỏi, sự lạnh nhạt của Đế Tử Nguyên với Mạc Sương lộ rõ trong giọng nói.

"Ngươi thích người Bắc Tần?" Đế Tử Nguyên nhướng mày hỏi.

An Ninh lắc đầu, thở dài "Ta ở Tây Bắc bốn năm, không biết gϊếŧ bao nhiêu người Bắc Tần, bọn họ hận không thể ăn thịt ta, uống máu ta. Trận chiến ở núi Lĩnh Nam, ta dẫn ba nghìn người bị vây nửa tháng, cuối cùng chỉ có năm trăm người còn sống theo ta thoát ra, lúc đó ta sinh lòng căm thù với toàn bộ người Bắc Tần, còn nói thích gì ở đây."

Đại Tĩnh và Bắc Tần giao chiến mấy chục năm, thù nước nằm ngang ở giữa, sao có thể dễ dàng xua tan cảm giác thù địch. Vị công chúa Bắc Tần kia vừa vào kinh liền gây rắc rối với nàng, hẳn cũng là nguyên nhân này.

"Cho nên, ta cũng không thích. Chờ mấy chục năm nữa Đại Tĩnh và Bắc Tần thật sự hòa bình rồi nói." Đế Tử Nguyên nhấp một ngụm rượu, còn câu vẫn chưa nói ra, năm đó quân Đế gia ở núi Thanh Nam trước là Bắc Tần phục kích, sau bị Trung Nghĩa Hầu chặn gϊếŧ mới chết toàn quân. Lão Bắc Tần vương và Thái hậu chắc chắn có cấu kết, chỉ là nàng không tìm được chứng cứ xác thực mà thôi.

Hơn nữa, hình như trời sinh nàng đã có chút không thích vị công chúa Bắc Tần này, về phần lý do, mặc kệ đi, chưa nghĩ ra được.

Núi Phù Lăng, trong rừng mai, vàn cờ đang diễn ra trên bàn đá, quân đen gần bại, quân trắng dần chiếm thế thượng phong.

"Kỳ nghệ của con vẫn là ta dạy, không ngờ bây giờ ta lại không bằng con." Đế Thịnh Thiên miễn cưỡng giơ quân đen không tìm được chỗ đặt cờ, cười nói.

Hàn Diệp hơi cong khóe môi "Sư phụ luôn thờ ơ mọi chuyện, không quan tâm quá trình đặt cờ, tất nhiên sẽ thua."

"Quá trình không quan trọng, trước nay ta chỉ nhìn kết quả." Đế Thịnh Thiên chuyển động quân cờ trong tay, nhíu mày "Nghe nói lại có người kéo cho con một mối hôn sự."

Hàn Diệp đặt một quân cờ, ánh mắt hờ hững "Là đại công chúa Bắc Tần."

"Tiểu tử, diễm phúc của con không tệ."

Ván cờ đã kết thúc, quân trắng đại thắng, quân đen tan rã. Đế Thịnh Thiên ném quân cờ trở lại bát đựng cờ "Nào, thêm một ván."

"Sư phụ." Hàn Diệp đột nhiên lên tiếng "Tương lai ... con và Tử Nguyên, người sẽ giúp ai?"

Ánh mắt của thanh niên thẳng thắn trong suốt, nhưng lạnh lẽo sâu thẳm, khác hẳn với lúc ở biệt viện hoàng gia mười mấy năm trước.

Đế Thịnh Thiên cười cười, buồn bã đột nhiên hiện lên trong mắt.

"Thứ mà hai con muốn đều giống nhau, dựa vào bản lĩnh đi." nàng đứng dậy, đi tới đỉnh núi, đất trời bao la in làn tóc trắng như tuyết của nàng, có chút vắng lặng.

"Hàn Diệp, đừng trở thành Hàn Tử An thứ hai, cũng không cần để Tử Nguyên trở thành Đế Thịnh Thiên thứ hai."

Gió lạnh thổi qua, lời của Đế Thịnh Thiên thổi tan trong gió, dần không thể nghe thấy.

Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Đế Thịnh Thiên. Ở nơi mà nàng không nhìn thấy, nhẹ gật đầu.

Gặp nhau nửa đời, ràng buộc một đời, sư phụ, con sẽ không để nàng như vậy.