Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 89




Triệu Chân vào cung từ Phủ Thừa tướng, thừa tướng thêm cho nàng vài nha hoàn làm của hồi môn, vì biết thừa tướng là người của Trần Chiêu nên có lẽ những nha hoàn này sẽ hữu dụng, vậy nên nàng cũng không quan tâm, chỉ là không ngờ Trần Chiêu lại dùng cách này để vào đây! Nếu chàng ở Phủ Thừa tướng vậy tối hôm qua sao chàng không tới gặp nàng? Bây giờ lại giả nữ vào cung gặp nàng, có phải chàng nghiện giả nữ rồi hay không?

Nhìn nam nhân trước mặt mình, có lẽ đã có kinh nghiệm từ trước, sợ bị người khác nhận ra nên lần này chàng trang điểm đậm hơn, khuôn mặt thanh lệ trở nên quyến rũ hấp dẫn lòng người, không biết nhét thứ gì vào trước ngực mà sóng lớn mãnh liệt, vòng eo được siết chặt, nhẹ nhàng lại uyển chuyển, dáng vẻ này quả thật không thể soi mói được! May mà chàng là nam nhân của nàng, may mà chàng không vào cung tranh giành sủng ái....Nếu không nàng sẽ phải đánh đuổi con hồ ly tinh này ra ngoài!

Thân làm một nữ nhân chính hiệu, Triệu Chân khóc trong lòng nhiều chút, tuy nàng thích mỹ nhân nhưng nữ nhân vị quá nặng nàng có chút không chịu nổi.

Triệu Chân che bụng: Con à, mau nhắm mắt lại, phụ hoàng của con vậy là không đúng, sau này con không được học theo cha con!

Tuy Triệu Chân cẩu thả nhưng vẫn rất quan tâm tới chuyện giáo dục con cái, khi mang thai con gái, nàng tìm người hỏi thăm xem phải chú ý tới những chuyện gì, nghe nói khi nữ nhân mang thai thích làm gì thì con sinh ra sẽ thích cái đó, lúc ấy nàng và Triệu Chiêu đang giận nhau, vì muốn con cái sinh ra biết học hành, mỗi ngày nàng ép bản thân mình đọc sách, con gái sinh ra quả nhiên là thông minh, tuy bị phụ hoàng ép học hành nhưng ít nhất nó còn hiểu được. Khi mang thai con trai, nàng và Trần Chiêu trở mặt hoàn toàn, vò đã mẻ lại sứt, ngày nào nàng cũng ăn uống bừa bãi trông chờ tới ngày sinh, con trai sinh ra quả nhiên là ngốc nghếch, chuyện bình thường nó thích chỉ có ăn rồi ngủ, đứa thứ ba không thể học bộ dạng này của cha nó được! Nếu là con gái thì không sao, lỡ như là con trai thì phải làm thế nào?

Đương nhiên Trần Chiêu chú ý tới vẻ mặt của Triệu Chân, lần này nàng thấy chàng giả nữ nhưng không còn ra vẻ không đứng đắn như mấy hôm trước, mà rõ ràng rất ngạc nhiên và chống đối, trong lòng chàng trĩu xuống, không thể không nghi ngờ có phải nàng tin vào những lời gièm pha rồi hiểu lầm chàng hay không.

Trần Chiêu bước tới, giọng điệu có chút tủi thân. Triệu Chân...

Triệu Chân vội vàng giơ chân để lên lồ ng ngực chàng ngăn cản chàng bước tới, dưới bàn chân mềm nhũn, không biết là chàng bỏ gì vào trong ngực, nàng che mắt của mình rồi nằm xuống giường. Rửa mặt sạch sẽ rồi lại đây. Còn cả món đồ trước ngực chàng nữa, lấy xuống đi!

Trần Chiêu thấy nàng như vậy, trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, để Triệu Chân lấy một chậu nước tới, rửa sạch khuôn mặt rồi lấy túi bông trên ngực ra. Chàng không muốn ăn mặc như vậy, nhưng giữa tôn nghiêm và thê tử thì thê tử vẫn quan trọng hơn, vậy nên cũng không nghĩ nhiều, huống chi Triệu Chân lại thích, không ngờ bây giờ nàng lại chê...

Trần Chiêu tẩy trang xong quay lại, Triệu Chân đã mặc áo khoác xong rồi ngồi ở mép giường, trong mắt không có tức giận hay là tâm trạng không hài lòng mà là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, chàng không hiểu: Nàng làm sao vậy?

Trần Chiêu bước tới, không nhanh cũng không chậm, thấy Triệu Chân không ngăn cản chàng tới gần, liền chần chờ ngồi bên cạnh nàng.

Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người một suy nghĩ, bầu không khí bước vào sự ngượng ngùng trước giờ chưa từng có.

Trần Chiêu đang suy nghĩ: Phải làm thế nào để hỏi lý do tại sao mấy hôm nay Triệu Chân lại phớt lờ chàng mà không có vẻ như chàng đang chất vấn vấn nàng.

Còn Triệu Chân đang suy nghĩ: Phải nói thế nào với chàng chuyện mình đang mang thai, Trần Chiêu biết rỗi có cảm thấy không đúng lúc hay không?

Hai người do dự một lúc, đồng thời lên tiếng.

Trần Chiêu: Là ta đã làm sai điều gì khiến mấy hôm nay nàng không muốn gặp ta?

Triệu Chân: Ta quên uống thuốc, không ngờ lại mang thai.

Hai người nhìn nhau.

Triệu Chân buồn bực. Ta không muốn gặp chàng lúc nào?

Trần Chiêu sửng sốt: Nàng vừa nói gì? Mang thai?

Đây là lần thứ ba Trần Chiêu làm cha, lần đầu tiên Triệu Chân mang thai, ước chừng thai được bốn tháng mới biết, nàng là người bất cẩn, mỗi ngày đều múa đao lộng thương, suýt chút nữa đã làm sẩy thai, Trần Chiêu sợ tới mức không còn tâm trí nào để cảm nhận niềm vui làm cha, ngày nào cũng bận rộn học y thuật xem phải chăm sóc thai nhi như thế nào, chăm sóc nữ nhân có thai ra sao, bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, mãi tới khi con gái sinh ra, ôm thiên hạ nhỏ trong ngực chàng mới cảm nhận được một chút niềm vui làm cha. Nhưng lúc ấy phu thê còn trẻ, thiếu hiểu biết, Triệu Chân lại là một người mẹ không đáng tin, trông con hay thay tã đều là chuyện Trần Chiêu làm, tháng ở cữ Triệu Chân còn không cho con bú, tung con gái lên đùa vui giống như đồ chơi, ngày nào Trần Chiêu cũng phải lo lắng con gái mình bị nàng chơi tới chết, mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần vì lo lắng, niềm vui được làm cha cũng dần phai nhạt.

Lần mang thai thứ hai của Triệu Chân là do chàng bẫy vậy nên ngày nào cũng tới thăm Triệu Chân, lần nào Triệu Chân cũng tức giận đuổi chàng ra ngoài, Trần Chiêu sợ nàng bị động thai nên không dám tới thăm nàng nữa, con trai vừa được sinh ra là Triệu Chân đã đưa tới chỗ chàng, thể hiện ra mặt rằng mình không thích đứa con trai này, vậy nên Trần Chiêu nhìn đứa con trai này của mình cũng khó mà cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa, chàng cũng đã là hoàng đé, không có cách nào chăm sóc con của mình giống như xưa nên giao con trai mình cho cung nhân chăm sóc, chỉ khi nào biết nói mới thỉnh thoảng dạy dỗ nó/

Nhưng đứa bé bây giờ có ý nghĩa khác xưa, đứa con này có sau khi hai người chàng tình thiếp nguyện, có thể xem là chuyện tốt, đáng quý.

Trần Chiêu nhìn cái bụng bằng phẳng của Triệu Chân, mang theo vẻ khó tin sờ lên bụng nàng. Có thật sao? Chàng còn tưởng phải một thời gian nữa mới có, không ngờ đứa nhỏ này lại tới đột ngột như vậy.

Triệu Chân gật đầu. Ta lừa chàng làm gì? Nói rồi do dự nhìn chàng. Chàng có muốn đứa nhỏ này không?

Trần Chiêu vừa nghe nàng hỏi vậy đã lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối lại nghiêm túc. Muốn! Đương nhiên là muốn! Sao lại không muốn? Đây không phải là chuyện nàng mong đợi hay sao? Ta đã đồng ý con sinh ra theo họ Triệu rồi, sao nàng lại không muốn nó?

Triệu Chân bị xả một chàng pháo ngạc nhiên, nàng nói bỏ nó lúc nào? Sao chàng lại đột nhiên kích động như vậy...

Triệu Chân đặt tay lên tay chàng, cúi đầu nói. Ta không nói không cần nó, ta sợ bây giờ không đúng lúc, chàng...

Triệu Chân còn chưa nói xong, Trần Chiêu đã cắt ngang. Đây là cốt nhục của chúng ta, sao lại không đúng lúc? Nó có thể tới, chính là thời điểm tốt nhất! Nói rồi liền ngồi lại gần, khẽ xoa bụng của nàng, tựa như có thể chạm vào đứa trẻ vẫn chưa hình thành. Nó được bao lâu rồi? Nàng phát hiện khi nào?

Triệu Chân ngước mắt nhìn chàng, giữa hai lông mày của chàng đều là nét vui mừng, chàng thật sự thích trẻ con, trước kia con trai và con gái cũng đều do chàng chăm sóc, nàng cũng nghĩ chàng sẽ cần đứa nhỏ này.

Triệu Chân bị nhiễm cảm giác vui vẻ của chàng, có chút nhẫn tâm nói. Hơn mười ngày trước! Hôm ấy ta uống rượu, cảm thấy dạ dày khó chịu nên bảo Thiệu Hân Nghi qua xem thử, đứa nhỏ này chắc cũng được hai tháng rồi.

Trần Chiêu nghe xong liền trừng mắt tố cáo nàng. Nàng mang thai mà còn uống rượu?

Triệu Chân chột dạ cúi đầu. Lúc ấy ta không biết mình mang thai...Nếu biết ta sẽ không uống, chàng yên tâm đi, hôm đó ta không uống nhiều! Thật đó!

Tửu lượng của Triệu Chân mà không uống bao nhiêu? Trần Chiêu không tin nàng, cau mày nói. Đứa bé có ổn không? Nàng uống rượu có gây ảnh hưởng gì cho nó không?

Triệu Chân lắc đầu. Không sao cả, ta đã uống thuốc rồi, mấy hôm nay luôn uống thuốc dưỡng thai.

Cái thai này không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa Triệu Chân lại vô tâm, không chăm sóc tốt là không được, xem ra phải nói rõ cho con trai biết, nếu con trai biết thì Triệu Chân mới có thể yên tâm dưỡng thai trong cung, hơn nữa chuyện cũng phải được giải quyết càng sớm càng tốt, để đứa trẻ có thân phận khi được sinh ra.

Trần Chiêu nhìn về phía nàng, nói. Triệu Chân, chúng ta nói chuyện này cho con trai biết đi, nếu nàng muốn dưỡng thai trong cung thì phải nói cho con trai biết, nó biết rồi mới có thể chăm sóc nàng. Hơn nữa, con trai đã biết ta là phụ hoàng của nó rồi.

Triệu Chân nghe vậy mở to mắt. Con trai biết rồi?

Trần Chiêu gật đầu, kể lại rõ ràng cho nàng nghe chuyện tiến cung gặp con trai hôm trước.

Triệu Chân nghe xong vẻ mặt sụp đổ, nói. Con trai chắc chắn giận ta vì đã lừa dối nó...

Trần Chiêu an ủi nàng. Nó dám? Tính cách của nó không phải nàng không biết, người rất nhát gan, nàng nguýt nó cái thôi nó đã không dám trách nàng, hơn nữa chúng ta cũng vì lấy đại cục làm trọng nên mới giấu nó, đúng không? Chuyện này không tính là lừa dối.

Nói bậy, Trần Chiêu đây là đang bắt nạt con trai vì tính cách nó tốt, nếu Trần Chiêu và con trai con gái hợp sức lừa nàng, nàng nhất định đánh từng người một trận, đánh tới khi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi.

Triệu Chân gật đầu. Được rồi, thế thì nói cho nó biết đi.

Giải quyết xong chuyện này, Trần Chiêu mới nhớ tới chuyện lúc trước mình định hỏi, nhìn bộ dạng này của Triệu Chân không giống như có hiểu lầm với chàng, vậy sao đột nhiên lại không gặp chàng?

Tại sao mấy hôm trước nàng không gặp ta?

Triệu Chân nghe chàng hỏi mới nhớ chàng từng nhắc tới chuyện này, liền trả lời. Chẳng phải Thẩm Kiệt đã đưa mật thư cho chàng sao?

Trần Chiêu nghe xong đương nhiên là không hiểu. Mật thư gì? Lẽ nào tờ danh sách được gửi tới phủ công chúa là do Thẩm Kiệt đưa? Đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Chân vừa nghe đã biết Thẩm Kiệt làm không tốt, vậy nên nàng kể cho Trần Chiêu nghe chuyện nàng và Thẩm Kiệt, còn cả những chuyện biết được từ miệng Thẩm Kiệt, cuối cùng tức giận nói. Thằng nhóc đáng chết này! Bảo nó nói cho chàng giúp ta, mà nó lại gửi danh sách này!

Trần Chiêu nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc, làm rõ chân tướng, nói lời công bằng cho Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt làm vậy là đúng, bây giờ người đứng trong tối đều đang quan sát Phủ Tề Quốc công và phủ công chúa, nếu danh sách kia không cẩn thận bị người ta tóm được, nếu chỉ có tên của những người lui tới với Dự Ninh Vương thì không thể cách chức, nếu viết chuyện của nàng thì sẽ biết là Thẩm Kiệt làm, mối quan hệ giữa ta và nàng còn có thể bị bại lộ. Nếu Thẩm Kiệt muốn nội ứng ngoại hợp thì cẩn thận như vậy là đúng.

Triệu Chân nghe vậy dáng vẻ kiêu ngạo liền biến mất. Ồ, vậy...cũng được, xem như nó làm việc có đầu óc. Sau đó nhìn Trần Chiêu. Chàng cũng thế, đang nghĩ gì không biết? Ta là loại người không phân rõ đúng sai sao? Sao có thể dễ dàng hiểu lầm chàng được?

Trần Chiêu nghe vậy nở nụ cười bất đắc dĩ, nắm tay nàng, nói. Ta là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vất vả lắm mới dỗ được nàng quay về, lúc nào cũng phải cẩn thận. Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp trong veo kia nhìn nàng trìu mến, trong giọng nói còn ẩn chứa chút tủi thân. Bên cạnh nàng nhiều oanh oanh yến yến như vậy, ta là người cũ sợ sẽ thất sủng. Muốn lấy lòng của nàng thì phải siêng năng chăm chỉ, không được lơ là giây phút nào. Nghe nói mấy hôm trước nàng còn gặp Trần Khải Uy, không biết vì công hay vì tư...

Nghe tới đây, Triệu Chân hôn chàng một cái, bàn tay không an phận âm thầm lần vào y phục của chàng. Chàng không biết, mấy hôm nay ta rất nhớ chàng, nhớ khuôn mặt hấp dẫn của chàng, đôi môi mềm, cái eo thon, còn cả vẻ hút hồn trên giường của chàng, nhớ chàng nhất....đại bảo bối à. Dứt lời đã mò vào trong da thịt chàng.

Trần Chiêu đỏ mặt, ngăn tay nàng lại. Không được! Đã mang thai mà còn không an phận! Ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm, không thể quan hệ!

Triệu Chân đẩy chàng xuống giường, hôn l3n cần cổ trắng nõn của Trần Chiêu. Ta mặc kệ, để ta sờ chàng cho thỏa nào...

Trần Chiêu không dám đôi co với nàng, sợ làm tổn thương tới đứa con trong bụng, liền dỗ dành. Nàng nằm xuống đi, ta dùng cách khác giúp nàng thoải mái, được không?

Triệu Chân nghe xong quả nhiên dừng lại, chớp chớp mắt, hứng thú nhìn chàng. Cách gì? Ánh sáng trong mắt đều hiện ra ngoài.

Trần Chiêu bị nàng nhìn chằm chằm đỏ cả mặt, nói. Nàng nằm xuống trước đi...

Triệu Chân lúc này vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, còn c ởi thắt lưng của mình, nhìn chàng đầy mong đợi, giống như một bạn nhỏ chờ ăn kẹo.

Trần Chiêu thở dài, vì trói buộc trái tim nữ nhân của mình nên chàng phải hao tâm tổn trí, sớm biết chuyện phòng the với Triệu Chân không thể làm cho có lệ nên khi rảnh rỗi sẽ xem một số sách về lĩnh vực này, tìm hiểu thêm nhiều kiểu mới, không ngờ nhanh vậy mà đã dùng rồi...

Uyên ương ấm áp màn căng sóng hồng, Triệu Chân bị con trai đưa vào cung nhưng cuối cùng vẫn là Trần Chiêu hầu hạ nàng...

Hai người quên hết tất cả, ngay cả Triệu Chân cũng sắp sa vào mánh khóe mới của Trần Chiêu, cho tới khi có người sắp bước vào phòng ngủ Triệu Chân mới nhận ra, vội đè tay Trần Chiêu lại, nhỏ giọng nói. Có người tới!

Trần Chiêu hoảng sợ, vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Ai?

Triệu Chân lắng nghe, đen mặt lại, nói. Hình như là con trai... Thằng nhóc thối này, tại sao lại quay về?