Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 84




Trần Chiêu lệnh cho con trai quỳ dưới đất đứng dậy, hỏi hắn. Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu nghi thiên hạ, là mẫu thân của Tự Nhi, ngươi định xử trí nàng thế nào? Phụ hoàng hỏi ngươi, trong tay ngươi có chứng cứ xác thực chứng minh hoàng hậu muốn tạo phản không? Có chứng cứ chứng minh Tần gia muốn tạo phản không? Tần thị không phải con cháu hoàng đế, trong tay không có quyền lực, cũng không có binh quyền, muốn tạo phản rất khó khăn, dù may mắn giành được ngôi vị hoàng đế thì cũng là nghịch thần tặc tử, khó có được lòng dân, vậy thì sao có thể ngồi vững chức?

Trần Kình nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. Mặc dù trong tay hoàng nhi không có chứng cứ xác thực nhưng Tần thị hai lòng cũng đã rõ, trước kia hoàng nhi giấu giếm giúp hoàng hậu là biết lúc ấy Tần gia còn chịu sự uy hiếm của phụ hoàng và mẫu hậu nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi phụ hoàng và mẫu hậu đột nhiên mất tích, Tần gia mới hành động, có thể là muốn phế hoàng nhi, lợi dụng Tự Nhi còn nhỏ để khống chế triều chính!...

Sắc mặt Trần Chiêu trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị nói. Hoàng hậu ra tay với ngươi rồi?

Trần Kình cúi đầu, giọng nói có chút suy sụp khó tả. Lúc trước đổi huân hương trong điện của hoàng nhi, nhưng bị hoàng nhi phát hiện, hoàng nhi lệnh cho thân tiens lặng lẽ thay hương, không đánh rắn động cỏ, còn những chỗ khác thì chưa động tay động chân. Tuy hoàng nhi trông có vẻ ngu ngốc nhưng cũng là không phải là người không khắt khe, bình thường đều rất chú ý tới ăn, mặc, ở, đi lại, có lẽ trong mắt Tần thị, hoàng nhi là một kẻ ngu xuẩn nhu nhược nên mới dám làm ra thủ đoạn này!

Hắn không chỉ ngu xuẩn nhu nhược trong mắt Tần thị mà còn cả trong mắt của phụ hoàng cũng như vậy, nhưng bây giờ Trần Chiêu đã thay đổi cái nhìn về con trai, mặc dù có tình cảm sâu đậm với hoàng hậu nhưng cũng không tới mức mê muội, vẫn còn tìm ra điểm lạ trên người của hoàng hậu, chứng minh nó vẫn là người có đầu óc nhanh nhạy, thông minh, thân làm phụ hoàng mà lại hiểu nhầm nó nhiều năm như vậy.

Thật ra, hôn sự của nó và hoàng hậu chàng cũng có một phần đáng trách, là chàng quá thích Tần gia, cho rằng Tần thị thay đổi người đứng đầu thì sẽ không còn dã tâm, bây giờ xem ra là giấu nghề mà thôi, có thể thấy Tần thái sư này là người rất mưu mô, trước đây hỏi cưới Tần Như Yên, ông ta còn ra sức chối từ, bao nhiêu lần lén hứa gả con gái cho người khác, xem ra trước kia đều là diễn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Chiêu hỏi. Lúc ấy rốt cuộc tại sao ngươi lại đồng ý cưới hoàng hậu? Trước kia chàng có hỏi, Trần Kình liền trả lời lấy lệ, chàng và Triệu Chân đều không phát hiện ra điều gì nên không truy cứu nữa, chỉ nghĩ hai đứa nhỏ có thể yên ổn là được rồi.

Trần Kình nghe vậy lập tức thành thật kể lại chuyện trước đây Tần Như Yên mắc mưu người khác thế nào, rồi hắn ta làm anh hùng cứu mỹ nhân ra sao, cuối cùng nói. Thật ra, nếu lúc ấy hoàng nhi có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút sẽ phát hiện ra có rất nhiều manh mối, có người cố tình sắp xếp, nhưng lúc ấy hoàng nhi quá ngây thơ nên mắc bẫy.

Tại sao khi Tần Như Yên xảy ra chuyện, trùng hợp là hắn lại đang ở ngoài cung, vừa lúc có người biết hắn ở đâu nên lập tức gọi hắn tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật ra tất cả những chuyện này đều có thể cân nhắc tỉ mỉ, nhưng chỉ vì lúc ấy hắn vừa nghe nói sư tỷ bị mắc bẫy nên không để ý nhiều, vội vàng chạy tới. Sau này gạo nấu thành cơm, hắn có nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Trần Chiêu nghe vậy có hơi kinh ngạc, hóa ra là vậy, chuyện này dù sao cũng liên quan tới danh dự của con gái nhà người ta, bị che giấu cũng là điều đương nhiên, chẳng trách chàng và Triệu Chân không tra ra được gì.

Chàng suy tư một lát, nói. Tục Hoa, phụ hoàng cần ngươi tiếp tục giả vờ, bây giờ không nên đánh rắn động cỏ.

Trần Kình nghe vậy có chút khó hiểu. Phụ hoàng, tại sao? Lẽ nào để mặc mẫu hậu sao?

Trần Chiêu lắc đầu. Đương nhiên sẽ không để mặc mẫu hậu ngươi, nhưng bây giờ mẫu hậu ngươi ở đó cũng không sao, bọn họ làm vậy chẳng qua là muốn túm được tư tình giữa ta và nàng, hắt nước bẩn lên người mẫu hậu ngươi để nàng ấy không thể vào cung, sẽ không thật sự muốn lấy mạng nàng. Phía sau nàng còn có hai cây đại thụ Triệu gia và Thẩm Kiệt, bây giơ không thể hành động được. Nhưng chuyện của Tần gia không thể kết thúc ngay lập tức, như ta đã nói, Tần gia không phải dòng dõi hoàng tộc, không có quyền lực hay sức mạnh quân sự, chỉ dựa vào hoàng hậu và thái tử thì khó mà làm nên chuyện lớn, vậy nên Tần gia phải có đồng minh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không chừa lại một mống, thế nên bây giờ vẫn chưa tới lúc.

Rốt cuộc Tần gia liên minh với ai thì phải điều tra ra từng người.

Trần Kình nói. Hoàng nhi biết Tần gia có quan hệ mật thiết với những đại thần nào, hoàng nhi định xử lý từng người một.

Trần Chiêu lắc đầu. Ta đã tra xét Tần gia mấy ngày nay, Tần thái sư hành sự cẩn thận, người mà ông ta tiếp xúc ngoài mặt chưa chắc đã là đồng minh của ông ta, số người mà ngươi và ta nắm giữ bây giờ còn thiếu rất nhiều.

Dù sao phụ hoàng nói gì cũng đúng, Trần Kình gật đầu, cẩn thận hỏi. Hoàng nhi có cần đưa mẫu hậu tiến cung hay không?

Mẫu hậu làm thê thiếp của con trai cũng là chuyện lạ trong thiên hạ, tuy Trần Chiêu không muốn nhưng chàng vẫn cảm thấy đây là cách duy nhất có thể liên lạc với con trai, bên cạnh con trai có Triệu Chân bảo vệ là chuyện không thể nào tốt hơn, hơn nữa đứa con trai này của chàng dù biết hoàng hậu hai lòng chàng cũng sợ trong chốc lát đầu óc nó mê muội rồi lại gặp hoàng hậu nói chuyện, có Triệu Chân theo dõi nó sẽ an toàn hơn một chút.

Đưa đi! Thần Long Vệ và Triệu gia không phải là nơi yên bình. Nàng ở bên cạnh ngươi ta còn yên tâm đôi phần, ta cũng sẽ bố trí người bảo vệ cho nàng, ngươi ở trong cung phải gần gũi với mẫu hậu một chút, tranh thủ thời gian để nàng sớm ngày lấy lại trí nhớ.

Trần Kình gật đầu, vẫn chưa yên lòng, nói. Hoàng nhi có cần qua đêm ở chỗ mẫu hậu, có vẻ sủng ái một chút? Dĩ nhiên là hoàng nhi không làm gì rồi!

Ngươi còn muốn làm gì?

Suýt chút nữa Trần Chiêu đã tát một cái vào mặt hắn, cuối cùng vẫn lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nói. Đương nhiên ngươi phải sủng ái mẫu hậu ngươi một chút, nếu không....ngươi mặc kệ lời đồn nhảm rồi đón mẫu hậu ngươi vào cung làm gì? Còn làm thế nào thì chính ngươi phải biết chừng mực!

Trần Kình vội gật đầu như giã tỏi. Hoàng nhi hiểu rồi!

Trần Chiêu không khỏi trừng mắt nhìn con trai, nói. Ta không tiện ở lại lâu, vậy nên về trước, nếu ngươi có việc thì cứ triệu kiến Huyên Huyên hoặc Doãn Hành truyền lời cho ta, nếu ta có chuyện gì cũng sẽ nói cho ngươi biết thông qua hai đứa nó.

Trần Kình tiếp tục gật đầu như giã tỏi, bây giờ phụ hoàng đã quay về, không lâu sau mẫu hậu cũng tiến cung, hắn như trút được gánh nặng. Phụ hoàng và mẫu hậu giống như thuốc an thần của hắn, chỉ cần phụ hoàng và mẫu hậu ở đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, hắn cũng không còn cô đơn...

Quả nhiên giống y như lời Trần Chiêu nói, Triệu Chân không sao cả, nàng ở Đại Lý Tự khoảng chừng hai ngày liền về phủ Tề Quốc công, vụ án cũng đã được điều tra rõ ràng, là La Chí Viễn có xích mích với Hứa Lương, biết Hứa Lương và Triệu Chân từng xảy ra bất hòa nên nhân cơ hội gi ết chết Hứa Lương rồi đổ tội cho Triệu Chân, thư tín cũng đều do hắn bắt chước nét chữ của Hứa Lương để viết.

Sau khi người Hứa gia biết được sự thật, còn để đại công tử Hứa gia thân thể ốm yếu cầm quà tới tận cửa xin lỗi Triệu Chân.

Có thể người Hứa gia không biết nhưng không có nghĩa là Triệu Chân không biết, La Chí Xa chẳng qua chỉ là kẻ thế mạng mà thôi, hắn căn bản không biết nàng có một đôi đoản đao do hoàng hậu ban thưởng, biết mối quan hệ của nàng và Trần Chiêu, nhưng lại vu oan cho nàng một cách chính xác.

Triệu Chân nhận quà mà Hứa gia mang tới, nhưng sai quản gia trong phủ đưa thêm tiền, đợi tang lễ của Hứa Lương qua đi, nàng định bảo nhi tử phái vài thái y tới chữa bệnh cho đại công tử Hứa gia, xem như là tâm ý và lời xin lỗi của nàng.

Sau khi người đi hết, Tề Quốc công - người mới biết được có chuyện lớn xảy ra cằn nhằn Triệu Chân vài câu. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà con và nghĩa đệ con giấu giếm ta? May là tra ra được, nếu con vẫn bị oan thì phải làm sao? Định giấu giếm cha tới khi nào?

Lúc này Triệu Chân vẫn đang suy sụp, không có tâm trạng an ủi cha, chỉ nói qua loa. Đúng vậy, con gái biết sai rồi.

Thẩm Kiệt thấy vậy đứng bên cạnh khuyên lơn. Cha nuôi, trưởng tỷ cũng sợ người sốt ruột phát cáu mà thôi, trưởng tỷ vốn bị oan, sớm hay muộn rồi chuyện cũng được giải quyết thôi, có con ở đây sẽ không để trưởng tỷ bị oan như thế đâu, hà cớ gì phải khiến người lo lắng? Trưởng tỷ cũng vì lo cho sức khỏe của người thôi, người đừng trách trưởng tỷ.

Tề Quốc công vẫn còn hơi tức giận, Triệu Chân là cục cưng quý giá của ông, vất vả lắm mới có lại, đương nhiên ông muốn san sẻ khó khăn với con gái rồi, thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy con gái lại gạt ông! Có phải không xem ông là cha ruột hay không?

Tề Quốc công hừ một tiếng. Không phải là chê ta già rồi, vô dụng, không giúp được gì sao?

Thẩm Kiệt vội vàng nói. Sao lại như vậy? Chỉ là chuyện chúng con có thể tự giải quyết nên không muốn người lo lắng thôi.

Bây giờ Triệu Chân cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn về phòng yên tĩnh, có chút không kiên nhẫn. Cha, theo lời cha nói, dù nói cho cha thì cho có thể giúp được gì? Chẳng phải là lo lắng thêm sao! Bây giờ con đã bình an, không nên nhắc lại nữa, chuyện này cứ để nó trôi qua như vậy đi.

Tề Quốc công thấy con gái dữ như vậy, trái tim thủy tinh lập tức vỡ tan. Chân Nhi à....con...con lại nghĩ cha vô dụng...

Triệu Chân không chịu nổi bộ dạng này của ông, xoay người đi ra ngoài, quay về viện của mình, không có ý dỗ ông.

Tề Quốc công thấy con gái phớt lờ mình, trong lòng đau khổ ngồi xuống. Từ Trừng à...con nhìn trưởng tỷ của con xem, nó thật sự đối xử với người cha già này của nó như vậy...

Thẩm Kiệt thở dài, an ủi ông. Cha nuôi, trưởng tỷ bị giam ở Đại Lý Tự ba ngày, chịu oan uổng ba ngày, bây giờ tâm trạng không tốt, người hãy thông cảm cho tỷ ấy, không nên so đo, với tính cách của trưởng tỷ thì qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.

Tề Quốc công suy nghĩ một chút thấy cũng phải, lần này con gái ông chịu tủi thân lớn như vậy, với tính cách của nó nhất định bây giờ đang rất tức giận, người làm cha như ông không nên gây sự khiến nó loạn thêm.

Được rồi, trưởng tỷ yêu thương con nhất, con đi khuyên bảo nó đi, bảo nó đừng tức giận, cẩn thận làm hại thân thể.

Thẩm Kiệt thấy Tề Quốc công cuối cùng cũng không gây chuyện nữa, thở phào nhẹ nhõm, nói. Vâng, con sẽ khuyên trưởng tỷ.

Tuy nói vậy nhưng Thẩm Kiệt không đi ngay, hắn hiểu rất rõ Triệu Chân, biết bây giờ nàng chỉ muốn yên lặng, không muốn có người tới khuyên bảo nàng, đợi khi ăn tốt xong hắn mới ôm con mèo tới viện nàng.

Khi Thẩm Kiệt bước vào, Triệu Chân đang ngồi uống rượu trong đình một mình, đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài.

Hắn tới gần, Triệu Chân cầm chung rượu nhỏ nhấp từng hớp, cũng không uống thả cửa, có thể thấy nàng chỉ có chút phiền muộn chứ không tức giận.

Thẩm Kiệt ôm mèo đi tới, trên mặt nở nụ cười. Trưởng tỷ, ta nói lần sau tỷ về nhà là đã thấy mèo, quả thật là đã tới rồi, mới hôm qua xong, trưởng tỷ nhìn xem.

Triệu Chân nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn trước rồi mới ngó sang mèo, là một con mèo có hoa văn rất đẹp, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thẩm Kiệt, có thể thấy được nó rất ngoan, chỉ là bây giờ nàng không có tâm trạng ngắm mèo.

Triệu Chân nhấp một hớp rượu rồi đặt chung rượu xuống. Cất nó vào lồ ng tre trước đi! Ngày mai ta sẽ xem, ngồi xuống uống chút rượu với ta đi.

Thẩm Kiệt nghe vậy, nụ cười nhạt đi, nghe lời nàng bế mèo ra ngoài trước rồi quay về uống rượu với nàng, thấy nàng rót rượu vào chung rượu tinh xảo, nói. Trưởng tỷ, chung rượu này quá nhỏ, sao không đổi thành bát?

Triệu Chân lắc đầu. Ta biết tửu lượng mình không tốt, lỡ như say rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao? Ta không uống thả cửa nữa, cái chung nhỏ như vậy là được rồi.

Thẩm Kiệt nghe vậy, cười. Có ta ở đây, trưởng tỷ còn sợ xảy ra chuyện gì?

Triệu Chân nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng nằm gọn trên mặt Thẩm Kiệt, không chớp lấy một lần.

Thẩm Kiệt bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nụ cười bên môi hơi cứng lại, nhớ tới lần trước mình không kìm lòng nổi, trái tim nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh suýt nữa đã túa ra, hắn cúi đầu tự rót rượu cho mình, tiếp tục cười. Uống rượu thả cửa thì thương thân, nhấp một ngụm nhỏ thì vui vẻ, ta bồi trưởng tỷ uống một chén xoàng.