Để Gió Cuốn Đi

Chương 12




Chap 12

Cạch, Khánh An mở cửa nhẹ nhàng nhất và bước vào trong, đặt đồ lên trên mặt tủ. Cô ngạc nhiên khi lúc cô ra khỏi phòng cho đến lúc quay trở lại, mọi thứ vẫn không hề thay đổi một chút nào, cả về vật và người.

Thấy An vào nên Thế Mạnh nhẹ nhàng đặt tay của Mộc Miên xuống, rồi quay qua nhìn An.

- Chị ấy vẫn chưa tỉnh à anh?

Thế Anh chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Em mua chút cháo để lát chị ý tỉnh lại thì bắt ăn, kiểu này chắc do bỏ bữa đây mà

- Con bé này, chả bao giờ nghe lời người khác vậy, có mỗi việc ăn thôi mà cũng không chịu ăn, thật khiến người khác đau lòng mà – Giọng nói của Thế Mạnh vừa có một chút trách móc lại pha chút dịu dàng quan tâm.

- À thế cái chú lúc nãy…..- Như nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi An.

- Em tiễn chú ý về rồi, muốn đưa chú chút tiền để cảm ơn nhưng chú ý không nhận. Trả giúp tiền xe chú ý lại bảo để dành mua đồ cho chị Miên bồi bổ, thật không ngờ giờ còn có những con người tốt như vậy.

- Đấy em thấy chưa, đến họ còn nghĩ cho em như vậy mà giờ còn chưa tỉnh là sao… - Thế Mạnh quay đầu lại trách móc một cô gái đang nằm trên giường bệnh, còn chưa tỉnh.

Khánh An mỉm cười trước hai con người này, không chịu nổi sự sến sẩm của anh Mạnh, nên cô đành cất lời.

- Chị ý tỉnh giờ ý , sắp hết lọ nước truyền rồi mà, anh đi thanh toán viện phí đi.

- Anh muốn đợi cô ý tỉnh.

- Em biết là sự thật phũ phàng nhưng vẫn phải nói anh ạ….chị ý tỉnh thì anh cũng không hơn được mấy đâu, anh cứ đi đi…

- Haizzzzz, được rồi, em chăm Miên giúp anh. Đợi cô ý tỉnh, anh phải mắng cho một trận, tội này nặng, không tha được.

Thế Mạnh đành phải đứng dậy, đi ra khỏi phòng. “Cạch” anh cố đóng cửa một cách nhẹ nhất.

- Rồi đó, ông ý đi rồi, bà chị bớt diễn sâu lại cho tôi đi, tỉnh đời nào còn giả bộ nữa chứ…haizz – Thế Mạnh vừa ra khỏi phòng cái là An lên tiếng luôn.

Mộc Miên nghe vậy thì cũng mở mắt,mỉm cười nhìn An.

- Chỉ có em hiểu chị, mà sao em biết chị tỉnh rồi vậy – Mộc Miên dù đang rất mệt nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhất.

- Dẹp cái khuôn mặt của chị bây giờ đi, muốn diễn trước mặt em thì cần chuyên nghiệp hơn chút nữa, chỉ có cái ông anh khù khờ ngu ngơ vì tình kia của em mới không nhận ra thôi – An tiến đến phía giường, đỡ đầu Mộc Miên ngồi dậy.

- Đừng nhắc đến anh ta nữa

- Thôi đi bà chị của tôi ơi, được người ta quan tâm chăm sóc sướng quá nên bày đặt kiêu chảnh à – An cắm ống mút và hộp sữa rồi đưa cho Mộc Miên bắt uống.

- Không uống đâu

- Tốt nhất là chị đừng giở mấy cái tính trẻ con đấy ra trước mặt em, uống đi mà còn lấy lại sức, chuẩn bị mà nghe anh Mạnh giảng bài – Mặt Khánh An đanh lại, giọng cũng nghiêm hơn

Tất nhiên do sợ nên Mộc Miên không dám không uống, cầm hộp sữa tu hết một hơi.

- Chị cũng đừng nói thế, nghe tin chị vào viện, anh ý còn lo cho chị hơn em nhiều, là anh ý ngồi với chị suốt đến lúc chị tỉnh đấy, chắc mấy câu sến sẩm anh ý nói, bà chị nghe hết rồi phải không, còn giả bộ - An liếc nhìn Miên cười đểu, còn Miên bị nói trúng tim đen nên suýt nữa sặc sữa.

- Anh ta phiền chết đi được – Mộc Miên vẫn cố vớt vát chút hình ảnh còn lại.

- Chị cũng không bớt đâu, suy ra cuối cùng hai người hợp nhau lắm, ông trời không nỡ tách đâu. Chị cũng bớt kiêu ngạo lại chút đi chứ em thấy ông ý tội quá. Ha Ha

- Cái con bé này ,sao dạo này mày nói nhiều thế hả.

- Người ngoài mà nhìn vào thì có ai bảo là chị đang bị ốm không. Không biết anh Mạnh làm gì chị mà biến chị thành một con người hoàn toàn khác thế này – Khánh An vừa nói vừa lắc đầu.

- Vớ vẩn, lấy chị hộp sữa nữa đi, mà cái cặp lồng gì kia, cháo thịt bằm à, em gái hiểu chị ghê.

- Ảo tưởng à, tôi mua về cho người bệnh ăn chứ không mua cho chị - Cô mở lời trêu trọc.

- Á, đau đầu quá – Mộc Miên bắt đầu với sự nghiệp diễn sâu của mình nhưng nào ai biết được chữ “ngờ”, chị vừa kêu lên thì đúng lúc Thế Mạnh đi vào, anh thấy vậy vội vàng chạy đến.

- Miên,em sao thế, đau ở đâu, để anh gọi bác sĩ - Thế Mạnh đang định chạy đi gọi bác sĩ thì Miên kéo tay lại.

- Không cần, tôi không sao, khỏe rồi, đang “diễn” tự dưng anh vào làm gì hả, đúng là cái đồ khó ưa…hứ - Mộc Miên tỏ vẻ giận dỗi.

Thế Mạnh há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh nhớ là 10 phút trước, cô gái này vẫn đang nằm trên giường bệnh, mãi không tỉnh, sao giờ lại thành ra thế này.

- Diễn cái gì cơ ?.... em khó chịu trong người à, nói anh nghe đi, đừng giận anh, tội nghiệp anh lắm

- Dẹp, anh dẹp ngay cái giọng đấy đi cho tôi, nghe mà nổi da gà. Tội nghiệp cái gì chứ,tại anh cả đấy, tôi sắp thành công rồi mà.......hừ - Miên nói xong thì giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác. Thế Mạnh lay lay tay “này, này” nhưng đều bị gạt ra. Thấy khó hiểu nên quay ra hỏi Khánh An.

- Cô ấy bị làm sao vậy, chả nhẽ bác sĩ tiêm lộn thuốc cho chị em nên mới thành ra thế này?

- Anh….anh – Lần này thì chính thức chị miên giận anh Mạnh thật .

Khánh An từ nãy đến giờ được đứng xem phim tình cảm mà phải cố nhịn cười để không bật ra thành tiếng. Nghe câu hỏi của anh Mạnh như vậy thì không nhịn nổi cười nữa, cô ôm bụng cười ra cả nước mắt.

- Em đó, cười cái gì, hai anh em mấy người bắt nạt người bị bệnh, lại còn không cho tôi ăn nữa chứ , thật quá đáng mà – Giọng nói của Miên tỏ rõ vẻ ấm ức, như sắp khóc đến nơi.

Thế Mạnh nghe vậy mới hiểu ra mọi chuyện, quay sang trách móc Khánh An.

- Sao em lại không cho chị ý ăn, bác sĩ dặn cần phải bồi bổ mà, cái con bé này…….- Thế Mạnh nói vậy rồi đứng dậy tiến đến chỗ cặp lồng cháo rồi đổ cháo ra bát, định đưa cho Mộc Miên ăn.

- Hai người thôi đóng phim tình cảm cho em nhờ, sến sẩm không chịu được. Chị Miên à, người ta quan tâm chị như vậy mà sao chị nỡ phũ phàng thế.

Nghe cô nói vậy, Miên cũng chả nói gì lại. Khánh An đón bát cháo trong tay của Thế Mạnh “để em”, bón cho Mộc Miên ăn.

- Thôi An, để cho cô ý ăn lấy lại sức, đừng trêu cô ý nữa

- Lại còn bênh nhau nữa chứ, anh xem, nãy giờ chị ý còn sung sức hơn cả người khỏe mạnh ý chứ - Mộc Miên ấm ức lắm, nhưng vì “ăn” cô bất chấp tất cả.

- À đúng rồi Miên, sao em lại bỏ bữa rồi làm việc quá sức như vậy hả. Anh nhắc em bao nhiêu lần rồi, đấy hôm nay ngất ở ngoài đường rồi đấy. Đây đâu phải tính cách của em, chưa bao giờ em khiến người khác lo lắng mà – Thế Mạnh bỗng dưng lên giọng rồi lại xuống giọng, đúng kiểu “vừa đám vừa xoa”

- ……. – Một phần là do Mộc Miên biết lỗi của mình, một phần là do cô đang bận làm việc lớn là “ăn” nên không muốn cãi lại với Thế Mạnh.

Từ lúc đó, chả ai nói câu gì nữa cho đến lúc Mộc Miên ăn xong. Anh Mạnh thì giúp cô thu dọn đồ đạc vì cô không chịu ở lại bệnh viện lâu hơn nữa,còn Khánh An thì dìu chị đứng dậy rồi dọn dẹp giường chiếu.

- Mấy giờ rồi An ?

- Gần 5 rưỡi chiều – An nhìn đồng hồ ở tay rồi trả lời câu hỏi của Miên.

- Hôm nay em không đi làm à, muộn rồi đấy – Mộc Miên như nhớ ra cái gì đó nên giọng nói gấp vô cùng.

- Không sao đâu, em gọi quản lí rồi, đến muộn chút chắc cũng chả sao – An cười cho qua rồi lại thu dọn tiếp

- Chị xin lỗi, tại chị mà em phải đi làm muộn – Chị tự dưng cúi mặt xuống nhìn gạch lát ở phòng.

- Từ bao giờ mà chị lại khách sáo như vậy. CHút nữa đưa chị về rồi em đi luôn vẫn chưa muộn hẳn mà.

- Thế còn nhóc Bảo, em không về thì ai nấu cơm cho nó ăn?

- Cơm trưa còn mà, em để lại lời nhắn cho Bảo rồi, chị không cần lo quá đâu .

- Thôi được rồi, bây giờ anh đưa Miên về tiện đường đưa An đi làm luôn – Mạnh quay qua góp ý kiến khi thấy không khí có vẻ trùng xuống.

- Không cần đâu, anh cứ đưa chị ý về đi, chỗ em làm gần đây mà, em đi bộ được, đi như thế bất tiện với mua đường lắm. (Quay sang Miên)….Chị bây giờ ăn uống với làm việc cho hẳn hoi, đừng có mà đi làm về muộn rồi lười ăn tối, sáng lại không chịu ăn. Như vậy hại sức khỏe lắm, tính chị em hiểu, tham công tiếc việc nên mới thế này đấy. Tối nay em xin quản lí cho chị nghỉ, cả ngày mai nữa, chị ở nhà mà dưỡng sức đi. Anh đưa chị ấy về hộ em nhé, em đi trước đây. – Khánh An nói xong rồi tạm biệt hai người để đi làm